Sáng thứ Hai. Alec thở ra nhè nhẹ rồi bấm số.
“Bà đã nói chuyện với em ấy chưa?”
Đúng như Jordan dự đoán, giọng trả lời của Leanne ngọt nị như kẹo đường. “Chào con yêu! Con khỏe không?”
Nắm tay Alec đang cầm điện thoại trở nên trắng bệch. “Tôi không gọi để nói nhảm, Leanne, bà đã nói chuyện với em tôi chưa?”
“Rồi. Nhưng mẹ e là con gọi hơi không đúng lúc, nó đang tắm, không lâu đâu.”
Alec gật đầu, nhìn nhanh sang Jordan rồi trả lời gãy gọn. “Tôi sẽ gọi sau.”
“Không cần đâu. Nó hồi hộp mà, mẹ đã bảo con rồi.”
Điều này có thể hiểu được – chính Alec cũng cảm thấy bồn chồn khi nghĩ đến việc lần đầu tiên được nói chuyện với em trai.
“Tôi không nghĩ em ấy sẽ căng thẳng mãi. Tôi cũng chẳng phải lưu manh côn đồ.”
Ngoài giọng điệu ngọt sớt của Leanne, Jordan chẳng thể tìm ra được lý do chính xác khiến anh cảm thấy không thoải mái như thế này. Việc Jamie căng thẳng khi sắp được trò chuyện với người anh trai nổi tiếng hay việc Leanne che giấu sự tồn tại của Jamie nghe đều có vẻ hợp lý. Nhưng Leanne đã từng xử tệ với Alec trước khi bỏ rơi cậu và không hề liên lạc gì từ đó, vậy thì tại sao tự dưng mụ lại có hảo tâm nghĩ đến việc Alec có quyền được biết rằng cậu có một người em trai? Hay là, có thể nào chính Jamie mới là người thúc ép mụ liên lạc với Alec? Mọi khả năng đều có thể xảy ra, nhưng Jordan nghĩ thế nào cũng không tìm thấy câu trả lời thỏa đáng.
Leanne cười khẽ. “Con vẫn còn ngọng à?”
Jordan thấy cậu xù lông lên với mỗi lời mụ nói.
“Ừ đấy, thì sao?”
“Mẹ từng định đưa con đi chữa nhưng Seth không chịu nghe.”
Mặt Alec câng lên vì giận. “Cái thứ chữa trị đó chắc là một môn học trong trại mồ côi bà định quẳng tôi vào chứ gì?”
“Lúc đó mẹ nghĩ cho con mà, Alec. Con còn nhỏ, đâu thể thấy được quan điểm của người lớn.”
Sống mũi Alec nhăn lại và môi cậu nhệch lên thành một cái cười mỉa. “Tôi chỉ thấy đúng bản chất sự việc, đó là bà muốn vứt bỏ tôi!”
Mụ thở dài, Jordan nghe giả dối vô cùng.
“Mẹ không thể thay đổi quá khứ, con yêu à. Có nhiều vấn đề lắm. Những thứ con chưa từng nghĩ đến. Ngay từ đầu con đã cần một sự nuôi dạy đặc biệt rồi, thậm chí trước khi con bị động kinh kìa.”
Mặt Alec đỏ bừng vì cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng. “Nuôi dạy đặc biệt á? Tôi có sao!”
“Có đấy con yêu. Con khiến mẹ bị áp lực về nhiều phương diện lắm. Mẹ rất xấu hổ khi phải thú nhận, nhưng đúng là như vậy. Con đã luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy áp lực, và sẽ luôn thế. Mẹ chưa từng được chuẩn bị để nuôi lớn một thiên tài. Mẹ không biết phải làm sao cả.”
Alec thường khéo léo từ chối nhắc đến khả năng chơi nhạc cụ của mình, nên lúc này Jordan rất hứng thú lắng nghe.
