Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 534: Đau lòng




Diệp Trùng cầm súng quang vừa mới hoàn thành lên, thử ngắm chuẩn một chút. Nói thật, công kích tầm xa của Diệp Trùng vẫn luôn không có nâng cao gì, đương nhiên, việc này cũng có quan hệ rất lớn với việc bản thân hắn không có luyện tập. Từ lúc bắt đầu, hắn đã kiên trì phong cách cận chiến. Nhưng điều này không hề nói Diệp Trùng hoàn toàn không biết tí gì về công kích tầm xa, ngược lại, hắn không hề ít nghiên cứu công kích tầm xa.

Thứ lớn nhất uy hiếp sư sĩ cận chiến vĩnh viễn là công kích tầm xa, mỗi một sư sĩ cận chiến đều có nghiên cứu đối với công kích tầm xa. Bọn họ cần biết mình nên làm thế nào mới có thể tránh thoát mấy chùm sáng trí mạng đó.

Diệp Trùng cũng không ngoại lệ. Hắn so với sư sĩ cận chiến bình thường, có ưu thế đặc biệt, bởi vì hắn có một vị quyền uy ở phương diện này, Mục. Mục thậm chí đã cung cấp cho Diệp Trùng nội dung huấn luyện sư sĩ viễn chiến hoàn chỉnh.

Xạ kích là tri thức cơ sở nhất mà mỗi vị sư sĩ viễn chiến phải có, nhưng chỉ cái này vẫn còn lâu mới đủ. Nếu như có thể dự đoán chính xác hành vi của đối phương mới là tố chất càng quan trọng hơn của một sư sĩ viễn chiến hợp chuẩn. Đáng tiếc, Diệp Trùng ở bước đầu tiên thì đã gặp phải khó khăn, điều này cũng là một trong những nguyên nhân tại sao hắn cho rằng bản thân thiếu thiên phú viễn chiến.

Xạ kích, động tác cơ bản nhất này, Diệp Trùng lúc trước làm không tốt. Nhưng bây giờ thì sao?

Cầm súng quang trên tay, mắt Diệp Trùng nhíu lại như chim ưng, chim cắt, mỗi vật thể trong phòng ở trong mắt hắn đều rõ ràng. Hắn có một đôi tay chính xác như máy, làm hắn có thể làm ra bất cứ điều chỉnh nhỏ nhặt nào theo ý muốn, dù rằng mấy điều chỉnh này hiện giờ Diệp Trùng cảm thấy rất xa lạ.

Chính là hiện giờ!

Cánh tay cầm súng đó của Diệp Trùng giống như đúc bằng thép, không chút động đậy, tay phải nắm lấy cò súng. Một chùm sáng bắn ra từ họng súng quang, chuẩn xác bắn trúng một điểm đen trên tường. Bụp, trên tường để lại một lỗ to cỡ ngón cái, tia sáng bên ngoài từ trong lỗ truyền vào.

Sa Á vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ lập tức chạy tới, thấy Diệp Trùng vô sự, liền mang theo vài phần nghi hoặc rời khỏi.

Diệp Trùng nhìn cái lỗ trên tường đó, có chút ngẩn ngơ.

Như vậy là thành rồi sao?

Đối với kết quả trước mắt, hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Diệp Trùng lại nhấc súng lên, thử bắn vài phát, đều không có ngoại lệ, bắn trúng toàn bộ.

Diệp Trùng ngẩn ra ở đó.

Thật ra, kết quả này bình thường vô cùng. Hắn hiện giờ so với lúc ở hành tinh rác, có quá nhiều, quá nhiều trưởng thành. Vô luận là khống chế đối với cơ nhục, hay là nhãn lực, hoặc giả lý giải đối với chiến đấu, vân vân… mấy thứ này nếu như có trị số, vậy trị số hiện tại của hắn gấp mấy lần lúc trước. Loại thay đổi ngấm ngầm xảy ra này bình thường sẽ bị người ta bỏ qua, nhưng nếu như bây giờ hắn thử các hạng mục thất bại lúc trước, hắn sẽ ngạc nhiên phát hiện mấy hạng mục từng không hoàn thành được đó bây giờ lại như trăng đến rằm trăng sẽ tròn. Thay đổi to lớn trong này, thường là làm người ta tràn đầy mừng rỡ.

