Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 580: Anh là sức mạnh của em




Ba người Nhuế Băng dừng chân, trước mặt bọn họ, là một biển cỏ mênh mông. Cỏ lẽ không thể gọi là cỏ, nhưng thứ giống như sợi tóc dựng đứng trôi nổi trên không, từ từ lay động này, nhưng vô luận là Nhuế Băng hay là Tang Khảm đều tìm không ra tính từ khác để miêu tả. Cuối cùng vẫn là cái tên Biển cỏ tơ của A Lý Ước Đức này nhận được sự chấp nhận nhất trí của hai người.

Biển cỏ tơ, trùng hợp giống như duyên phận.

- Có cổ quái. Nhuế Băng rất nhanh liền phát hiện chỗ không đúng của biển cỏ tơ, ở chỗ này, dao động tinh thần nhạy bén của nàng hoàn toàn không tán phát ra được.

Tang Khảm kỳ quái hỏi: “Có gì không đúng?” Thứ hắn sở trường là sức mạnh và tốc độ, ở phương diện tinh thần, thua kém quá xa, ngược lại không hề phát giác.

Nhuế Băng không biết nên làm sao nói rõ cho hắn chỗ cổ quái của chỗ này, trên thực tế, loại tình huống này, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải. Mà khi Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, sắc mặt của nàng nhịn không được mà biến sắc mạnh. Chính là ở trong sương tím của Xích vĩ thú, tầm nhìn vẫn rõ ràng, bây giờ lại cái gì cũng nhìn không thấy, trong tầm nhìn trắng toát một mảng.

- Thủ Hộ dùng không được. Lời Nhuế Băng làm Tang Khảm và A Lý Ước Đức kinh hãi trong lòng. Trong ba người, Nhuế Băng vẫn luôn là chủ lực chiến đấu, mà trong này, Thủ Hộ càng là có tác dụng quan trọng nhất. Nếu như không có sự giúp đỡ của Thủ Hộ, bọn họ tuyệt không thể nào đi tới chỗ này.

Ba người không sao tưởng tượng, nếu như không có Thủ Hộ, một khi gặp phải nguy hiểm gì, vậy làm thế nào? Tang Khảm và A Lý Ước Đức nhìn nhau, bọn họ trước giờ không ngờ lại sẽ gặp phải loại tình huống này.

- Vậy chúng ta vẫn đi tới trước chứ? A Lý Ước Đức mang theo vài phần do dự, lắp bắp hỏi.

Tang Khảm cũng nhìn Nhuế Băng, Nhuế Băng đứng thẳng giống như ngọn giáo, bộ đồ luyện công trắng như tuyết vỗ phần phật trong gió. Nhuế Băng trừng trừng nhìn Biển cỏ tơ mênh mông không thấy tận cùng này. Biển cỏ tơ tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua, trong não Nhuế Băng không tự chủ được lướt qua bóng dáng một thiếu niên lạnh lùng.

- Anh lúc nào cưới tôi?

- Cưới? Tôi tại sao phải cưới cô?

- Anh đã hôn tôi.

- Tôi chưa từng hôn.

- Anh từng hôn!

- Tôi chắc là chưa từng hôn.

- Anh từng hôn!

- Tôi thật sự từng hôn?

- Từng hôn!

……

Lời thoại ngày xưa vang vọng bên tai, ráng đỏ như say, men theo cái cổ trắng như băng tuyết của Nhuế Băng lặng lẽ kéo dài lên trên. Nhuế Băng đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng bừng, nàng hít một hơi thật sau. Thân thể mệt mỏi nhiều ngày liên tục phảng phất như đột nhiên tràn đầy sức mạnh, trong ngực có môt luồng tâm tình khác hẳn đang sôi sục, cặp mắt lành lạnh của Nhuế Băng lại một lần nữa trở nên kiên định không gì sánh được.

Nàng nhìn ra xa, từ từ thốt ra một chứ: “Đi!”

