Buổi lên lớp đầu tiên của Diệp Trùng càng làm Diệp Trùng trở thành một giáo viên bị tranh luận, tranh luận của mọi người về hắn vô cùng nhiều, có xem thường, có thích thú, có phản cảm, có tôn kính, cảm giác của mỗi một người đối với Diệp Trùng dường như đều không giống nhau. Nhưng có một điểm mọi người đều công nhận, Diệp Trùng rất lạnh! Đây không phải là cái lạnh giả tạo, mà là loại lạnh thật sự làm người ta cảm thấy vào tận xương tủy! Dường như mọi người đều tin rằng, Diệp Trùng mà nổi nóng lên, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đối với học thức của Diệp Trùng, không ai có chút hoài nghi nào! Lời Diệp Trùng nói tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng lại vô cùng tự nhiên (1), hơn nữa sự phong phú của thông tin đủ làm cho mấy giáo viên được gọi là yêu nghề đó phải đổ mồ hôi đầy mặt!
Diệp Trùng bây giờ, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ phải đi tới chỗ ông Tiền, thời còn lại đều ở trong phòng cải tạo, đối với việc ngủ nghĩ, căn nhà trên hành tinh rác đó vẫn không thoải mái bằng ở đây!
Diệp Trùng nhìn Sương chi Vịnh Thán Điệu với dáng vẻ hoàn toàn khác này, thế nào cũng không thể liên tưởng tới cái quang giáp đẹp đẽ Sương chi Vịnh Thán Điệu màu lam trắng ngày trước! Gam màu chính màu than chì làm Sương chi Vịnh Thán Điệu bây giờ xem ra vô cùng không bắt mắt, Diệp Trùng lại chỉnh sửa một cách đơn giản hình dáng của cánh gấp, Sương chi Vịnh Thán Điệu liền hoàn toàn thay đổi, ngay cả Diệp Trùng là người sử dụng Sương chi Vịnh Thán Điệu này về cơ bản cũng không có cách nào liên hệ 2 cái với nhau, Diệp Trùng phỏng chừng chắc là không dễ bị người ta vừa nhìn liền nhận ra ngay. Diệp Trùng lại tỉ mỉ kiểm tra tất cả các mạch quang, không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Thương vẫn không ngừng lầm bầm, màu sắc này thật quá xấu, nhưng Diệp Trùng hầu như không thèm đoái hoài tới.
Nhuế Tô tức giận hầm hầm ở trong nhà, tên Diệp Trùng đáng chết này, lại làm cho lão nương xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, vừa nghĩ tới Diệp Trùng, nàng liền tức nghiến răng kèn kẹt. Nhuế Tô tức giận quăng gối, nhưng không biết làm sao để đối phó với Diệp Trùng, vừa nghĩ tới cặp mắt lạnh lẽo, không chút gợn sóng đó của Diệp Trùng, Nhuế Tô liền không kiềm được mà phát lạnh trong lòng, nàng dường như có một loại trực giác, nếu như mình không ngừng quấy rầy hắn, nàng hoài nghi Diệp Trùng có hay không sẽ giết chết mình, tuy rằng việc này nghe qua có vẻ có chút làm người ta sợ, nhưng trực giác này lại làm Nhuế Tô không dám manh động chút nào.
Giọng nói của mẹ từ trong bếp vang lên: “Tô Tô, mau đi võ đường gọi em con về ăn cơm, đứa nhỏ cứng đầu này, tính tình giống cha nó, đã luyện võ là quên hết mọi thứ! Tô Tô, mau đi đi!”
Trước mắt Nhuế Tô lập tức sáng lên, lập tức dạ một tiếng, rồi lao ra khỏi nhà.