Diệp Trùng tuy không tốn tâm sự ở phương diện này, nhưng hắn tốn hết tâm sức vào trong tố chất được nâng cao, có rất nhiều tố chất cả viễn chiến và cận chiến đều có.

Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, xạ kích mục tiêu cố định là nội dung học đầu tiên của mỗi vị sư sĩ tầm xa.

Diệp Trùng rất mau liền hiểu rõ huyền cơ trong này, không có quá nhiều mừng rỡ, nhưng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái. Tiến bộ mấy năm này là do hắn từng chút từng chút một, hao tốn vô số thời gian, chảy vô số mồ hôi, một lần rồi lại một lần thực chiến, trưởng thành từng chút một. Tốc độ tay đột phá một lần rồi lại một lần, võ thuật từ mô phỏng lúc mới đầu tới đại thành lúc sau, thậm chí trở thành giới giả, điều khiển quang giáp cũng từ quang giáp Thanh Điểu lúc đầu tiên tới Thần hiện giờ. Còn có điều bồi, còn có chế tạo quang giáp…

Gian nan trong này có mấy người hiểu rõ?

Hôm nay mình sao thế này? Lại đa sầu đa cảm, trong lòng Diệp Trùng tự cười chế giễu mình.

Rất mau Diệp Trùng liền làm mình giãy thoát ra từ trong mấy cảm khái này. Diệp Trùng trước giờ không để tâm tình quấy nhiễu mình, vô luận là đau buồn, hay là thống khổ, là tuyệt vọng hay là mù mịt, đều sẽ qua đi. Cuối cùng giải quyết vấn đề vĩnh viễn là suy nghĩ một cách bình tĩnh, là quyết định mình dũng cảm đưa ra, là hoàn thành nó từng chút một một cách thiết thực.

Xạ kích của Diệp Trùng hiện giờ vẫn ở trình độ thấp nhất. Muốn nâng cao, vẫn cần luyện tập thật nhiều. Trình độ xạ kích thế này, trong thực chiến, không có uy lực đáng kể nào. Nhưng Diệp Trùng không hề xem nhẹ nó, cho dù xạ kích hiện giờ của mình đối với thực chiến không hề có quá nhiều hỗ trợ, nhưng Diệp Trùng lại từ trong này phát hiện ra một con đường mới tinh.

Đích xác, mình không cách nào giống như xạ thủ, lợi dụng dao động tinh thần để khóa chốt, nhưng, hắn lại có ưu thế người khác không có, đó chính là hệ thống quét hình. Trong sư sĩ tầm xa hắn từng thấy qua, trừ sư sĩ của bộ lạc Hy Phượng ra, sư sĩ khác đều không có năng lực khóa mục tiêu bằng tinh thần, nhưng năng lực chiến đấu của bọn họ lại vẫn cường đại. Cho dù là bộ lạc Hy Phượng, sư sĩ của bọn họ cũng cần nhờ hệ thống quét hình.

Đây là ưu thế về mặt xạ trình.

Diệp Trùng cuối cùng đã trải qua mấy ngày tháng bình lặng, việc đám quân nhân đó tìm tới báo thù mà hắn vẫn luôn cảnh giác bất ngờ không hề xảy ra. Mà chính trong mấy ngày này, Diệp Trùng đã hoàn thành kết cấu chủ yếu của hệ thống phòng ngự toàn trang viên.

Tuy trong cái nhìn của Diệp Trùng, mười hai pháo trận so với trang viên to lớn có chút ít, nhưng đây đã là lực lượng đủ để bảo đảm phòng không trên một mức độ nhất định. Hệ thống quét hình cũng đã lắp đặt xong, lấy trang viên làm trung tâm, khu vực bán kính một trăm hai mươi km, toàn bộ đều thành khu vực an toàn của Diệp Trùng.