“Tôi chưa từng đòi hỏi thứ gì đặc biệt hết!”
“Có đấy, Alec ạ. Dù con không nói ra lời nào, vẫn có đấy. Mẹ có một đứa con trai biết chơi nhạc Mozart bằng piano khi chỉ mới bảy tuổi!”
Miệng Jordan ngoác ra, và mi mắt Alec hạ xuống.
“Mẹ có một đứa con túm lấy bất cứ nhạc cụ nào người ta đưa cho nó, và học cách chơi còn dễ hơn dạy nó học đi xe đạp. Một đứa con có giọng hát thiên thần và đi học nhảy cùng với đám thanh thiếu niên. Để nuôi được con, tài chính của Seth và mẹ bị dồn đến cực hạn. Chúng ta không thể làm ngơ tài năng của con, nhưng chúng ta cũng không đủ tiền chi trả cho con ăn học. Hôn nhân của chúng ta rạn nứt, tài khoản ngân hàng kiệt quệ, và khi con bị bệnh, mẹ đã không thể chịu nổi. Mẹ có một cậu con trai tám tuổi lên cơn động kinh liên tục, túi mẹ không có một xu, và mẹ không có cách nào xoay sở. Mẹ không muốn làm người mẹ đầu tiên trên thế giới kiệt sức chỉ vì có một đứa trẻ thiên tài hay một đứa trẻ bệnh tật. Seth xoay sở được, mẹ thì không. Ngay từ đầu mẹ đã dõi theo sự nghiệp của con, và mẹ rất tự hào về con. Lần cuối mẹ nghe là con đã chơi được tám nhạc cụ rồi. Tám! Đúng không?”
“Mười bảy nhạc cụ và một số biến thể khác của chúng. Tất nhiên, nếu bà chịu quan sát thì bà đã biết! Ai bảo bà là tôi chỉ chơi được có tám hả?”
Hai chân Jordan muốn sụm xuống.
Lời mỉa mai của Alec bóc mẽ Leanne, nhưng mụ lờ đi thẩm vấn của cậu. “Con là một đứa trẻ thiên tài. Dù con tin hay không, mẹ vẫn rất tự hào về con. Mẹ yêu con Alec à. Lúc nào cũng thế.”
Tay Alec muốn bóp nát cái điện thoại. “Bà đúng là đồ…! Em tôi tắm xong chưa? Tôi phát tởm phải nghe giọng bà rồi, phát tởm với mớ lý do lý lẽ đó rồi. Đưa máy cho nó ngay!”
“Con chờ tí.”
Cơn giận của Alec với Leanne khiến cậu không thể chú ý được những chi tiết mà Jordan đã nhận thấy. Leanne nhấn mạnh vào niềm tự hào của mụ với con trai, rằng mụ đã ngưỡng mộ theo dõi sự nghiệp của nó ngay từ lúc bắt đầu như thế nào. Lại nữa, có gì đó không đúng. Mụ có thể thừa nhận tài năng không ai chối cãi được của cậu, nhưng chẳng lẽ mụ cũng tự hào luôn về một đứa con nổi tiếng nghiện rượu, chơi thuốc và tính tình thô lỗ như Curtis đã từng thể hiện?
“Sao bà ta tốt tính thế. Anh thấy em nói gì bà ta cũng chẳng mảy may phật ý. Có gì đó không đúng.”
Alec gật đầu, ngón tay cậu day day hàng lông mày. “Em biết! Nghe bà ta nói, Jordan ạ, cứ như tiếng phấn rít trên mặt bảng ấy!” Cậu nhại lại cái giọng của mụ đầy châm biếm. “Mẹ yêu con, Alec à. Lúc nào cũng thế.” Rồi giọng cậu trở lại bình thường. “Ừ, đúng thế! Lúc em còn nhỏ thì chửi em, đánh em suốt vì em bệnh! Cầu chúa để bà ta đừng yêu Jamie như cái kiểu bà ta yêu em! Với cả, nó không đồng tính hay động kinh thì chắc cũng hơn em được hai điểm rồi.”