Diệp Trùng vẫn đang khống chế từng li từng tí sự phát triển của căn cứ. Vật tư trên tay đầy đủ, hắn bắt đầu đẩy về phía chỗ sâu của Darkness. Chỗ bọn họ đồn trú hiện giờ cách hang núi Mi Ngột ở lúc trước không xa. Nếu như xây dựng một căn cứ quy mô không lớn, đối với mấy người Diệp Trùng mà nói, đã vô cùng quen thuộc.

Chỉ tốn thời gian ba ngày, một căn cứ liền sừng sững mọc lên.

Mà phụ cận căn cứ, từng thỏi từng thỏi kim loại lớn chất đống như núi. Trên tay Diệp Trùng hiện giờ không chỉ có hai mươi bảy thiết bị hút tự động, mười ba nguồn tài nguyên, sáu hố quặng quý hiếm. Mấy chỗ này, sản xuất ngày đêm không nghỉ, cung cấp cho Diệp Trùng lượng lớn kim loại. Nguồn lực nắm trên tay hắn hiện giờ, nếu như đặt ở thiên hà Hà Việt hoặc là năm thiên hà lớn, độc bá một phương cũng dư dả có thừa. Đây vẫn chỉ là nguồn lực đã khai phá, nguồn lực đã phát hiện nhưng vẫn chưa khai phá ở trên tay hắn còn có một đống lớn. Mấy chỗ nguồn lực khai phá trên tay thì đã hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của hắn. Trừ mấy hố quặng hiếm có đó, Diệp Trùng hiện giờ đã không định lại đi khai phá nguồn lực khác. Khai phá mà lợi dụng không được, đó là lãng phí, hoàn toàn không cần thiết.

Tất cả sinh vật xung quanh căn cứ ký hiệu Số bốn này đều đã bị dọn sạch sẽ, mấy học viên đã trang bị quang giáp hiện giờ, đã trở thành bá chủ lớn nhất của cả Darkness. Phía phải không xa cửa lớn căn cứ, trong một khu vực dài khoảng mười km, rộng hai km rưỡi, toàn bộ đều bị san phẳng.

Trong khu vực này, cái gì cũng không có, chỉ có nham thạch trơn láng, bằng phẳng.

Mấy học viên hiện giờ đối với các loại sự vật mới mẻ đã sớm quen như thường, bây giờ đánh chết bọn họ cũng không nguyện ý trở về loại sinh hoạt lạc hậu lúc trước. Với lại, Diệp Trùng đã sớm thông qua một số kênh, sắp xếp tốt người nhà của bọn họ. Chính là trước đây không lâu, mỗi người nhà của bọn họ đều đã nhận được một món tiền lớn, điều này cũng làm cho bọn họ đối với đại nhân càng thêm nhất quyết một lòng, càng thêm an tâm ở lại chỗ này.

Yêu cầu của đại nhân đối với bọn họ càng lúc càng nghiêm khắc, tiêu chuẩn huấn luyện của bọn họ không ngừng tăng lên, đã vượt xa lúc ban đầu. Huấn luyện – thực chiến – tổng kết - huấn luyện có tính mũi nhọn, loại mô thức này mang lại cho bọn họ tiến bộ thần tốc. Loại tiến bộ này, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, chính xác, sinh vật vốn dĩ khó mà chiến thắng, bọn họ bây giờ lại có thể dễ dàng giết chết.

Nhưng cho dù bọn họ giờ không còn như xưa, bọn họ cũng không dám qua đi vào sâu. Cẩn thận, thận trọng vẫn luôn là yêu cầu đối với bọn họ của Diệp Trùng.

Trong khu vực dài khoảng mười km này, một cái khung kim loại vô cùng khổng lồ bắt đầu dựng lên từng chút một. Cả bộ khung xuyên suốt cả khu vực này, cũng tức là nói, độ dài của nó đạt tới mười km. Mỗi ngày, tất cả kỹ sư chế tạo vũ khí đều xuất hiện ở chỗ này, bận rộn không ngừng.