Mà quân doanh đó chỉ cách trang viên của Diệp Trùng bốn mươi km, điều này không thể không nói là có chút ý trào phúng. Điều này cũng làm cho Diệp Trùng thở phào một hơi, nhất cử nhất động của đối phương đều nằm dưới sự giám thị của hắn, đây là kết quả tốt vô cùng.

Bất quá, Diệp Trùng không hề vì vậy mà buông lơi cảnh giác, quân doanh tuy không có hành động lớn, nhưng lúc nào cũng có người tiềm phục xung quanh trang viên, dòm ngó chỗ này.

Diệp Trùng không hề có hành động gì. Chỉ cần đối phương không cầm súng tiến vào trang viên của hắn giống tối hôm đó, hắn sẽ không chủ động công kích. Mà loại dòm ngó này với hắn, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, trừ quang giáp siêu cấp giống như Mục Thương, nếu không, bức tường dày cộm sẽ làm bọn họ không được gì. Mà nếu như bọn họ muốn lẻn vào trang viên, vậy thì hệ thống phòng ngự Diệp Trùng bố trí sẽ lập tức nhận biết, từ đó khởi động tấn công.

Hệ thống phòng ngự Diệp Trùng bây giờ đã sớm xe nhẹ, đường quen, mỗi một điểm hỏa lực đều sắp xếp kín đáo vô bì. Ngoài ra, cây cối um tùm, địa hình phức tạp của trang viên càng tiện lợi cho hắn hơn.

Tập trung tất cả lực lượng, Diệp Trùng mấy ngày này đã đã chế tạo ra lượng lớn vũ khí cố định. Trừ hai mươi pháo trận ra, còn có hơn sáu trăm điểm hỏa lực laser. Trừ hỏa lực bắn tỉa độ chính xác cao phụ trách bắn tỉa ra, Diệp Trùng còn chế tạo một loại vũ khí kiểu mới gọi là tấm hỏa lực tổ ong.

Mỗi một tấm hỏa lực giống như một tổ ong, phía trên sắp xếp cơ quan bắn tia laser một cách chỉnh tề. Chùm tia laser một tấm hỏa lực một lần bắn ra cao tới một trăm bốn mươi bốn chùm, khe hở giữa mỗi hai chùm sáng là hai mươi cm. Đây là thứ mà Diệp Trùng chuyên môn chuẩn bị để nhắm vào mấy xạ thủ cao cấp đó. Bao phủ của hỏa lực thế này, cho dù thần niệm của đối phương cảm giác được, cũng hoàn toàn không cách nào né tránh. Với lại, nó có thể nằm dưới sự chỉ huy của quang não điều khiển chính của hệ thống phòng ngự, không ngừng điều chỉnh góc độ.

Khuyết điểm duy nhất của nó chính là năng lượng tiêu hao, nhưng ở nơi năng lượng cực kỳ dồi dào, giá tinh thể năng lượng rẻ bèo này, đây quả thực không là khuyết điểm gì.

Kết cấu của nó, Diệp Trùng đã tham chiếu kết cấu của súng laser G-Z của tổ nghiên cứu khoa học, lại thêm vào tài liệu thiên nhiên ưu đãi của chỗ này, uy lực của thành phẩm cực kỳ khủng bố, cho dù chiến cơ ở chỗ này bị bắn trúng cũng chỉ có một kết cục. Đó là máy hỏng người chết.

Thấy vậy, Diệp Trùng mở rộng khoảng cách hỏa lực của một bộ phận tấm hỏa lực tổ ong trong đó, chuyên môn nhắm vào chiến cơ trên không.

Hệ thống hỏa lực phòng ngự trang viên của Diệp Trùng hiện giờ đã có chút bóng dáng. Hắn cuối cùng cũng có thể an tâm, thực hiện nghiên cứu của mình.

Tô Môn Tây Gia Hoa rất bận, việc đáng để hắn sứt đầu mẻ trán quả thật quá nhiều. Cho dù hắn từ nhỏ thì đã bồi dưỡng với tư cách người thừa kế vương vị, cho dù hắn đã có kinh nghiệm khá phong phú ở phương diện chính sự và quân sự, nhưng hắn vẫn bận tới mức không thể thoát ra, hắn bây giờ mới biết, cha hắn từng đối mặt áp lực cỡ nào.

