Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 539: Dạ hội




Khi Tô Môn Tây Gia Hoa dẫn Diệp Trùng xuất hiện ở cửa sau phủ thân vương, ba người Đức Nặc Ni Áo đã yên lặng, cung kính.

Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn ba người đứng cúi đầu, hơi gật đầu: “Không cần ồn ào.” Ba người gật đầu hiểu rõ, chỉ là khi nhìn thấy Diệp Trùng lạnh lùng đứng cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa, trong mắt ba người lóe qua một tia dị sắc.

- Vị này là Diệp Trùng… ừm… đại sư, hắn là đại sư chế tạo vũ khí, cũng là một cao thủ cận chiến. Tô Môn Tây Gia Hoa giới thiệu ngắn gọn về Diệp Trùng.

Ba người lúc này mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là đại sư chế tạo vũ khí, chẳng trách bệ hạ coi trọng như vậy. Cao thủ cận chiến phía sau đó trực tiếp bị bọn họ bỏ qua, cận chiến nào có đại sư gì? Khẳng định là bệ hạ vì nể mặt hắn.

Tô Môn Tây Gia Hoa xoay mặt về phía Diệp Trùng giới thiệu: “Vị này là thân vương Đức Nặc Ni Áo, là chú của ta. Vị này là công tước Uy Luân, đại thần nội vụ của ta, ừm, nếu như sau này ngươi có việc gì, có thể trực tiếp tìm lão.”

Công tước Uy Luân cười ha hả: “Diệp đại sư có dặn dò gì, chuyển tin tới thì được rồi.” Lão không ngốc, bệ hạ ngay cả loại lời này cũng nói, đủ để chứng minh sự tôn trọng, yêu quý đối với hắn của bệ hạ không ai sánh bằng. Loại nhân vật này, phải ra sức bợ đỡ mới được, cho dù không bợ đỡ, quan hệ tốt cũng không tệ.

- Vị này là Minh Tiêu, quân đoàn trưởng quân đoàn số một. Tô Môn Tây Gia Hoa chỉ Minh Tiêu nói. Minh Tiêu mỉm cười với Diệp Trùng.

- Chỗ này là dạ hội có quy cách cao nhất của cả Đông Vân, quyền quý tập trung như mây, hì hì, người đẹp đương nhiên cũng rất nhiều, quen biết thêm một số quý tộc, có chỗ tốt cho ngươi. Tô Môn Tây Gia Hoa nói với Diệp Trùng.

- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, rồi muốn xoay người bỏ đi.

Ánh mắt đầu tiên mấy người công tước Uy Luân nhìn thấy Diệp Trùng thì đã biết hắn là ai. Bệ hạ nói với thiếu niên này, trong tai ba người công tước Uy Luân lại sinh ra cảm giác có chút dị dạng. Bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một tin đồn khác lan truyền cùng lúc với tin tức đó: Thiếu niên này thật ra là con riêng của bệ hạ. Bọn họ đều rất rõ bệ hạ làm người nghiêm khắc, cực ít nói chuyện ôn hòa, vui vẻ như vậy với người khác.

Ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi mất trong đầu bọn họ. Thân vương Đức Nặc Ni Áo thân là địa chủ, tự nhiên cần chiếu cố chu đáo, vội vàng hỏi: “Ngài cần người hầu dẫn đường không?”

- Không cần. Diệp Trùng nói chuyện không cần bất cứ trau chuốt nào, giọng nói của hắn lạnh như băng lạnh vậy.

Khóe miệng Tô Môn Tây Gia Hoa hiện lên một tiếu ý thần bí, xoay mặt lại, thần sắc khôi phục bình thường, nói với ba người: “Ba người các ngươi theo ta tới thư phòng.” Nói xong liền dẫn đầu đi về phía thư phòng, hắn lúc nhỏ từng sống ở phủ thân vương trong thời gian khá dài, cực kỳ quen thuộc chỗ này.

Ba người công tước Uy Luân biết bệ hạ nhất định có việc dặn dò, vội vàng theo sát phía sau.