Mụ lại nhấc ống nghe và Jordan chăm chú trở lại.
“Mẹ xin lỗi con yêu, con đã kiên nhẫn đợi vậy mà em nó nhát quá.”
Bộ dạng Alec hoàn toàn thất vọng, còn Jordan thì nheo nheo hai mắt.
“Con gọi lại sau được không? Mẹ sẽ nói chuyện với thằng bé để thuyết phục nó yên tâm lần nữa.”
“Sao tôi biết bà không kiếm cớ hả, Leanne? Sao tôi biết liệu Jamie có đấy thật không và bà có cố tình lảng tránh chuyện này không? Bảo với em là tôi chỉ muốn chào em thôi. Bảo rằng tôi không đòi hỏi phải trò chuyện hàng giờ với nó, mà chỉ muốn nói với nó rằng…” Cặp mắt màu hổ phách nhìn về phía bể cá trước khi đầu Alec gục hẳn xuống. “… rằng tôi không hề đáng sợ và tôi chỉ muốn biết về em trai mình.”
“Cưng à, mẹ không cố ý ngăn trở gì đâu. Con phải nhớ rằng em nó chỉ là thằng bé mười hai tuổi bình thường có một ông anh là siêu sao nhạc rock thế giới. Phải mất vài lần gọi điện đấy, Alec à. Mẹ đâu thể dồn ép nó hay bắt buộc nó nói chuyện với con được. Mẹ chỉ có thể trấn an nó rằng mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Nhớ này, con càng kiên quyết, càng gọi đến nhiều, thì thằng bé sẽ càng nhận ra sự chân thành của con.”
Dù Jordan có muốn phản bác mụ như thế nào, dù anh có cảm giác mụ đang cố tình trì hoãn đến mức nào, thì cái lý do mụ đưa ra cũng quá mức hợp lý.
“Trước hết, thằng bé có cần gì không? Học phí, quần áo, đại loại thế? Hay là, tôi không biết nữa, chung quy là tiền bạc?” Alec nháy mắt và Jordan nín thở.
“Không đâu con yêu, mẹ đã nói với em rồi, dù con giàu có và nổi tiếng thế nào đi nữa thì nó cũng không được đòi hỏi. Dù mẹ biết là nó muốn lắm! Tối nay con gọi lại nhé? Biết đâu mẹ có thể thuyết phục nó nói vài lời với con trước khi nó đi học cũng nên.”
***
Hai bàn tay Alec vòng quanh chiếc cốc, mắt cậu nhìn mông lung qua bàn bếp. “Em cố tình hỏi thằng bé cần gì để thử xem mụ có cắn câu không. Vậy mà không. Có thể chuyện này đúng là chỉ về Jamie thật.”
“Em cũng có tin thế đâu.”
“Ừ, em không tin. Hai lần em gọi, hai lần nó không nghe máy. Em nửa thấy nghi ngờ, nửa lại thấy thật, vì nếu em là nó, em cũng sợ bản thân mình chết khiếp ấy chứ!”
Tay trái cậu buông chiếc cốc ra, vươn tới và siết lấy tay những ngón tay Jordan. “Em nên gọi cảm ơn Taylor chuyện tối hôm qua.”
Cả hai đứng dậy.
“Vậy chắc anh đi tắm, chỉ tại em cứ không chịu tắm chung với anh.”
“Tại phòng tắm nhỏ quá chứ, em chẳng đứng được dưới vòi sen.”
“Còn chỗ nào ngồi tốt hơn trong lòng anh nào?”
“Jordan!”