Nhưng cho dù trong giờ phút bận rộn thế này, hắn vẫn không quên vị kỹ sư chế tạo vũ khí tên là Diệp Trùng mà hắn chú ý đó.

Thiếu niên thần bí đó cũng thật là một người thú vị a! Khi rãnh, có lúc nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng đó, nghĩ tới hôm đó mình chịu thiệt, hắn cũng không khỏi mỉm cười. Hắn trời sinh cao ngạo, trước giờ chỉ đối với mấy thiên tài thực sự có thực lực đó mới có chút hảo cảm. Nhưng hắn rất nhanh liền quăng suy nghĩ mang theo tình cảm chủ quan nồng hậu này ra khỏi đầu, hắn là quốc vương, bất cứ việc gì, đều cần phải suy nghĩ từ góc độ cả quốc gia.

Trên mặt Tô Môn Tây Gia Hoa khôi phục sự lãnh khốc bình thường, hơi đắn đo, hắn liền truyền lệnh: “Để đại sư Tạp Lỗ tới gặp ta!”

- Vâng! Thị vệ lập tức mau lẹ chạy ra khỏi thư phòng của hắn.

Ngón tay Tô Môn Tây Gia Hoa gõ lên mặt bàn, hắn đang nghĩ báo cáo vừa nhận được. Trên đó miêu tả chi tiết xung đột giữa Đỗ Phụng của quân đoàn số một và kỹ sư chế tạo vũ khí lạnh lùng đó. Đối với kết cục mấy người Đỗ Phụng thảm bại cuối cùng, hắn không hề cảm thấy bất ngờ. Nếu như đối phương chút thực lực này cũng không có, làm sao có thể cả hắn cũng ép tới mức độ này chứ.

Việc này sẽ tạo ra ảnh hưởng gì? Đây mới là thứ hắn cần suy nghĩ.

Chính ngay lúc này, thị vệ cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Bệ hạ, đại sư Tạp Lỗ đã tới.”

- Mời ông ấy vào. Tô Môn Tây Gia Hoa nói.

Đại sư Tạp Lỗ năm này bảy mươi bảy tuổi, là một trong những kỹ sư chế tạo vũ khí có sức ảnh hưởng nhất của nước Đông Vân. Tô Môn Tây Gia Hoa lúc trẻ từng có qua lại với vị đại sư thanh danh hiển hách này, cực kỳ có lòng tin với năng lực chuyên nghiệp của lão.

Đại sư Tạp Lỗ đi vào thư phòng, hành lễ với Tô Môn Tây Gia Hoa: “Bệ hạ, ngài gọi thần có việc sao?” Tạp Lỗ đầu tóc bạc phơ, trên mặt giăng đầy nếp nhăn sâu hoắm, nhưng tinh thần lại cực tốt. Rõ ràng lão có vài phần bất mãn đối với việc Tô Môn Tây Gia Hoa cắt ngang công việc của lão.

Tô Môn Tây Gia Hoa mỉm cười, không hề cho là ngang ngược: “Đại sư Tạp Lỗ ngồi xuống đi, ta có việc muốn hỏi ông một chút.”

Tạp Lỗ gật đầu, ngồi xuống.

- Cái pháo trận đó, đại sư Tạp Lỗ nhìn qua chưa? Tô Môn Tây Gia Hoa nói.

Nghe thấy vấn đề này của Tô Môn Tây Gia Hoa, ánh mắt Tạp Lỗ bỗng sáng lên, gấp giọng nói: “Nhìn qua rồi, nhìn qua rồi! Thần đã kiểm tra toàn diện pháo trận này, uy lực kinh người a! Bệ hạ từ đâu mà có được một pháo trận uy lực khổng lồ như vậy?”

Tô Môn Tây Gia Hoa cười không đáp, mà lại ấm giọng nói: “Ta tuy từng thấy qua uy lực của pháo trận này, nhưng tin rằng trong mắt người chuyên nghiệp như là đại sư Tạp Lỗ ngày đây, cách nhìn của ngài nhất định không giống. Có thể giới thiệu đơn giản một chút với ta không?”