Lại nói Diệp Trùng một mình đi vào dạ hội. Đây là một dạ hội kiểu mở, trừ cần có thiệp mời để vào ra, thứ khác đối với người tham gia dạ hội mà nói, hoàn toàn tự do. Vô luận góc nào, đều có thức ăn và rượu tinh mỹ, mà ở một số góc yên tĩnh, lại đặt ghế sô pha mềm mại và điểm tâm ngon miệng, nơi này thích hợp nhẹ giọng giao lưu. Mà ở ngay chính giữa, toàn bộ tất cả bàn ghế đều trống trơn, nơi đó là một sân nhảy kiểu mở.

Loại dạ hội này, Diệp Trùng từng tham gia ở Thương gia. Tuy đoạn ký ức ở Thương gia đó không hề vui vẻ, nhưng điều này cũng làm Diệp Trùng không biết làm gì giống như lần trước.

Lấy một ly rượu từ trên khay người hầu cầm, Diệp Trùng cầm ly rượu, đi tới góc yên tĩnh.

Nói thật, hắn đối với mục đích hành động lần này và kế hoạch không hiểu chút nào. Bất quá, Tô Môn Tây Gia Hoa đặc biệt tới, Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi một chuyến. Tên Tô Môn Tây Gia Hoa đó, Diệp Trùng không hề coi là hiểu rõ, nhưng có một điểm rất khẳng định, hắn nhất định không phải người thích làm mấy việc vô vị.

Góc này đang ngồi linh tinh vài người, bọn họ phần lớn thấp giọng đàm luận gì đó. Bất quá, thính lực của Diệp Trùng cực kỳ kinh người, có thể nghe rất rõ ràng bọn họ đang nói những gì. Có vài phụ nữ quý tộc, ôm chó cưng của mình, ngồi thành một nhóm, tán gẫu tin tức lan truyền.

Chính ngay lúc này, Diệp Trùng bỗng phát giác có người tới gần mình.

Một thiếu niên, cầm một ly rượu đỏ, đi tới trước sô pha của Diệp Trùng: “Hì hì, người anh em, tại sao ngồi ở đây một mình, có phải là cảm thấy rất nhàm chán không? Ha ha, ta cũng cảm thấy nhàm chán. Cũng không biết mấy người này tại sao lại sôi sục như vậy, cũng không cảm thấy chán ghét sao?”

Thiếu niên này rõ ràng là một con em quý tộc, da dẻ trắng bóc, nói chuyện nhiệt tình mà lại không làm người ta chán ghét, hắn tự tới quen thuộc ngồi trên sô pha bên cạnh Diệp Trùng, thoải mái rên rỉ một tiếng.

- À ha, vẫn không biết người anh em tôn tính đại danh là gì a, tiểu đệ Y Tư. Y Tư vẻ mặt sốt sắng nhìn Diệp Trùng.

- Diệp Trùng. Trả lời của Diệp Trùng cực kỳ ngắn gọn.

Bỗng Y Tư xoay mặt về phía sàn nhảy lải nhải: “Diệp huynh, anh nói người đẹp ở chính giữa sàn nhảy đó thế nào?”

Theo ngón tay của Y Tư, sàn nhảy có cô gái xinh đẹp đang vui vẻ khiêu vũ. Cô gái này mái tóc mượt giống như thác đổ, mắt sáng răng trắng, nụ cười vô tà nở rộ trên gương mặt, mà cái eo mảnh mai đó bị buộc chặt lại, cái váy trắng như tuyết dưới cái eo mảnh giống như bông hoa nở rộ. Ngay cả loại người không có sở thích thẩm mỹ như Diệp Trùng cũng nhìn ra được, người khác rõ ràng ảm đạm, mất đi ánh sáng dưới sự chói lọi của nàng ta.

Nhưng, Diệp Trùng đối với đề tài này vô cùng cảm thấy không hứng thú, hắn thu hồi ánh mắt của mình: “Bình thường.”

- Á, thần của ta! Đó chính là tiểu thư Mạn Nhi, tiểu thư Thù Mạn Nhi người đẹp đứng đầu của cả Tô thành. Nàng ta chính là người tình trong mộng được công nhận trong lòng vô số thanh niên kiệt xuất của chúng ta a! Anh ngay cả nàng ta cũng không cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ… Y Tư vẻ mặt ngụy dị nhìn Diệp Trùng.

