Sự Tái Sinh Của Curtis

Chương 24




Ánh đèn đỏ chăng ngang sân khấu hiện lên dòng chữ “Tyler Curtis”, làm bùng nổ một tràng vỗ tay như sấm, từng lớp sóng fan hâm mộ cuồn cuộn đẩy về phía trước, ép vào dải phân cách bảo vệ. Khi hình ảnh Alec hiện ra, trong tư thế của vị thần đứng đầu đỉnh Everest, đám đông bắt đầu vỡ òa. Bec kêu thét lên trong cánh gà, Jordan gần như nín thở. Ánh đèn soi rõ quanh thân Alec, biển người trở nên cuồng loạn, và cậu mạnh mẽ cất lên lời ca đầu tiên, khuấy đảo mọi fan hâm mộ bên dưới. Bất kể Alec có kịp chuẩn bị cho buổi diễn hay không, mọi việc vẫn luôn như thế, phần biểu diễn của cậu vẫn luôn hoàn hảo. Cậu không hát sai một từ, không nhảy lỡ một nhịp; không có bất cứ sai sót nào. Jordan cảm thấy tràn đầy tự hào, dù Alec là người anh yêu, là bạn đời tương lai, anh vẫn cảm nhận được niềm kính phục của tất cả mọi người đang đứng đây. Cậu là đại biểu tuyệt vời của tạo hóa và không ai có thể phản bác.

Jordan liên tục dời mắt khỏi sân khấu để nhìn về phía một trong những màn hình lớn. Hai bài hát đã kết thúc và Alec đang bắt đầu bài thứ ba. Cậu càng biểu diễn, Jordan càng cảm nhận sâu sắc rằng tất cả bây giờ đều là Curtis. Không có nụ cười nào trước ống kính, chỉ có những cái liếc mắt khiêu gợi và nhạo báng. Không bị ảnh hưởng bởi đám đông, không một lời trò chuyện thân thiện. Nếu bất kỳ một nam nghệ sĩ nào thể hiện phong thái này đều sẽ trông vô cùng lố lăng, nhưng riêng Alec, riêng cậu, lại khiến tạo hình Curtis trở nên quyến rũ một trăm phần trăm. Nguyên nhân có thể vì cậu đã không còn là trai tân nữa, Jordan không biết, anh chỉ biết lúc này Alec lại đang biến một trăm phần trăm gợi cảm thành hai trăm phần trăm, khiến tất cả các cô gái ở đây đều phải thở hổn hển mà lau nước miếng nhỏ xuống cằm. Nhìn biểu cảm trên mặt các anh chàng, dường như bọn họ đang phải đấu tranh nội tâm dữ dội để không nhào lên phía trước. Bài biểu diễn của Alec quá tuyệt vời, Jordan thật sự không biết bằng cách nào mà cậu có thể nhập vai Curtis suôn sẻ đến vậy. Khi bài hát thứ tư kết thúc, Alec tiếp tục bài thứ năm, là một trong những bài hát có ca từ bạo liệt nhất của cậu, tràn ngập những ám chỉ về ***. Alec cất lên từng lời ca bằng phong thái khiêu khích tột bực của Curtis.

Jordan nhìn lên màn hình và khẽ lắc đầu, lẩm bẩm. “Em đang làm gì thế, em yêu?”

Kết thúc bài hát thứ năm, Alec đứng giữa sân khấu, hai tay giơ lên; tư thế của một anh chàng trên đỉnh cao đắm mình giữa những tiếng hoan hô và những lời ca tụng. Biểu cảm im lặng của Jordan trở thành một mảnh đối nghịch với khung cảnh vỗ tay gào thét của biển người chung quanh.

Cuối cùng Alec cũng hạ tay xuống, thong thả tiến về phía người quay phim, giơ ngón trỏ trước ống kính, cúi xuống thật gần, và cái nhếch mép ngạo nghễ trên gương mặt giãn ra thành một nụ cười. “À há! Mọi người đều nghĩ hai giờ nữa tôi mới xuất hiện chứ gì? Tôi biết mà!”

Đôi mày đang nhíu lại của Jordan giãn ra. Anh mỉm cười.

Đám đông gào lên đáp trả và vỗ tay như điên. Alec quay trở lại sân khấu trong lúc các thành viên của ban nhạc lùi về sau cánh gà. Cậu khoanh tay trước ngực, đưa microphone lên môi.