Võ đường của gia đình Nhuế Tô ở cách nhà hơn 10 km. Võ đường của nhà họ Nhuế cũng có chút tiếng tăm trong khu Kiệt Sa. Tuy rằng cận chiến đã suy thoái, nhưng vẫn còn lâu mới lúc rút lui khỏi vũ đài lịch sử. Sự thịnh hành của quang giáp làm cho địa vị của người đánh cận chiến mau chóng xuống dốc, nhưng cũng có một số người vẫn cố chấp truyền lại những truyền thống này. Cận chiến đối với những loại nghề nghiệp như cận vệ, bảo an mà nói, vẫn giống như vậy, là tố chất cần phải có.
Cha Nhuế Tô 3 năm trước thua một trận cận chiến, chẳng bao lâu sau vì buồn bực, sầu não thành bệnh mà qua đời. Võ đường liền do em gái của Nhuế Tô, Nhuế Băng tiếp quản. Nhuế Băng, người cũng như tên, xinh đẹp vô cùng, nhưng lại lạnh lùng băng giá, thêm vào sát khí của những người tập võ lâu ngày hình thành, những người xung quanh không ai dám tới gần nàng trong vòng 2 mét, trừ Nhuế Tô và mẹ.
Năm ngoái, sau khi Nhuế Băng đánh bại vị cao thủ 3 năm trước đã đánh bại cha mình, từ đó cũng không ai dám tới cửa để khiêu chiến, mà tên tuổi của Nhuế Băng ở khu Kiệt Sa cũng như mặt trời giữa trưa, liền làm cho người tới học ở võ đường của nhà họ Nhuế tăng mạnh, còn Nhuế Băng không thể không tốn nhiều thời gian hơn cho võ đường.
Thật ra, với thực lực kinh tế của nhà họ Nhuế, Nhuế Băng căn bản không cần phải mở võ đường gì đó. Cha của Nhuế Tô mất đi, để lại một nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng Nhuế Tô và mẹ, 2 người đều không hy vọng Nhuế Băng lại mở cái võ đường đó, nhưng Nhuế Băng lại vô cùng kiên quyết, dưới sự khuyên nhủ không có kết quả, Nhuế Tô và mẹ chỉ có thể để mặc nàng.
Quãng đường 10 km đối với quang giáp mà nói chỉ là một cái chớp mắt. Nhuế Tô linh hoạt từ trong quang giáp nhảy ra, tư thế rớt xuống đất tuyệt đẹp làm đám đệ tử trong võ đường sáng rỡ mắt, nhưng không ai dám tới quấy rầy nàng, sự lợi hại của đại tiểu thư so với chủ võ đường còn làm người ta sợ hơn.
Nhuế Tô thu quang giáp lại rồi chạy vào trong võ đường, trên đường còn chào hỏi mấy đệ tử của võ đường: “Luyện tập tốt nhé, rồi chị sẽ mua kẹo cho mọi người ăn!” Nụ cười tươi xinh đẹp, hô hấp của người không biết chuyện chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhưng mấy đệ tử của võ đường này lại như tránh rắn, bò cạp, hốt hoảng nhảy tránh. Nhuế Tô để lại một tràng cười như tiếng chuông bạc, chạy vảo phòng trong của võ đường.
Thân hình Nhuế Băng dong dỏng cao, ngồi thẳng, chân bắt chéo, mái tóc đen như thác đổ rủ xuống lưng, hai mắt khẽ nhắm, gương mặt xinh xắn có vài phần tương tự Nhuế Tô, hai hàng lông mày nhạt như kiếm, đôi môi mỏng hơi đỏ mím chặt. Bộ đồ luyện võ màu trắng làm Nhuế Băng xem ra càng có thêm vài phần hiên ngang mạnh mẽ. Cánh tay thon dài gập lại từ trong ống tay áo của trang phục luyện võ lộ ra một nửa, đặt tự nhiên trên đầu gối.
Nhuế Tô reo lên một tiếng, liền lao bổ lên người Nhuế Băng. Nhuế Băng đã cảm giác được ngay khi Nhuế Tô vừa vào cửa, mở mắt ra, thấy chị gái lao bổ lên người mình, bất lực cười cười, lập tức trong phòng như sáng lên, đóa hoa băng đột nhiên nở ra, tuyệt đẹp!