- Được. Tạp Lỗ gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng kích động, giọng nói cũng trở nên gấp rút: “Không sợ bệ hạ cười chê, thần nhiêu tuổi này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hỏa lực nặng uy lực cường đại như vậy nhưng ngoại hình lại xinh xắn như thế, công nghệ chế tạo của nó cực kỳ tiên tiến, kết cấu tạo thành cũng cực kỳ mới mẻ, vũ khí loại này, lão thần cũng chưa từng nghe nói. Điều đặc biệt nhất là kết cấu bên trong của nó, thần dám khẳng định, nó hoàn toàn vượt ra khỏi tất cả lý luận vũ khí đã biết. Nó so với pháo cứ điểm của chúng ta nhỏ hơn quá nhiều. Ngoài ra, trọng lượng của nó nhẹ nhàng, tiện lợi phi thường, một số loại máy năng lực tải trọng khá xuất sắc đều có thể vận chuyển. Loại vũ khí này, nếu như một khi có thể trang bị quy mô lớn, vậy thì sức chiến đấu của chúng ta có thể tăng lên ít nhất năm lần. Bất quá, nói ra xấu hổ, tuy vật thật này đặt trước mặt thần, tùy ý thần mày mò, thần vẫn có rất nhiều chỗ nhìn không hiểu.”

Tô Môn nói: “Đại sư ngài có thể phỏng chế loại vũ khí này không?”

Đại sư Tạp Lỗ xấu hổ: “Không sợ bệ hạ cười chê. Thần tới giờ vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu mô tê gì. Lý giải của người chế tạo món vũ khí này đối với vũ khí, quả thật là sâu không thể dò a! Không biết bệ hạ có được món vũ khí này từ chỗ nào?”

Tô Môn thấy đại sư cũng bó tay hết cách, hắn lập tức vô cùng thất vọng, lơ đãng trả lời: “Mua.”

- Mua? Đại sư Tạp Lỗ đại kinh thất sắc: “Không biết là quốc gia nào, lại nghiên cứu ra vũ khí đỉnh cao như vậy?”

Tô Môn Tây Gia Hoa lắc đầu: “Không phải, là một vị kỹ sư chế tạo vũ khí.”

Đại sư Tạp Lỗ càng thêm kinh ngạc: “Là một vị kỹ sư chế tạo vũ khí? Đó rốt cuộc là tác phẩm của vị đại sư nào vậy?”

- Hắn tên Diệp Trùng.

- Diệp Trùng? Cái tên này thần chưa từng nghe qua. Tạp Lỗ cảm khái nói: “Không ngờ trên đời này vẫn còn có nhân vật thiên tài như vậy, thực lực vị đại sư này hoàn toàn có thể khai tông lập phái. Nhân vật thế này, lại không hề có tiếng tăm. Người này nghĩ chắc là người tính tình đạm bạc với danh lợi. Không biết vị tiền bối này hiện giờ đang ở đâu? Vẫn xin bệ hạ cho biết, thần khẩn thiết muốn đi gặp mặt, để giải đáp nghi hoặc trong lòng.”

- Tiền bối? Tô Môn nói.

- Bệ hạ sao thế? Trình độ vị đại sư này so với thần cao không biết tới chỗ nào, xưng là tiền bối, thần cũng tâm cam tình nguyện. Tạp Lỗ nghiêm mặt nói.

Nhìn thấy bình tình nghiêm chỉnh và mái đầu bạc phơ của Tạp Lỗ, lại nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng đó, Tô Môn Tây Gia Hoa quả thật nhịn không được: “Đại sư Tạp Lỗ nghĩ chắc là không ngờ, vị đại sư này chỉ có hai mươi mấy tuổi.”

- Không thể nào! Đại sư Tạp Lỗ quả quyết phủ định, nhìn thẳng Tô Môn Tây Gia Hoa: “Bệ hạ không cần đùa vậy với thần, quả thật không đáng cười.”