“Nghĩ đây là một show từ thiện, tôi cảm thấy mình cũng nên đóng góp bằng cách giảm chi phí biểu diễn xuống mức thấp nhất. Vậy nên tôi đành để ban nhạc của mình rời sân khấu.” Cậu quay sang hai bên cánh gà và nhún vai. “Nếu không thì họ sẽ ghét tôi mất. Mà nhân tiện, các bạn thích trang phục của tôi chứ?” Alec nhìn nhìn bản thân rồi liếc mắt về phía camera, hấp háy mi như khiêu khích. “Tôi đặc biệt mặc nó đấy! Grrr!” Jordan phá lên cười.

“Tôi tự nhủ, ‘Ê này Tyler, nếu mày cắt giảm chi phí bằng cách cho lui ban nhạc, vậy mày tính làm trò gì để vui lòng những cô cậu đáng yêu này đây?’ Và các bạn biết tôi đã nghĩ ra ý tưởng gì không?” Cậu dừng lại trước mặt một cô gái đang chen đến trước sân khấu. “Em đoán xem.”

Cậu đưa microphone ra, cô gái nắm lấy tay cậu, cố gắng trả lời giữa những giọt nước mắt phấn khích.

“Thoát y!”

Alec lắc đầu. “Tiếc quá, sai mất rồi. Em thì sao? Đoán thử xem.” Cậu lại chuyền microphone cho một cô gái khác và cô nàng gào thét.

“Em không biết!”

Alec gật đầu, cười toe toét. “Trả lời đúng! Em không biết. Vì nếu em biết thì tôi đã xử em từ lâu rồi.” Cậu lại thong thả quay về giữa sân khấu. “Tôi mất mấy ngày để suy nghĩ xem mình phải làm gì.”

Lại khoanh tay trước ngực, đưa microphone lên môi, tầm mắt Alec dừng lại trên người một cô gái ở hàng đầu tiên, sau đó lại lướt nhìn quanh khán đài.

“Làm như hôm thứ hai, ngất xỉu và đái dầm? Chậc, vừa rẻ tiền lại bắt mắt, nhưng tôi không nghĩ các bạn sẽ muốn xem lại cảnh đó.”

Cậu nhắc đến cơn động kinh của mình trong cuộc họp báo bằng thái độ hài hước, khiến đám đông gào lên ủng hộ. Đôi mắt hổ phách liếc nhanh lên màn hình lớn rồi lại dời xuống chỗ cô gái lúc nãy. Bị đám đông trước sân khấu chèn ép, cô biến thành một miếng sandwich kẹp giữa một nhóm những anh chàng vô cùng cao lớn. Thân hình nhỏ bé của cô gần như đã chìm vào giữa đám người, không ai để ý đến. Jordan nhận ra sự lo lắng trong mắt Alec càng lúc càng rõ rệt mỗi lần nhìn về phía cô.

Cậu buông hai tay xuống và tiến về phía trước, càng lại gần, đám đông càng xô đẩy cô gái dữ dội hơn.

“Này các bạn, đừng đẩy cô gái trẻ này về phía trước nữa chứ?”

Mọi người lập tức nhận ra thái độ đùa cợt của Tyler Curtis đã thay đổi, kể cả các phóng viên cũng ngạc nhiên, còn cậu lúc này chỉ một mực quan tâm đến cô gái đang bị chèn ép. Những anh chàng xung quanh dời chân ra một tí. Thân hình bé nhỏ của cô lọt thỏm giữa đám người, mặt bị đẩy về phía sân khấu.

Alec cao giọng buông ra một câu lệnh bén nhọn. “Tránh khỏi cô gái ngay!”

***

Cơn giận dữ quen thuộc của Curtis suốt hai năm qua ngay lập tức phát huy tác dụng. Những anh chàng lùi nhanh về phía sau, nhường chỗ cho Alec tiến tới. Chiếc microphone để khá xa miệng cậu, không khuếch tán được những lời cậu đang nói. “Tình yêu, nắm lấy tay tôi nào.”

Cô gái đỏ mặt nắm lấy bàn tay đang đưa ra. “Các anh bạn, giúp cô gái lên đi.”

Họ nhanh chóng làm theo lời cậu, và chỉ vài giây sau cô gái trẻ đã tự do. Lúc này, khi đã được giải thoát khỏi nguy cơ bị đè bẹp, cô gái mới bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là vì quá mức căng thẳng khi đứng trên sân khấu với thần tượng trước hàng tỉ người xem trên toàn thế giới.