Đây rốt cuộc ai là chị, ai là em? E rằng trong lòng Nhuế Băng đang nghĩ như vậy.
Nhuế Tô cười hì hì ôm cái cổ trắng như tuyết của Nhuế Băng, thân mật nói: “Em gái, mẹ kêu chúng ta về ăn cơm kìa! Còn mắng em là con bé điên, hì…”
Nếu như đám học viên của học viện Lam Hải nhìn thấy cảnh trước mặt, chỉ sợ chắc chắn sẽ hôn mê bất tỉnh, sau đó chỉ để lại những cặp mắt rớt đầy mặt đất!
Nhuế Băng ừ một tiếng rồi đứng dậy, trọng lượng của Nhuế Tô giống như chẳng chút ảnh hưởng đến nàng, động tác Nhuế Băng đứng dậy vẫn lưu loát tự nhiên như thường.
Mà Nhuế Tô không muốn buông tay lại giống như một con gấu koala treo trên người Nhuế Băng, Nhuế Băng rõ ràng đã sớm quen thuộc, không có điểm nào không thoải mái.
Trước khi ra khỏi phòng, Nhuế Tô mới nhảy xuống, lè lưỡi, tinh nghịch nói: “Hì hì, không thể bị họ nhìn thấy, nếu không, bà chị ta đây thật là mất mặt quá!”
Nhuế Băng lộ ra vẻ mặt đã sớm biết như vậy!
Nhuế Tô biết em gái này của mình si mê luyện võ, là một một người cực kỳ truyền thống, nàng tuân thủ nghiêm ngặt mọi truyền thống, đối với những thứ hiện đại đều vô cùng bài xích, ngay cả quang giáp cũng chưa từng ngồi, mỗi ngày đều đi bộ về nhà.
Trên bàn cơm, Nhuế Băng ngồi thẳng, không chút khinh suất, còn Nhuế Tô lại lười biếng nửa nằm nửa ngồi, không ra dáng vẻ gì. Nhân lúc mẹ đi bưng món ăn, Nhuế Tô sáp đến bên cạnh Nhuế Băng, lấy lòng nói: "Băng Băng, chị ở trong trường bị người ta ăn hiếp! Băng Băng, em phải giúp chị đó nha!"
Nhuế Băng lạnh nhạt nói: "Không thể nào!" Đối với người chị này, Nhuế Băng vô cùng hiểu rõ, tương tự, đối với tên gọi "ma nữ Tô" của nàng trong trường, Nhuế Băng cũng không rành hơn được nữa, ô hay, ma nữ không đi quấy rầy người khác coi như không tồi rồi, ai lại còn tự rước lấy xui xẻo, tự mình tìm khổ?
Nhuế Tô căm hận nói: "Chính là tên Diệp Trùng đó, tên khốn đáng ghét!" Nhuế Tô dáng vẻ như muốn khóc, lay lay cánh tay của Nhuế Băng: "Tên khốn đó mới tới, vừa tới đã khi dễ chị, chị lại không đánh lại hắn, ô ô, Băng Băng tốt, em không thể để chị bị ăn hiếp như vậy nha!"
Ánh mắt Nhuế Băng hoài nghi nhìn chị mình.
Nhuế Tô vừa khóc lóc vừa nói: "Tên khốn đó lợi hại lắm! Tốc độ nhanh làm ta cũng nhìn không rõ!" Nhuế Băng nghe nói, ánh mắt đăm chiêu, chiến ý trong lòng trong khoảnh khắc được khơi lên, một hai năm gần đây, Nhuế Băng vốn không gặp được cao thủ nào ra hồn, tới đẳng cấp của nàng, không trải qua tôi luyện trong thực chiến, muốn tiến lên một bước khó như lên trời! Đối với ánh mắt của chị, Nhuế Băng vẫn khá tin tưởng, năng khiếu của Nhuế Tô về mặt cận chiến lúc nhỏ vượt xa mình nhiều lắm, đáng tiếc sau này hứng thú của chị không phải là phương diện này nữa nên mới không tập tiếp, điều này đã từng làm cha buồn phiền một thời gian. Nhưng cho dù là như vậy, trình độ của chị cũng không phải là người bình thường có thể so sánh, chị nói bản thân cũng đánh không lại, vậy đối phương khẳng định là có trình độ của một cao thủ cận chiến!