Thù Mạn Nhi, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới Thù Mạc Nhi, cũng không biết giữa hai người có liên hệ gì hay không. Diệp Trùng nhìn chằm chằm Thù Mạn Nhi một hồi, bất quá lại không có bất cứ kết quả gì.

- Ha ha, người an hem, lộ tẩy rồi nha! Vừa rồi hãy thề thốt son sắc nói bình thường, bây giờ không biết là ai nhìn tới mức mắt không chớp! Hì hì, ánh mắt vừa rồi của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Ánh mắt này ta đã quá quen thuộc, cả Tô thành, chỉ cần nhìn thấy tiểu thư Mạn Nhi, tám phần đều là ánh mắt này, hai phần còn lại à, có một phần là phụ nữ. Y Tư đắc ý nói.

- Vậy vẫn còn một phần thì sao? Diệp Trùng có chút hứng thú với tên Y Tư này.

- Đó là kẻ mù. Y Tư vẻ mặt dứt khoát nói.

Bỗng trong lòng máy động, Diệp Trùng đánh giá Y Tư một lượt, trong lòng lại có chút kinh ngạc, tên này lại là một phôi thai luyện tập võ thuật cực kỳ không tồi. Thân hình tương xứng, động tác hài hòa, bất quá, vừa nhìn da mỏng thịt mềm, Diệp Trùng liền biết tên này tuyệt chưa từng chịu khổ qua.

- Ngươi nhìn ta thế làm gì, ta cho ngươi biết, ta không có hứng thú với đàn ông. Trong giọng nói Y Tư có chút quái.

Diệp Trùng thu hồi ánh mắt của mình.

Bỗng, sàn nhảy nhốn nháo, một tiếng gầm rú Diệp Trùng chưa từng nghe qua truyền ra từ giữa đám đông. Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong cả hội trường đều hướng về phía sàn nhảy.

Nghe thấy tiếng gầm của động vật đó, Y Tư bên cạnh Diệp Trùng lại biến sắc mặt: “Đáng chết! Tên khốn nào lại mang Tuyết khuyển thú tới đây! Hắn không biết vậy là lấy mạng người sao chứ?”

- Tuyết khuyển thú? Là thứ gì? Diệp Trùng hỏi.

Y Tư gấp giọng nói: “Không là thứ gì, nó là một loại mãnh thú cỡ nhỏ. Nhưng nếu như lúc bình thường, nó sẽ giống như một con chó con, lông xù dễ thương vô cùng. Nhưng nếu nó bỗng nhiên nổi điên, vậy thì cực kỳ khủng bố, tốc độ của nó rất nhanh, với lại tính công kích rất mạnh. Chắc là ai đó cho nó là chó con rồi.”

- Ừm. Diệp Trùng ừ một tiếng.

- Lần này thảm rồi. Nơi này cấm mang vũ khí, thị vệ lại đều ở bên ngoài. Y Tư hoảng loạn, cuống quít.

Bỗng, tiếng kêu đó lao ra về phía Diệp Trùng. Thần sắc trên mặt Y Tư trắng bệch, hắn đã nhìn thấy con Tuyết khuyển thú phát điên đó, nó rõ ràng đang lao về phía bên này của bọn họ.

Diệp Trùng cũng đã nhìn thấy con Tuyết khuyển thú đó, thể hình của nó không hề lớn, kích cỡ không khác bao nhiêu với con chó cỡ nhỏ mấy phụ nữ quý tộc đó ôm trong lòng hắn vừa nhìn thấy. Toàn thân đều là lông xù, giống như một quả cầu tuyết, nhưng cặp mắt lúc này lại đỏ ngầu, cái miệng nhỏ vốn dĩ dễ thương, lúc này chảy nước dãi, biểu tình dữ tợn nói không ra lời.

Ánh mắt Diệp Trùng bỗng phát lạnh, hắn từng qua lại với rất nhiều loại dã thú, hắn lập tức phán đoán ra tính nguy hiểm trước mắt của con Tuyết khuyển thú này.

Sức mạnh của bốn cái chân nhỏ phần lớn đều ẩn giấu trong lớp lông dày cộm cực kỳ lớn, thân hình của nó như điện, nhanh tới mức làm người ta không nhìn kịp. Đã có ba người hầu cổ họng bị nó cắn nát.