Alec dẫn cô gái lại nơi cậu đang đứng, tâm trạng cũng đã hòa hoãn trở lại. Tiếp tục là một người thân thiện dễ mến, vừa đưa microphone lên miệng vừa sửa lại cặp kính bị lệch của cô.

“Để tôi chỉnh lại kính nào, em phải nhìn rõ tôi mới được! Tên em là gì?”

Cô ngượng ngùng mỉm cười, trả lời bằng một giọng run rẩy. “Sandy ạ.” Giọng lại còn nhỏ hơn nữa khi cô nói lời cảm ơn cậu.

Alec lắc đầu cười khanh khách. “Ôi không, đừng cảm ơn tôi chứ, Sandy. Đó là cách tôi cua gái đấy, tôi sẽ đợi đến lúc họ phải chọn hoặc tôi hoặc là chết!”

Cậu cười nhăn nhở trước ống kính, khiến đám đông phải ôm bụng, còn cánh nhà báo thì ngẩn hết cả người.

“Ở lại với tôi, Sandy, đợi tôi nói xong vấn đề lúc nãy sẽ quay lại cứu em với tư cách là chàng hiệp sĩ quần da thuộc chói sáng trong mộng của em!”

Cậu để cô gái đứng trước mặt mình, vòng một tay ôm lấy hông cô. Cô bé nhỏ đến mức cậu có thể vượt qua đỉnh đầu cô nhìn xuống khán giả.

“Trở lại việc tôi nói xem phải làm thế nào để cắt giảm chi phí biểu diễn.”

Giả vờ như đang nhớ lại, Alec cúi đầu xuống, vùi vào cổ Sandy và hít một hơi thật sâu. Cô run run hai vai, lớn tiếng bật cười, một rặng mây đỏ hồng phủ lên đôi má bầu bĩnh của cô.

“Ôi Sandy, em có mùi như nụ hoa đầu tiên của mùa xuân, khiến tôi muốn hái quá đi mất!” Sandy che lại đôi gò má nóng cháy của mình.

Alec mở to mắt hơn nữa, nói thật lớn để át được tiếng cười dưới khán đài. “Tôi bảo là muốn ‘hái’ đấy nhé!” Cậu siết chặt cánh tay đang vòng quanh hông cô, ghì mạnh lưng cô về phía mình.

“Đêm nay hơi lạnh, cứ thoải mái hưởng thụ hơi ấm của tôi đi, Sandy.”

Cậu dám cá bây giờ Sandy đang xấu hổ đến tột bực, đồng thời cũng sung sướng đến tột bực khi được trải qua giây phút thân mật với thần tượng Tyler Curtis.

Alec lại nháy mắt với ống kính. “Tôi sáttttt gái lắm đấy nhé! Nhìn tôi biểu diễn chiêu bài tán tỉnh của Curtis đây. Cô em sẽ không kháng cự nổi sức quyến rũ của tôi đâu, đóa hồng trinh nguyên này sẽ dâng hiến đôi môi mình cho tôi thôi.”

Đám đông hét lớn hơn, thậm chí giẫm chân vì phấn khích.

“Mọi người đều biết bản lĩnh cưa gái nhà nghề của Curtis tài tình đến cỡ nào. Để tôi chứng minh cho mà xem.” Cậu bước đến bên cạnh, xoay lưng lại phía cô. “Cho em cảm nhận mông tôi đấy, Sandy.”

Fan hâm mộ của Curtis phần đông đều là nữ; những anh chàng dù mua CD của cậu cũng sẽ không thừa nhận chuyện đó, nhưng Alec lại khiến toàn bộ nam giới trong khán đài phải bật cười to như tất cả các cô nàng xung quanh.

Sandy do dự, cười khúc khích. Alec liếc nhìn cô qua vai. “Nào, Sandy, ôm chặt đi chứ, tôi biết em muốn mà.”

Cô cười đến chảy nước mắt, từ đằng sau ôm lấy cậu thật chặt.

Alec lại liếc nhìn cô, nhếch một bên lông mày. “Cứng như đá, phải không?” Cô gật đầu, hai tay che lấy gương mặt đỏ tưng bừng.

Alec quay lại, gỡ một bàn tay cô ra. “Giờ hãy cảm nhận một nơi cứng như đá khác…”

Cậu hạ thấp tay xuống, khiến đám đông muốn điên cuồng. Cằm Sandy ngoác ra và cô thét lên bối rối. Alec đặt tay cô ngay phía trên dây lưng của mình.