Họ tách nhau ra, Jordan lên lầu còn Alec vào phòng khách. Bec đang ngồi gác một chân lên bàn café với công cuộc sơn móng chân màu hồng tươi của cô nàng. Alec cầm điện thoại lại ngồi cạnh cô. Bec càng cố gắng coi cậu như vị hôn phu của anh trai chứ không phải thần tượng Tyler Curtis thì Alec lại càng cảm thấy aldrenalin của cô tăng lên mỗi khi cậu nói chuyện hay ngồi cạnh cô.
Cậu móc số điện thoại của Taylor khỏi túi áo. “Chị là con gái mà chân to nhỉ.”
Cô ngừng sơn móng, trừng mắt với cậu. “Xéo ngay— Chân tôi thon! Chân thon!”
Lúc Taylor nghe máy và chưa kịp hỏi là ai đã xin chờ một phút, Alec đồng ý và lại trở về với đề tài chân của Bec.
“Nếu chị cao sáu foot thì chúng đúng là chân thon.”
Cô đét vào bắp tay cậu. “Bọn con trai bảo là chân tôi rất đẹp đấy nhé!”
“Nhiều gã cái gì mà chẳng phun được, Beccy. Chỉ cần họ có thể đưa chị đi từ A đến H là ok hết.”
Cô lại đánh cậu, lần này mạnh tay hơn. “Tôi mang giày cỡ sáu rưỡi theo chuẩn Anh, bảy theo chuẩn Úc, ba chín theo chuẩn châu Âu và tám rưỡi theo chuẩn Hoa Kỳ. Tôi cao năm foot năm và như thế nghĩa là chân tôi thon!”
“Thế nghĩa là chị ép chân mình vào những đôi giày bé tí!”
Đoạn nói chuyện của họ bị một tiếng cười gián đoạn, Taylor chen vào và lôi kéo sự chú ý của Alec về với cái điện thoại.
“Cậu Curtis, để yên cho cái chân của cô gái đi!”
Alec cười khúc khích vì bị nghe thấy, cậu nháy mắt với Bec và cười toe toét trêu tức.
“Tôi thấy chân chị mà nhỏ hơn thì chỉ càng để lộ hai mắt cá chân to bự của chị thôi.”
Taylor bật cười, Beccy cũng cười khúc khích.
“Im ngay, Tyler Curtis, coi chừng cái chân to của tôi đạp cậu đến mức chọc luôn ngón chân vào mông đấy nhé!”
Ba người bọn họ phá lên cười.
“Rồi rồi, nói nhảm về cái chân của Beccy cũng đủ rồi. Tôi gọi để cám ơn chị chuyện tối qua.”
“Không có gì. Cảm ơn cậu, hoa rất đẹp.”
Vì sợ có người nhận ra giọng mình nên Alec đã phải nhờ Jordan thay mặt cậu gọi điện đặt gửi hoa cho Taylor.
“Chuyển đến rồi sao! Quả nhiên là dịch vụ! Tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi. Hôm nay tôi cũng chưa coi TV hay xem báo, có chuyện gì xảy ra sau đó không?”
“Tyler, trên tất cả các phương tiện ngôn luận bây giờ đều là Tyler! Lúc này thì những kẻ vẫn còn tin cậu chơi thuốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Sáng nay đài truyền hình phát lại đoạn băng ấy những hai lần, và cho đến giờ tôi cũng chưa nghe nói có đài nào chiếu lại cảnh cậu lên cơn nữa. Tất nhiên không phải là toàn bộ. Theo tin tức thì cậu sẽ hát sáu bài ở buổi diễn từ thiện và…”
Alec lắc đầu nguầy nguậy, vội vã chen ngang. “Sáu bài một lúc á! Làm gì có, tôi chỉ hát có hai bài thôi!” Đây là lần đầu tiên cậu nghe đến con số sáu này.
“Quảng cáo bảo là cậu đã đồng ý hát sáu bài.”
“Khốn kiếp! Chị làm ơn chờ tôi một lát.”