Nhìn thấy biểu tình thận trọng trên mặt đại sư Tạp Lỗ, Tô Môn Tây Gia Hoa có chút không biết làm sao nói: “Việc này ta không lừa ông, hắn thật sự chỉ có hai mươi mấy tuổi, hắn đã cùng ta trở về Tô thành, chính đang ở gần Tô thành.”

Thấy biểu tình của Tô Môn Tây Gia Hoa không giống giả vờ, biểu tình của Tạp Lỗ có chút quái dị, lầm bầm: “Hai mươi mấy tuổi! Hai mươi mấy tuổi! Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thiên tài sinh ra đã biết sao?”

Bỗng tinh thần lão phấn chấn, gấp giọng nói: “Vẫn xin bệ hạ giới thiệu thần làm quen với vị kỹ sư chế tạo vũ khí này.”

Nghĩ tới vẻ mặt lạnh nhạt từ chối người ta từ ngàn dặm của Diệp Trùng, Tô Môn Tây Gia Hoa xoa lông mày gần như sắp kết lại, lại một lần nữa không biết làm sao nói: “Việc này cứ đặt sang một bên trước, chúng ta sau này hãy nói. Đại sư Tạp Lỗ xin cứ yên tâm, ta tự nhiên sẽ sắp xếp ngài giao lưu với hắn.”

Thấy dáng vẻ buồn phiền của Tô Môn Tây Gia Hoa, đại sư Tạp Lỗ ngớ người, ấm giọng mở miệng hỏi: “Có nhân vật kiệt xuất như vậy, bệ hạ tại sao vẫn phiền não như vậy?”

- Ta đang vì pháp trận mà phiền não.

- Vị đại sư đó đã nguyện ý bán ra, bệ hạ mua nhiều chút là được rồi, điều này có gì đáng để phiền não chứ? Đại sư Tạp Lỗ không hiểu nói.

- Hắn mỗi tháng chỉ nguyện ý bán hai cái, với lại… Liếc nhìn Tạp Lỗ, biểu tình của Tô Môn Tây Gia Hoa mang theo sự đau lòng dữ dội: “Mỗi pháo trận phải trả hai mươi triệu úc.”

- Hai, hai mươi triệu úc… Đại sư Tạp Lỗ trợn mắt líu lưỡi.

Tây Gia Hoa gật đầu: “Một cái hai mươi triệu, giá này, mua vài cái thì không là gì, nhưng nếu trang bị quy mô lớn cho quân đội thì lại có chút không đủ sức a.”

- Giá này… Tạp Lỗ ngạc nhiên mở to miệng, cả nửa ngày mới lắp bắp nói: “Thật là cao a! Pháo trận đó thần đã kiểm tra một lượt, nguyên liệu tính toán, nhiều nhất chỉ cần tám ngàn úc.”

Tạp Lỗ vừa nói, vị đắng trong miệng Tô Môn Tây Gia Hoa càng nặng thêm vài phần, trầm mặc hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi mang theo sự không cam lòng mãnh liệt nói: “Gian thương!”

Tạp Lỗ trầm ngâm nói: “Giá này đích xác đắt một chút, nhưng hàm lượng kỹ thuật của nó lại tương đương với cái giá này. Bất quá, bệ hạ phải chú ý, vũ khí cỡ này nếu như rơi vào tay nước khác…”

Tô Môn Tây Gia Hoa gật đầu, hiểu rõ nói: “Đại sư yên tâm, điểm này ta và hắn đã sớm có hiệp nghị, chúng ta có quyền thu mua độc quyền.”

Đám thị vệ vương cung hôm nay nhìn thấy một màn kỳ quái. Khi đại sư Tạp Lỗ đi ra từ trong thư phòng của bệ hạ, tinh thần hoảng loạn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hai mươi mấy tuổi… thiên tài… hai mươi triệu…”

Điều hôm nay làm bọn họ run sợ lại là bệ hạ, sau khi đại sư Tạp Lỗ tới, sắc mắt hắn âm trầm tới mức gần như vắt ra nước. Mỗi người hầu, thị vệ đều cẩn thận, nơm nớp, thở mạnh cũng không dám, không khí vương cung nặng nề chưa từng có.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451