“… cơ bụng tôi.”

Giữ nguyên bàn tay cô trên bụng, cậu nhếch môi tự mãn, khiến cô bật cười khanh khách.

“Em có bạn trai chưa, Sandy?”

Cô lắc đầu.

“Chưa á? Một cô gái xinh đẹp như em mà chưa quen ai sao?”

Cô gật đầu, đột nhiên cảm thấy mình thực sự xinh đẹp như lời cậu nói.

“Giả sử em có bạn trai rồi, liệu em có từ chối một nụ hôn mười giây với tôi không?”

Lại một tiếng thét lớn và cái lắc đầu nguầy nguậy thay cho câu trả lời.

Alec cười khì khì vào ống kính. “Tôi biết mà.”

Cậu bài bản đẩy cô ngưỡng ra sau cho đến lúc hai người đối diện nhau và sườn mặt hướng về phía khán giả. Cánh tay vẫn ôm lấy hông cô, cậu khẽ cúi thấp đầu xuống. Cằm cô hơi nhướng lên, cả người run rẩy trong tay cậu, hoàn toàn theo bản năng. Cô biết rằng mọi cô gái trên trên giới đều đang ganh tị với mình vào giây phút này. Tyler Curtis khiến cô cảm thấy mình như một ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng trong một thước phim lộng lẫy và ảo tưởng. Một cách đầy khiêu khích, Alec chầm chậm cúi xuống, gần hơn, gần hơn, cho đến lúc môi hai người sắp chạm vào nhau. Đám đông reo hò dữ dội, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang lên không ngừng.

Alec đột ngột tách ra và khẽ điểm lên mũi cô. “Chờ một giây thôi, bông hoa nhỏ!”

Cậu khẽ xoay hông để nghiêng mặt sang bên, đưa tay lên miệng, hà một hơi thật mạnh vào lòng bàn tay, ngửi ngửi, khẽ gật đầu rồi quay lại đối diện với cô trong tiếng cười đến khàn đặc của khán giả.

Cậu nhìn xoáy vào mắt cô, ánh nhìn xuyên qua tròng kính thật dày vào tận đáy mắt, rồi, cậu kéo cô thật mạnh về phía mình, khóa môi hai người lại trong một nụ hôn kéo dài vài giây mà cô vĩnh viễn sẽ không quên trong suốt quãng đời còn lại.

Khi Alec kết thúc nụ hôn, Sandy dựa hẳn vào người cậu, nước mặt ràn rụa trên đôi má và tiếng cười nức nở hạnh phúc vang vào không trung.

Alec xoay người đứng song song với cô, vẫn ôm lấy vòng eo đối phương và hướng về phía đám đông cười ranh mãnh. “Ai dám trách cô gái này vì đã bị tôi hấp dẫn nào? Tôi nóng bỏng đến độ chính tôi còn thấy hưng phấn đấy!”

Sự thể hiện táo bạo và phóng đãng của Curtis trên sàn diễn hay trước mặt giới truyền thông hoàn toàn không có điểm nào ăn nhập với tính cách ngoài đời thật của Alec. Đặt cậu lên sân khấu trong vai Tyler Curtis, ngay lập tức, tất cả những rụt rè e thẹn, những bất an và tự ti của cậu bỗng nhiên biến mất. Và hơn hết thảy, tài năng ca hát cùng vũ đạo của cậu càng xuất chúng hơn so với tài diễn xuất điêu luyện này.

Vẫn ôm Sandy trong vòng tay, Alec lại kéo chủ đề về với ý tưởng của bài hát cuối. “Quyến rũ phụ nữ trên sân khấu không phải là thứ tôi định làm để cắt giảm chi phí cho buổi diễn từ thiện này đâu. Đêm nay tôi đã nhận rất nhiều từ các bạn, và bây giờ, lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, tôi sẽ hát một ca khúc do chính mình sáng tác.”

Không chỉ đám đông phát cuồng lên khi nghe tuyên bố, giới truyền thông sau cánh gà cũng vô cùng hứng khởi với tin tức này. Alec khẽ phất tay, hai nhân viên hậu đài lập tức mang ra một chiếc Baby Grand đặt giữa sân khấu.

“Và tôi sẽ đàn bằng chiếc dương cầm này!”