Đại nhân chẳng lẽ muốn dựng một căn cứ kim loại ư? Trong lòng mấy học viên tràn đầy sự tò mò. Nhưng lại không có ai dám hỏi, gan của bọn họ vẫn chưa tới mức độ này. Công trình đang tiếp tục, mà bộ khung kim loại này cũng bắt đầu trở nên phức tạp, tinh vi từng ngày một. Chỉ từ hiện tại thì có thể nhìn ra sự tinh xảo và to lớn của nó. Đây chắc chắn là một công trình khổng lồ, giống như thần tích vậy, gần như tất cả học viên đều cho rằng như vậy.

Mười ba ngày không ngừng chạy, khóe miệng Nhuế Băng đã bắt đầu vì khô khan mà nứt nẻ, mệt mỏi khó mà che giấu trong thần sắc, chỉ có sự kiên định trong cặp mắt không có chút dao động.

Nước của bọn họ đã không đủ rồi, cần dùng tiết kiệm chút. Biển cỏ tơ này tìm không thấy chút nguồn nước nào một cách kỳ lạ, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua. Mười ba ngày lại đây, Nhuế Băng và Tang Khảm đều chưa từng dừng bước, với lại, bọn họ vẫn luôn giữ tốc độ cao.

Thần sắc Tang Khảm đã ảm đạm rất nhiều, hắn vẫn luôn cõng A Lý Ước Đức, hắn mệt tới mức ngay cả sức cử động ngón tay cũng không có. Nhưng sự bền bỉ đặc hữu của Tang tộc thể hiện rõ ràng ở trên người hắn, mười ba ngày này, hắn không kêu một tiếng.

Cảnh sắc Biển cỏ tơ đơn điệu, trừ loại cỏ tơ màu lam nhạt đó thì cũng không còn thứ gì khác. Bọn họ không nhìn thấy một con dã thú sống nào, không nhìn thấy một nguồn nước nào. Vùng đất rộng lớn này, chỉ sống một thứ, chính là loại cỏ tơ màu lam nhạt này.

- Mọi người mau nhìn! A Lý Ước Đức trên lưng Tang Khảm bỗng trở nên kích động, tay run rẩy chỉ phía trước.

Cảnh sắc phía trước cuối cùng đã xuất hiện thay đổi, bọn họ cuối cùng đã xuyên qua Biển cỏ tơ! Thần tình của Tang Khảm và Nhuế Băng đồng loạt phấn chấn, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tốc độ tăng mạnh.

Sau khi đạp qua cọng cỏ tơ cuối cùng, Tang Khảm cũng không kiên trì thêm được nữa, chân mềm ra, bộp một tiếng, té dập mặt xuống. A Lý Ước Đức kêu thảm ối chà một tiếng, lập tức ngã văng ra.

Nhuế Băng thấy vậy, lấy chút sức lực cuối cùng, thân hình lướt cái, cố hết sức lực đón lấy A Lý Ước Đức.

Nhìn thấy tình trạng chật vật của nhau, ba người nhìn nhau, tất cả đều cười rộ lên.

Hơi nghỉ ngơi một chút, Tang Khảm liền ngọ ngoạy nhỏm người, đứng dậy đi xung quanh tìm nguồn nước, bởi vì hắn đã ngửi thấy hơi nước ẩm ướt trong không khí. Hắn biết, ở chỗ không xa, nhất định có nguồn nước.

Rất mau, hắn liền tìm thấy nguồn nước, đó là một hồ nước nho nhỏ, nước trong veo như gương. Tang Khảm mừng rỡ, hắn ở xung quanh hồ, đã phát hiện lương lớn dấu chân dã thú. Là một nguồn nước có thể dùng được, hắn lập tức đưa ra phán đoán. Nhưng do cẩn thận, hắn vẫn kiểm tra một chút, nước này có độc hay không. Kết luận có được làm hắn vô cùng cao hứng, nước nơi này có thể uống được. Hắn uống no một trận, phổi đã sắp đốt khô mấy ngày này mau chóng được nước tưới nhuần, cảm giác đó cực kỳ tuyệt diệu.

Hắn lấy túi nước xuống, đổ đầy, rồi định trở về bên cạnh Nhuế Băng và A Lý Ước Đức. Dư quang nơi khóe mắt của hắn quét qua mặt đất, bỗng có thứ làm hắn chú ý.