- Hết rồi, hết rồi! Y Tư run rẩy toàn thân.

Diệp Trùng nhanh nhẹn cầm một con dao ăn trên bàn lên, trong ánh mắt tuyệt vọng của Y Tư, con dao ăn đó lưu chuyển giữa ngón tay hắn, tiếp đó hóa thành một luồng sáng.

Bụp. Ting. Hai tiếng gần như đồng thời vang lên.

Con khuyển thú lốm đốm hoa bị dao ăn đóng trên sàn, dao ăn chuẩn xác cắm ngay cổ họng nó, máu trườn lên theo mép dao. Ánh sáng trong cặp mắt đỏ ké của nó từ từ tối lại, tứ chi giống như đạp nước, ư ử trong cổ họng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Mọi người đều bị biến cố này làm ngây đơ ra. Rất nhiều người, tràn đầy thương tiếc nhìn con Tuyết khuyển thú nhỏ giờ đây trông đáng yêu vô cùng này, mà một số phụ nữ quý tộc thậm chí ghê tởm nhìn Diệp Trùng là người ra tay. Không ai chú ý tới ba người hầu đã không còn thở, vài người hầu im lặng mang thi thể của bạn bè bọn họ ra ngoài.

- May mà ngươi ra tay nhanh a! Người anh em, lần này ngươi đã cứu ta! Nhưng cú vừa rồi đó của ngươi quả thật quá tuyệt, dạy ta làm thế nào? Y Tư vừa đi ra từ trong nguy cảnh, hiện giờ đang ở trong trạng thái hưng phấn.

- Tuyết Tuyết! Tiếng kêu đau khổ của một cô gái đang tới gần bên này.

Thân thể Y Tư vừa rồi hãy còn hưng phấn dị thường thoáng cái cứng ngắc, hắn cảnh giác quay đầu nhìn về phía Diệp Trùng, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ tâm vô bì: “Người anh em, lần này chúng ta thảm rồi!”

Cô gái đó nhìn thấy Tuyết khuyển thú bị đóng trên sàn, nước mắt lập tức chảy ra, quỳ trên đất, thò tay vuốt ve thân thể con Tuyết khuyển thú này, khóc rưng rức.

Diệp Trùng nhìn thấy rất rõ ràng, cô gái này chính là Thù Mạn Nhi ở chính giữa sàn nhảy vừa rồi đó.

Bên cạnh Thù Mạn Nhi rất mau liền xuất hiện vài thanh niên hùng dung, bọn họ nhìn thấy Thù Mạn Nhi bi thương như vậy, lập tức phẫn nộ.

- Là tên khốn nào làm? Con bà nó đứng ra. Một thanh niên to lớn vạm vỡ lớn giọng quát.

- Harney, nói với người bao nhiêu lần rồi, quý tộc chúng ta không thể nói tục, nhưng lần này tha cho ngươi, hừ, tóm lại không biết là tên nào chán sống rồi. Một thiếu niên có một cặp mắt tam giác âm u nói.

Hai người bọn họ vây quanh một thanh niên đẹp trai, tuấn tú giống như ánh mặt trời, đường nét phần mặt của thanh niên này giống như đá cẩm thạch điêu khắc, ngoài ra ẩn ước lộ ra vài phần khí chất không giận mà uy. Ánh mắt hắn từ từ quét qua mọi người, mọi người nhao nhao lùi lại dưới ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn cuối dùng rơi trên người Diệp Trùng.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Diệp Trùng như không nhìn thấy ánh mắt hắn.

- Dám hỏi chính là các hạ ra tay phải không? Thanh niên này từ từ mở miệng, lời nói trầm thấp có sức.

Diệp Trùng gật đầu: “Đúng.”

Thần sắc Y Tư bên cạnh thay đổi, nhỏ giọng sấn tới bên tai Diệp Trùng: “Hắn là con trai quân đoàn trưởng số hai, tên George. Thực lực của hắn rất cao, tuy tuổi tác không lớn, nhưng đã thành xạ thủ cấp sáu rồi. Hắn vẫn luôn rất có ý tứ với tiểu thư Thù Mạn Nhi, là người có khả năng lấy được tiểu thư Thù Mạn Nhi nhất. Nhưng theo tin tức nội bộ của ta, dường như tiểu thư Thù Mạn Nhi không có ý gì với hắn.”