Alec điên tiết bắn ra khỏi sofa và chạy thình thịch lên lầu. Nếu cậu không kịp diễn tập cho bốn bài hát vừa mới thêm vào thì coi như xong đời. Bị quẳng lên sân khấu, đối mặt với lượng khán giả lớn nhất từ trước đến nay và phá hỏng luôn.
Bổ vào phòng tắm, Alec giật phăng cái màn che sang bên để thông báo với Jordan.
“Frank lại giở trò nữa rồi! Taylor vừa mới bảo em là thứ bảy em phải diễn sáu bài chứ không phải hai! Em còn chẳng biết mình phải hát cái quái gì nữa! Quảng cáo giờ đã giăng đầy cả rồi, em không thể từ chối được. Làm vậy sẽ chẳng khác nào thằng ngu. Để đưa em lên sân khấu, hắn đã đòi thù lao không dưới một triệu rồi. Giờ mà em hát sáu bài thì anh nghĩ coi hắn còn được trả bao nhiêu nữa? Là biểu diễn từ thiện đó, Jordan! Em có cảm giác như mình đang rút hết ruột của ban tổ chức dù em chẳng nói được tiếng nào. Một nửa tiền bọn họ thu được sẽ chảy vào túi lão Frank mất!”
Liếc nhìn cái điện thoại, Jordan hỏi về nó trước khi nói gì khác.
“Em đã nhấn tắt âm chưa?”
Alec với lấy cái khăn tắm. “Rồi. Giờ em biết chuẩn bị thế nào cho bốn bài còn lại vào thứ bảy đây?”
Jordan tắt vòi sen và bước ra ngoài, nhận lấy cái khăn tắm trên tay Alec. Không phải rắc rối này xảy ra thì là rắc rối khác. Có được vài ngày nghỉ lẽ ra là để Alec thư thái chuẩn bị tinh thần, ai ngờ lại hóa thành đòn bẩy cho áp lực tăng lên.
“Để anh gặp Frank trong vòng mười phút thôi, anh thề với em là sẽ khiến lão phải liệu hồn trước khi dám chơi em lần nữa!”
“Anh yêu! Bốn bài nữa đấy! Sẽ mất nửa giờ, có thể là bốn mươi phút chương trình đấy! Giờ chường mặt ra đã đủ khó khăn cho em rồi, thêm bốn bài không chuẩn bị gì nữa thì em thành thằng ngốc sao?”
Jordan lau lau người, trông anh như muốn giết Frank đến nơi. “Có cùng ban nhạc khi em đi tour không?”
Alec treo lại chiếc khăn lên giá. “Ừ.”
“Chắc chắn là em chỉ có thể hát lại mấy bài lúc đi tour. Đừng thay đổi gì hết, cứ diễn y như lúc đó là được. Như thế thì ít ra em cũng biết mình đang hát gì và ban nhạc đang chơi gì. Em sẽ không làm mình mất mặt trên sân khấu đâu, cưng à, em rất thành thạo cơ mà.”
“Em yêu anh. Anh là lý do để em hát.”
“Anh cũng yêu em. Ít nhất bây giờ biết chuyện vẫn tốt hơn là thứ bảy mới biết.”
Trước khi mặt quần lót vào, Jordan cúi xuống kết thúc cuộc nói chuyện bằng một nụ hôn. Bàn tay anh vuốt ve sau đầu cậu, tay kia kéo cậu sát lại tiếp xúc với làn da trần của mình.
Lúc hai người tách ra, Alec liếm môi cười: “Ưm, có mùi bạc hà!” Cậu nhìn xuống chiếc điện thoại rồi ngồi lên mép bồn tắm. “Em phải nói chuyện tiếp với Taylor, không thể để chị ấy đợi mãi.” Cậu nhấn nút mở âm rồi đặt điện thoại vào tai. “Chị Taylor, xin lỗi. Chị còn đấy không ạ?” Alec đảo mắt. “Chết toi! Em cúp máy mất rồi.”