Hắn cong eo xuống, kiểm tra tỉ mỉ mặt đất.

Hơi nhận ra, thần sắc hắn liền khẩn trương, không do dự thêm, đứng dậy chạy như bay về chỗ Nhuế Băng và A Lý Ước Đức nghỉ ngơi.

- Sao thế? Nhuế Băng nhìn thấy thần tình trên mặt Tang Khảm đang chạy trở về như bay, hiểu rõ hắn nhất định đã có phát hiện.

Tang Khảm lấy túi nước xuống, đưa tới trước mặt hai người, thần tình có chút cổ quái: “Tôi đã phát hiện dấu chân! Phụ cận chỗ này có người!”

- A! Nhuế Băng và A Lý Ước Đức đồng thanh kêu lên kinh ngạc, bình nước sắp đưa tới bên miệng A Lý Ước Đức cũng ngừng lại, lão bị tin tức này của Tang Khảm làm kinh ngạc ngây ra.

- Là dấu chân của con người, tôi dám khẳng định. Chính là ở bên hồ bên đó, chắc là một người phụ nữ, ở bên cạnh dấu chân đó còn có rất nhiều dấu chân dã thú lộn xộn. Bà ta chắc bị dã thú vây đuổi. Khi Tang Khảm nói lời này, không hề có hưng phấn quá lớn, trong ý thức của bọn họ, con người so với dã thú thì đáng sợ hơn nhiều, đặc biệt là người xa lạ.

Tin tức này đối với ba người mà nói, quả thật quá có tính xung kích.

Tang Khảm lại bổ sung một câu: “Dấu chân rất mới, cách hiện tại chắc không quá hai giờ.”

Đây là một tin tức làm người ta hưng phấn, ở chỗ này có thể gặp được con người, hoàn toàn ra ngoài ý liệu của ba người. Bọn họ vốn cho rằng, ở chỗ nguy hiểm này, bọn họ là người lạc đường tìm kiếm trở về nhà cô độc. Bây giờ lại phát hiện con người, điều này đối với ba người mà nói, là một tin tức tốt tới mức không thể tốt hơn.

Nhưng ba người không hề lập tức đi tìm kiếm người để lại dấu chân này, mà là nghỉ ngơi.

Nhuế Băng đang ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm khẽ, đôi tay đặt tự nhiên trên cặp đầu gối đang xếp tròn. Đối với một giới giả mà nói, làm sao mau chóng khôi phục thể lực, đây là kỹ xảo cơ bản nhất. Tang Khảm càng dứt khoát hơn, vùi đầu ngủ. Tiếng ngáy ro ro vang trời làm A Lý Ước Đức cũng bị nhiễm tới mức mau chóng mắt mở không ra.

Nhưng A Lý Ước Đức vẫn cố sức mở mắt, quan sát xung quanh, canh gác cho hai người.

Một giờ sau, Nhuế Băng mở mắt ra, tiếng ngáy o o của Tang Khảm cũng ngưng bặt. Tang Khảm cõng A Lý Ước Đức trên lưng như bình thường, nhưng lần này lại dùng dây thừng buộc chặt. Trên tay cầm cây thương gỗ xoắn ốc do chính tay hắn chế tạo, chất địa của vật liệu gỗ chỗ này cực kỳ cứng rắn, vì để chế tạo cây thương gỗ hoa văn xoắn ốc này, cây trủy thủ Lưu kim của hắn cũng cong mũi luôn.

Bước chân của hắn cực kỳ nhẹ, thần sắc cảnh giác, eo cong như mèo, lặng lẽ tiến tới.

Nhuế Băng theo sát sau lưng hắn, nàng không hề gọi Thủ Hộ ra, mà tay không đi theo Tang Khảm.

Bọn họ lại tới hồ nước đó, lại đổ đầy túi nước, mà Tang Khảm lại phân biệt tỉ mỉ dấu chân xuất hiện xung quanh.

- Dấu chân mấy dã thú này tôi cũng không biết, chúng ta phải cẩn thận chút. Tang Khảm là thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Một điểm này đã được kiểm chứng đầy đủ ở trên đường. Hai người đối với phán đoán của hắn tin chắc không chút nghi ngờ.