- Con chó nhỏ này là chó cưng của tiểu thư Mạn Nhi, các hạ tại sao ra tay sát hại? Lời George âm vang có sức.

- Chó con? Đây rõ ràng là một con Tuyết khuyển thú! Y Tư bên cạnh Diệp Trùng nhịn không được mở miệng. Trong mắt George lóe qua một tia sắc bén, Y Tư lập tức lúng túng rụt lại.

- Chỉ cần các hạ có thể xin lỗi tiểu thư Mạn Nhi, việc này liền bỏ qua không nói, thế nào? George nhìn Diệp Trùng một cái.

Y Tư không ngờ việc này lại có thể giải quyết như vậy, mừng rỡ ngoài ý muốn. Vừa muốn đồng ý, trong tại nghe thấy lời Diệp Trùng, giống như chậu nước lạnh, từ đầu ướt tới chân.

- Không. Trả lời của Diệp Trùng cực kỳ dứt khoát, kiên quyết.

Thần sắc George và hai người bên cạnh hắn đồng thời biến đổi, gã thô lỗ bên cạnh đó liền mở miệng muốn chửi, George giơ tay cản lại, trầm giọng hỏi: “Các hạ chút mặt mũi này cũng không nể?”

Diệp Trùng lạnh nhạt nhìn George, hắn rất kỳ quái. Lô gic của người này tại sao lại tệ vậy chứ? Mình rõ ràng chẳng qua chỉ là phòng vệ chính đáng, mình lại phải đi xin lỗi cô gái thế này?

Chính ngay lúc này, Thù Mạn Nhi vẫn luôn khóc rấm rức đột nhiên đứng lên. Nước mắt trên mặt chưa khô. Nàng đi tới trước người Diệp Trùng, uyển chuyển vái một cái: “Vị tiên sinh này, xin lỗi, tôi cũng không biết Tuyết Tuyết là Tuyết khuyển thú, làm ngài hoảng sợ, thành thật xin lỗi.”

Cử động lúc này của Thù Mạn Nhi giống như đánh George một bạt tai, sắc mặt George lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn thế nào cũng không ngờ Thù Mạn Nhi lại làm mình không xuống thang được trong trường hợp này như vậy.

Trong mắt hắn lóe qua vẻ tàn độc, hừ lạnh nói: “Thì ra tại hạ vẫn luôn mặt nóng dán vào chảo lạnh. George hiểu rồi! Nhưng việc này không thể xong như vậy, ta yêu cầu quyết đấu với vị tiên sinh này!”

: Câu gốc là mặt nóng dán vào mông lạnh. Mông lạnh tức là chỉ biểu tình thờ ơ của người ta, câu này dùng khi có việc nhờ người ta, mình mặt mày tươi cười, còn người ta thờ ơ không để ý tới, có khác gì áp mặt vào mông người ta không chứ?

Lời này vừa thốt ra, cả hội trường vỡ tung.

- George, ngươi điên rồi sao? Việc giữa ta và ngươi, hà tất trút giận người khác. Đây vốn dĩ là việc không liên can người khác, ta vẫn luôn không biết Tuyết Tuyết là Tuyết khuyển thú, mới gây ra hiểu lầm này. Người có lỗi phải là ta mới đúng! Thù Mạn Nhi gấp giọng nói, nàng ta áy náy nhìn Diệp Trùng.

George mặt trầm như nước, hoàn toàn không để ý Thù Mạn Nhi, mà lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Trùng: “Thế nào, các hạ có dũng khí này không?”

Diệp Trùng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao đối phương phải nói nhiều lời thừa như vậy, nếu như nhìn không thuận mắt, ra tay là được rồi, giống như mình vậy.

Thân hình Diệp Trùng lắc lư một cái, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bỗng xuất hiện trước mắt George.

Sắc mặt George kịch biến, vừa muốn có phản ứng, cổ họng liền sít lại, tiếp đó hắn cảm thấy đôi chân mình rời khỏi đất.

Diệp Trùng nắm lấy cổ George, cứ như vậy, thần sắc như thường nhấc hắn trên không.