Không một ai biết Tyler Curtis có thể chơi nhạc cụ. Trong suốt một tuần qua, cậu đã khiến đám đông phải há hốc đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

“Tôi phải thừa nhận, hát bài do mình tự sáng tác quả là căng thẳng. Để làm dịu không khí, tôi muốn đề nghị ban tổ chức để Sandy ngồi cạnh tôi và làm nguồn cảm hứng cho tôi.” Cậu nắm tay Sandy đi về phía chiếc piano. “Các quý ngài tốt bụng đã chuẩn bị piano cho tôi, các ngài giúp kê thêm một chiếc ghế cho quý cô đáng yêu này nhé?”

Một nhân viên hậu đài nhanh chóng mang ra chiếc ghế đẩu, đặt cạnh cây dương cầm rồi lui vào trong. “Cảm ơn! Ngồi đi nào, bông hoa nhỏ, cố gắng đừng để sự tồn tại của tôi lấn át em nhé.”

Cậu nhã nhặn nhường cô ngồi xuống trước. “Thả lỏng, chuẩn bị lóa mắt nhìn những ngón tay tôi lướt trên bàn phím như…” Cậu ngừng lại, nhìn cô ôm miệng cười khúc khích, rồi vẫy vẫy bàn tay trái. “… ờ, như đang nhảy múa.”

Nói rồi, cậu bước lại chỗ ngồi. “Nhẹ nhàng với tôi thôi nhé mọi người! Sẵn sàng chưa, Sandy?”

Cô gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.

“Nói em yêu tôi đi, Sandy, tôi sẽ chơi hay hơn nhiều khi biết mình được yêu.”

Không chỉ Sandy đáp ứng lại yêu cầu của Alec, toàn bộ khán đài đều dậy lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Alec giơ hai tay lên cao. “Ôi! Tôi cũng yêu các bạn! Không nhiều bằng các bạn yêu tôi nhưng vẫn chấp nhận được chứ nhỉ!” Cậu khẽ chỉnh lại microphone. “Được rồi, bắt đầu nào, hãy để tôi tập trung như một nhà soạn nhạc tận tụy và nghiêm túc.”

Những ngón tay cậu đặt lên bàn phím, và khi chúng bắt đầu lướt đi, dường như không một người nào trong đám đông có thể thở nổi. Mọi người trong cánh gà và các ký giả trao nhau biểu tình ngơ ngẩn, những ánh mắt nhìn như thôi miên trước những ngón tay cậu đang lả lướt khiêu vũ trên bàn phím với tiếng nhạc ngọt ngào sâu lắng đang vang vọng. Những lời nhạc cuốn hút và ám ảnh, cậu hát lên như tiếng gọi từ sâu thẳm đáy lòng. Cảm xúc của người nghe bị bài hát dẫn dắt, chìm sâu và quấn quýt lấy sức lan tỏa mạnh mẽ của nó từ lúc phím nhạc đầu tiên vang lên cho đến lúc phím nhạc cuối cùng biến mất vào không trung. Khoảng im lặng dài trải khắp khán đài khi bài hát kết thúc khiến Alec cảm thấy như đã đi qua một đời người. Khi tâm trí của mọi người dần dần quay trở lại, tiếng vỗ tay như sấm vùi lấp toàn bộ không gian. Sự hoan nghênh bùng nổ vào phút cuối cùng này khiến Alec tin rằng Tyler Curtis, trong chính bàn tay cậu, sẽ còn tỏa sáng và tỏa sáng hơn nữa so với khuôn khổ nghẹt thở của Frank Brooks trước đây.

Đã không còn đường quay lại. Cậu đứng lên, rời khỏi phím dương cầm, nhẹ cúi đầu trước đám đông và thốt lên một lời cảm ơn khiêm nhường, rồi, nắm tay Sandy rời khỏi sân khấu.

***

Alec bị bao vây giữa một vòng ủng hộ và hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người trong cánh gà. Từ ký giả, nhà sản xuất, đồng nghiệp, nhân viên hậu đài, đến thành viên ban nhạc và bạn bè của họ. Cậu đặt Sandy vào tay nhân viên hậu đài, cho cô một cái ôm chặt và một nụ hôn, rồi bước vào trong. Bec lao ra từ giữa đám đông và ôm chặt lấy cậu; camera nháy sáng liên tục, ký giả chen lấn đòi phát biểu. Bec vẫn nắm chặt tay Alec không buông, và cậu quay sang ôm lấy Taylor.