Ba người bắt đầu men theo dấu chân tiến về phía trước. Tốc độ của bọn họ không hề nhanh. Loại tiến tới chậm rãi này là xuất phát từ sự cẩn thận của Tang Khảm. Ai cũng không biết trước mặt là gì. Hắn vẫn chưa tự đại tới mức cho rằng ba người bọn họ đã là vô địch, nơi này đầy dẫy nguy hiểm, so với dã thú của Thiên vực trì, dã thú nơi này không thua kém chút nào. Ngoài ra, từ dấu chân lộn xộn trên mặt đất mà xét, số lượng mấy dã thú này cực kỳ kinh người.

Tang Khảm giống như một con chó săn, mũi hắn vô cùng nhạy, với lại kinh nghiệm săn bắt phong phú. Dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ đã tìm thấy phương hướng chính xác.

Ba người cẩn thận mà dè dặt tiến về phía trước một giờ, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng gầm cuồng dã của dã thú.

Gào! Tiếng kêu kéo dài truyền đi khắp nơi, mặt đất ầm ầm run rẩy, phảng phất như ngàn vạn con dã thú đang xông về phía bên này vậy, thanh thế dọa người.

Sắc mặt Tang Khảm và Nhuế Băng hơi biến đổi, A Lý Ước Đức mặt như màu đất.

Trong hẻm núi dưới chân bọn họ, dã thú thành bầy giống như cùng chạy điên cuồng tới trước. Mấy dã thú này giống như chịu kích thích gì đó, lao mạnh vể phía trước như phát điên. Bên trong đại quân dã thú này, chủng loại hỗn tạp, thể hình khổng lồ cao tới mười sáu mét, chạy như điên thì giống như quang giáp hạng nặng, ầm ầm, thanh thế dọa người. Mà thể hình nhỏ bé, không con nào không phải linh hoạt phi phàm, chúng đạp tường bên hẻm núi, thân hình như tên, nhảy về phía trước, lực bạo phát kinh người.

- Ở đó! Tang Khảm chỉ phía trước của dã thú.

Mà phía trước của bầy dã thú, một bóng người nhỏ bé, linh hoạt mau chóng chạy về phía trước.

Động tác của bà ta trong mắt hai người Nhuế Băng và Tang Khảm tự nhiên không thể coi là gì, so với người bình thường lại linh hoạt hơn nhiều. Nhưng thể lực của bà ta rõ ràng không phải rất mạnh, hiện giờ đã bắt đầu có xu thế chậm lại.

- Thứ đeo trên lưng bà ta hình như là thứ giống như máy móc. Sắc mặt Tang Khảm ngưng trọng.

Tốc độ của người phụ nữ đó đã bắt đầu chậm lại, bước chân có chút rối loạn. Nhuế Băng và Tang Khảm đều biết bà ta khẳng định kiên trì không được bao lâu.

- Cứu bà ta!

Hai người nhìn nhau, chân bỗng phát lực, lao về phía người phụ nữ đó.

Nhưng khả năng của người phụ nữ đó rõ ràng đã vượt qua ý liệu của Nhuế Băng và Tang Khảm, chỉ thấy bà ta đột nhiên chui vào trong một khe nứt chật hẹp của vách núi. Khe nứt này vô cùng chật hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ có thể cho ba người dàn hàng mà đi. Dã thú thâm hậu không hề có ý bỏ qua bà ta, mấy con dã thú có thể hình nhỏ bé đó, theo sát chui vào. Người phụ nữ đó nhanh nhẹn lấy khẩu súng quang trên vai xuống, hoàn toàn không nhắm chút nào, bùm bùm bùm, súng quang bắt đầu phun ra từng chùm sáng.

Trong khe nứt, lập tức vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết của dã thú. Trong chốc lát, xác dã thú ở lối vào khe nứt liền chất đống như núi, nhưng dã thú phía sau vẫn giống như phát điên, chen chúc vào trong.

- Bắn thật lợi hại! Nhuế Băng và Tang Khảm lại nhìn lần nữa, trong lòng kinh hãi.