Cả hội trường chút âm thanh cũng không có, mọi người đều kinh khủng nhìn Diệp Trùng. George chính là con trai quân đoàn trưởng quân đoàn số hai! Hắn không muốn sống sao? Mà mấy người thực lực xuất chúng đó, sắc mặt thay đổi là vì động tác vừa rồi của Diệp Trùng, quả thật quá nhanh!

Đây là tốc độ con người có thể có hay sao?

Khoảng khắc này, cả hội trường, vô cũng tĩnh mịch.

Rào rào, vô số ly rượu rơi trên sàn từ trong tay đám khách khứa, vỡ thành mảnh vụn. Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng, hội trường lập tức loạn lên, vô số tiếng bàn ghế ngã đổ, tiếng người té ngã, tiếng khay vỡ vụn.

- Mau buông tay! Không được làm hại công tử George!

- Ngươi không muốn sống rồi sao? Ngay cả loại việc này cũng dám làm?

- Người trẻ tuổi, ngươi có thể nghĩ rõ ràng, ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc. Ngươi phải nghĩ hậu quả làm việc này, ngươi nghĩ người nhà của ngươi…

……

- Chuyện gì thế? Thân vương Đức Nặc Ni Áo trầm giọng hỏi, giọng nói của lão không lớn, nhưng hội trường lập tức yên tĩnh lại.

Đám khách khứa lúc này mới nhìn rõ người trung niên bên cạnh thân vương đó, ai nấy sắc mặt đại biến, lập tức hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế!” Bọn họ không biết lần này bệ hạ tới lúc nào? Một số người tâm tư nhanh nhạy lập tức nghĩ tới thiếu niên đó.

Nhất thời, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống, chỉ duy có Diệp Trùng nắm cổ George đứng ở đó là chói mắt.

- Chuyện gì vậy? Đây không phải là con trai của Aris sao? Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn George Diệp Trùng đang nắm, kỳ quái hỏi Diệp Trùng.

- Hắn nói muốn quyết đấu với ta. Diệp Trùng giới thiệu rất đơn giản tình huống.

Cái tên khốn kiếp George này! Tô Môn Tây Gia Hoa thầm mắng George trong lòng, chỉ biết mang phiền toái đến cho hắn. Nhưng nếu như người khác ngược lại cũng dễ xử chút, mình có thể khoanh tay bỏ mặc, nhưng lại là con trai của quân đoàn trưởng quân đoàn số hai.

- Hắn nào là đối thủ của ngươi. Tô Môn Tây Gia Hoa cười nói: “Bỏ đi, hà tất chấp nhất người trẻ tuổi này.”

Nghe thấy lời này, mọi người đều run rẩy trong lòng. Thực lực của bệ hạ mọi người đều biết, người là xạ thủ cấp tám, ngay cả bệ hạ cũng nói thẳng George không phải đối thủ của thiếu niên này, thân thủ của thiếu niên này há không phải lợi hại cùng cực sao? Mà điều một số người khác suy nghĩ lại là một vấn đề khác, bệ hạ hoàn toàn không hỏi tình huống gì, thì rất trực tiếp đứng về phía thiếu niên này, có thể thấy mức độ sủng ái trong đó, chỉ là thiếu niên này rốt cuộc là có lai lịch gì?

- Đổi. Diệp Trùng thốt ra một chữ, hắn thò ra năm ngón tay. Diệp Trùng cực kỳ bất mãn với Tô Môn Tây Gia Hoa, lý do mình tới tham gia dạ hội này không có chút trình bày nào không nói, lại còn có mấy việc nhàm chán này.

Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn ra sự bất mãn trong mắt Diệp Trùng, liếc thấy năm ngón tay Diệp Trùng thò ra, không biết làm sao, cũng rất đau lòng, gật đầu: “Được.” Trong lòng hắn thầm mắng Aris là một tên đầu đổ máu chó (yêu nhân dính máu chó không xài được phép í mà), sinh ra đứa con gì đâu, không được, tiền này nhất định phải lấy lại từ chỗ Aris.

Đối thoại giữa Diệp Trùng và Tô Môn Tây Gia Hoa làm tất cả mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ có duy nhất công tước Uy Luân đoán ra được một điểm, lão cúi đầu, trong lòng quái lạ vô bì.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451