Jordan đứng nhìn từ một khoảng cách hơi xa, khổ sở dâng lên trong lòng. Lúc này, lẽ ra anh mới là người nên tay trong tay với Alec nhất, nhưng anh phải tự mình lùi ra xa, nhìn cậu bị vây quanh bởi những ký giả đang gào thét câu hỏi từ khắp mọi nơi.

Alec cố hết sức để hợp tác, vừa xoay sở rời xa sân khấu vừa ký tên liên tục lên những tờ giấy được nhét vào tay cậu. Chỉ trong vòng một tuần, Tyler Curtis đã từ một thần tượng hư hỏng và xấu tính nhất làng giải trí trở thành một trong những thần tượng thân thiện và dễ gần nhất trong nghề. Mọi người chen chúc khắp các lối đi. Ai cũng muốn biết được nguyên nhân.

Jordan nhìn cảnh tượng này, đột nhiên, anh cảm thấy choáng ngợp và sợ hãi. Một tuần bên nhau của họ vô cùng yên lặng và riêng tư; đã khiến anh dễ dàng quên đi sự thật rằng Alec chính là ngôi sao sáng giá nhất của làng giải trí. Jordan cảm thấy mất mát khi nhìn Alec bị vậy quanh giữa một đám người, ngoại trừ anh. Anh chỉ có thể đứng gần lối ra vào ở cầu thang, lặng lẽ ngắm Alec của anh đang làm Curtis của mọi người.

Alec chầm chậm rẽ lối giữa đoàn ký giả, những ánh đèn flash nhá lên khắp nơi. Jordan nhìn thấy cậu đang hướng về phía anh, nhưng dòng người ào ã vây chen khiến cậu không thể tiến tới. Alec giật khỏi nắm tay đang siết chặt của Bec và giang tay ra. Jordan hơi ngần ngại một chút, nhìn xung quanh, rồi bước về phía cậu. Vòng tay Alec ôm quanh cổ anh, anh đặt tay lên hông cậu, và họ siết chặt lấy cơ thể đối phương trong vài giây ngắn ngủi.

Mọi người đã trông thấy Tyler Curtis đi cùng với hai cô gái xinh đẹp và một anh chàng bảnh trai. Tất cả đều tập trung vào cô gái tóc đỏ đẹp rực rỡ vẫn khăng khăng nắm lấy bàn tay cậu.

Alec kề môi vào sát bên tai Jordan. “Em yêu anh.”

***

Không khí hân hoan tràn ngập phòng khách sạn. Trong lúc Taylor và Bec rót champagne cho bản thân, Alec và Jordan quấn lấy nhau giữa những cái ôm và những nụ hôn triền miên, hoàn toàn bỏ quên hai người còn lại đang vẫn liên tục chạm cốc. Mọi việc đã diễn ra suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, Frank đã không còn đất diễn. Cho dù bây giờ lão có đột nhiên xuất hiện, hay đập cửa ầm ĩ bên ngoài phòng thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Lão đã không thể thay đổi sự việc được nữa. Chẳng chóng thì chầy, lão sẽ nhận được cuộc gọi từ chối chi trả của Robert Groves, Alec thực sự tò mò muốn xem thử bản mặt lão lúc ấy sẽ như thế nào.

Đĩa CD đã hết lại quay vòng từ đầu, Bec đã uống cạn rồi lại rót đầy ly. Cô nhảy ra khỏi bàn café và hét lên với âm vực cao nhất. “Ly này mừng Alec!”

Họ lại cạn ly, khiến Alec khẽ khàng đỏ mặt.

“Ly này cho Jordan và Alec! Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!”

Alec tham gia vào cùng với Bec lúc cô bắt đầu nhảy quanh bàn và trực tiếp cầm chai champagne lên tu thẳng.

Taylor nắm lấy tay cậu, lắc đầu. “Ngày mai cô ấy sẽ bị đau đầu nghiêm trọng!”

Bec túm lấy thứ giống với microphone ở gần nhất, là một cái chân nến, và hát thật to theo giai điệu của CD. Alec ngạc nhiên nhìn cô, khẽ nhướng mày. Không giống anh trai, Bec có một giọng hát thực sự thiên phú. Kết thúc bài hát, cô ném cái chân nến đi và bắt đầu nhảy nhót. Alec tiến lại, lôi kéo sự chú ý của cô. “Này, Beccy!”