Cậu ấn nút gọi lại, vừa nhìn Jordan mặc đồ vừa đợi Taylor trả lời.
Lúc Taylor nhấc máy, cậu lập tức xin lỗi. “Xin lỗi, lại là tôi đây. Lúc nãy tôi lỡ cắt cuộc gọi với chị.”
“À, Tyler, không sao đâu.” Giọng nói vui vẻ bình thường của chị đã thay đổi, trở nên khá dè dặt. Alec hồi hộp đằng hắng, không hiểu sao chị lại đổi giọng như thế.
“Tôi không biết sự thay đổi của show diễn từ thiện, lúc nghe tin tôi giật bắn người. Làm phiền chị lâu quá rồi, tôi cũng nên ngừng lại. Cảm ơn vì chị đã giúp đỡ. Tôi rất cảm kích.”
Nghe chị thở dài, lông mày cậu nhíu lại.
“Cậu không nhấn phím tắt âm, Tyler ạ, cậu nhấn phím mở loa.”
Một trận buồn nôn cuộn lên trong bụng Alec. Jordan không nhận ra sự căng thẳng bất ngờ này, anh vẫn đang mặt quần áo, mặt ngoảnh đi.
“Cậu có biết vài phút vừa rồi cậu đã lộ cho tôi bao nhiêu thông tin không? Một cô gái tên Beccy, người mà cậu cực kỳ thân thuộc. Chỉ chừng đó thôi đã đủ đăng một tin vàng rồi. Tôi biết ban tổ chức show từ thiện phải trả khoảng một triệu để mời cậu hát. Tôi biết họ còn phải trả thêm một khoản nữa để chuyển từ hai bài lên sáu bài. Quan trọng nhất là tôi biết mọi chuyện sau lưng cậu. Thêm một bài báo vàng nữa. Tôi biết cậu yêu một người đàn ông tên Jordan, và tôi cũng không thể không nghe thấy tiếng cậu và anh ta hôn nhau. Chuyện đó, Tyler à, có thể thành tin tức bạch kim đấy.”
Lúc Jordan nhận ra làn da tái nhợt của Alec, anh ngừng cài cúc áo và bước lại gần.
Tay cầm điện thoại của cậu đang run lên, giọng ngắt quãng. “Xin chị đừng nói gì cả! Xin chị! Tôi có thể… ưm…” Nước da cậu trở nên trắng bệch, mắt ầng ậng nước, giọng nói tuyệt vọng. Jordan cúi xuống, cố nhìn vào mắt cậu nhưng cậu ngoảnh đi. “… Ưm… trả cho chị. Tôi có thể trả cho chị!”
“Giờ cậu lại khóc đòi trả tiền cho sự yên lặng của tôi.”
Cơn buồn nôn đã lên đến cổ họng Alec.
“Cứ coi như tôi tin rằng tạo quan hệ với cậu sẽ được lợi hơn, tôi sẽ vờ như chưa từng nghe thấy gì hết. Dù cậu đã quên nhắc tôi không thu âm cuộc gọi này, tôi cũng đã làm thế ngay từ đầu. Trừ phi cậu bảo phải thu, tất cả mọi thứ chúng ta nói với nhau đều được giữ bí mật. Về sau, tình yêu à, cậu phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần với người của giới truyền thông. Nếu không phải tôi mà là một nhà báo khác nghe được chuyện vừa nãy, tôi đảm bảo tên cậu sẽ có trên tất cả mặt báo trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì.”
Alec thở ra vài hơi căng thẳng, đứt đoạn, nhưng vẫn không tìm được lời nào để nói.
“Tôi vừa mới dọa cho một trận, hy vọng cậu đã rút ra bài học, giờ tôi có lời đề nghị này được không?”
“Vâng.”
“Nếu cậu muốn trả đũa Frank vì những trò lão đã làm, tôi tin rằng mình có thể giúp cậu.”