Nhìn thấy hình dạng chiến ý của em gái tăng nhanh, trong lòng Nhuế Tô cười trộm không thôi, liền nói tiếp: "Băng Băng tốt, hắn ở trước mặt nhiều người như vậy khi dễ chị, em nhất định phải giúp chị trút giận! Băng Băng tốt, cầu xin em đó!" Nhuế Tô nghẹn ngào năn nỉ ỷ ôi, làm người ta thương hại.
Nhuế Băng do dự một lúc, chịu không nổi sự dây dưa của chị, chỉ có thể gật đầu đồng ý!
- Yeah!" Nhuế Tô la lên hoan hô, giơ 2 tay lên, vừa rồi mắt vẫn còn ngân ngấn nước, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, làm gì còn chút nào hình dạng thê thảm vừa rồi.
Nhuế Băng không khỏi khinh khỉnh nhìn, dáng vẻ như là nói quả nhiên là thế!
Nhuế Tô cười hì hì, nàng biết chỉ cần em gái đáp ứng chuyện của mình, thì nhất định sẽ giúp mình làm được!
Hai người Nhuế Tô và Nhuế Băng sánh vai đi trong khuôn viên học viện Lam Hải, một đôi mỹ nữ, Nhuế Tô phong tình vạn chủng, Nhuế Băng lạnh tựa băng sương, hai loại phong cách rõ ràng lại ở cùng với nhau, dọc đường đi, xác suất quay đầu lại đạt tới 100%.
Nhuế Băng mặc một bộ đồ luyện võ màu trắng thu hút ánh mắt mọi người.
Hai người đều không bị ảnh hưởng tí nào, đối với Nhuế Tô mà nói, vừa bước vào học viện Lam Hải chính là bước vào địa bàn của mình, làm gì có chút nào sợ sệt? Còn Nhuế Băng tâm chí kiên định, chỉ sợ là ngay cả núi sụp trước mặt cũng không có thay đổi gì, huống chi chỉ là hoàn cảnh nhỏ như vậy? Sự thanh thản, thoải mái của 2 người ngược lại làm cho bọn họ xem ra có thêm vài phần tự tin.
Nhuế Tô đã sớm dò la Diệp Trùng mấy ngày nay đều lai vãng ở đâu.
Phòng cải tạo số 1 học viện Lam Hải, phòng cải tạo quang giáp này được gọi là tiên tiến nhất hành tinh Lam Hải. Người phụ trách của phòng cải tạo nhìn "ma nữ Tô" trước mặt, liền cảm thấy sợ hãi, "ma nữ Tô" lúc này nổi tiếng như mặt trời giữa trưa, ai gặp cũng sợ, nhưng hiệu trưởng vẫn luôn vô cùng xem trọng nàng, nàng nói muốn đi vào, người phụ trách nào dám ngăn cản? Huống chi Diệp Trùng vẫn còn ở trong, lời đồn về quan hệ của 2 người trong trường có rất nhiều phiên bản, nói không chừng người ta rất có khả năng là hẹn gặp nhau, nếu như mình phá hư chuyện tốt của 2 người bọn họ, e rằng ngày hôm sau mình sẽ gặp xui xẻo!
Người phụ trách thấy tình hình bất ổn, chân như được thoa dầu, vội vàng lủi mất!
Nhuế Tô, Nhuế Băng khí thế hùng hồn, xông vào trong phòng cải tạo!
Chú thích: (1)NV: 挥洒自如: trong đó, 挥洒, tức là vung bút, chỉ việc làm thơ, làm văn, viết chữ, vẽ tranh, vung bút tự nhiên, không bị câu thúc. Dùng để hình dung việc xử lý công việc vô cùng thành thạo, gọn gàng.