Cô gào lên đáp trả. “Gì nào?”

“Chị hát hay lắm!”

Cô nhún lên nhún xuống, gật gật đầu theo điệu nhạc. “Chị biết!”

“Chúng ta nói chuyện được không?”

“Về việc gì?”

Cậu bật cười, nắm lấy cằm Bec để ngăn cô đừng lắc lư nữa. “Về chị!”

“Ôi chúa ơi! Chủ đề ưa thích nha!”

Cô giật ra khỏi bàn tay cậu, tiếp tục nhún nhảy, khiến Alec phải lắc đầu từ bỏ. Chẳng thể bàn bạc về sự nghiệp âm nhạc nghiêm túc với một Beccy đang say bí tỉ như thế này.

Cậu đập khẽ lên vai Taylor. “Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng chị cho tôi xin lại anh chàng của mình nhé?”

***

Taylor lập tức giao Jordan ra, không cự tuyệt nửa lời. Chị bước sang bên và nhìn hai người khiêu vũ trong vòng tay nhau, giữa những tiếng cười, những nụ hôn, và thật nhiều tiếng cười hơn nữa.

Điện thoại di động rung lên, chị rút nó ra khỏi túi áo khoác. Nghĩ là điện thoại của tổng biên tập về chuyện liên quan đến Curtis, chị bèn bỏ lại một cặp Jordan và Alec đang dính môi vào nhau, một Bec đang nhảy điên cuồng để vào phòng nhạc cụ. Chị đóng cửa phòng và kiểm tra màn hình. Không phải tổng biên tập, là đồng nghiệp của chị gọi đến.

“Chào cậu Sharon! Xin lỗi cậu nhé, ở đây hơi ồn, mọi người đang có một bữa tiệc nhỏ!”

“Tin tức động trời nhất từ trước đến nay của Tyler Curtis, hoàn toàn chiếm lĩnh mặt báo!”

Taylor gật đầu đồng tình. “Cậu ấy quá tuyệt, đúng không? Chiếm trọn trái tim người xem!”

“Tớ không nói chuyện đó.”

“Ý cậu là sao?”

Khi người đồng nghiệp giải thích, Taylor đổ phịch xuống chiếc piano, hai bàn tay che mặt. Chị để mặc Sharon kể xong chi tiết sự việc rồi đờ đẫn trả lời bằng một giọng thều thào kinh hoảng. “Ôi… lạy chúa… tôi!”

Đằng sau cánh cửa phòng, âm nhạc và những tiếng cười rộn rã đánh mạnh vào không gian tăm tối đang vây quanh chị. Taylor run rẩy đứng dậy, tựa vào chiếc piano để giữ thăng bằng. Chị cố gắng hít một hơi thật sâu rồi bước ra cửa. Hai chân chị cứng nhắc tiến về phía trước cho đến lúc chạm vào đầu đĩa CD. Chị nhấn nút dừng khiến ba người còn lại quay sang nhìn.

Chị tiến lại chỗ Alec, bàn tay vuốt ve dọc theo cánh tay cậu, rồi xoa lên má cậu. “Tình yêu, chị đã dặn em phải để ý khi gọi điện như thế nào?” Taylor thật sự yêu quý Alec, chị không muốn mình sẽ là người trực tiếp tổn thương cậu. “Từng… lời một… lúc em trò chuyện với mẹ… đã bị bán cho báo chí rồi. Tất cả các cuộc gọi, em yêu à.”

Alec ngã phịch vào lòng Jordan trên đôi chân lảo đảo.

“Về bố em, về quan hệ giữa em và Leanne, về ý định đưa em vào trại mồ côi của bà ta, tất cả. Kể cả một câu em nói ‘Ít nhất Jamie không phải gay hay động kinh, thì cũng đã hơn em được hai điểm rồi.’ Khi chị nói những lời này, em yêu, các bản sao đều đã được phát trên TV rồi.”

————————————–

T/N: *cười* Lâu không gặp, cho mình ôm mọi người cái nào *ôm ôm* Đây là một chương cao trào, vừa tột độ phấn khích vừa tột độ căng thẳng, đến cuối chương lại vô cùng bất ngờ. *ôm tim* Mình yêu Alec quá, mình yêu Jordan quá. Mình ganh tị với Sandy quá. Mình ghét Leanne quá. *lại ôm tim*

*Spoil* Mọi người chuẩn bị thuốc trợ tim và khăn giấy cho chương sau nhé:”