Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 518: Quy hoạch




Dài một mét năm mươi sáu, nặng ba mươi bốn kg. Trên nòng súng màu xanh da trời điểm xuyết điểm đốm trắng như tuyết, thân súng thon dài, kết cấu chặt chẽ. Cả khẩu súng có thể tháo thành mấy bộ phận, với lại có thể ghép thành súng cỡ nhỏ, cố định ở cánh tay, cực kỳ tiện lợi để bắn. Súng cỡ nhỏ được ghép thành chỉ nặng tám kg, có thể nói là nhẹ vô cùng.

- Nơi này có chỗ thử súng không? Cô gái đó mở miệng, trong lòng nàng ta có môt loại mong chờ cực kỳ mãnh liệt. Kiểu dáng loại vũ khí này nàng ta trước giờ chưa từng thấy qua, nhưng cầm trên tay lại vừa vặn, khít khao bất ngờ. Nàng rất muốn lập tức thử uy lực của món vũ khí này rốt cuộc ra sao. Mỗi một xạ thủ, đối với vũ khí của y đều có khát vọng và sự khẩn thiết vô bì.

Christine giật mình tỉnh lại vội vàng gật đầu: “Có có có! Theo ta.”

Dưới sự dẫn đường của Christine, đoàn người tiến vào phòng dưới đất.

- Nơi này là phòng bắn thử, tham chiếu tiêu chuẩn thông dụng. Giới thiệu đơn giản một chút, Christine liền tránh sang một bên, nàng cũng đầy tò mò đối với món vũ khí có tạo hình đặc biệt này.

Không phí lời, cô gái đó nâng súng bắn.

Một chùm sáng màu đỏ to cỡ ngón cái chuẩn xác bắn trúng hồng tâm tấm bia. Bỏ súng xuống, Christine vội vàng chạy đi lấy tấm bia tới trước mặt mọi người. Điểm hồng tâm ngay chính giữa tấm bia hoàn toàn bị bắn lủng, xung quanh vết thương có vết cháy màu đen rõ ràng.

- Thật lợi hại! Christine có chút líu lưỡi, mặt nàng đầy kinh ngạc. Phòng bắn thử này của nàng hoàn toàn chiếu theo tiêu chuẩn thông dụng để thiết kế, giống như tấm bia này, không một ngoại lệ, đều sử dụng một loại vật liệu gọi là Vân Gian thạch chế thành. Đặc tính của Vân Gian thạch chính là có thể hấp thu năng lượng ở một mức độ nhất định. Nhưng do dễ vỡ, không hề thích hợp dùng để chế tạo khí giới phòng hộ, nhưng dùng để chế tạo bia lại thích hợp vô cùng. Nó là vật liệu được sử dụng nhiều nhất để kiểm nghiệm uy lực của vũ khí.

Tấm bia dày năm cm hoàn toàn xuyên thủng, để lại một lỗ hổng hình tròn cực kỳ ngay ngắn.

Mọi người ai nấy hoảng sợ, biến sắc.

Mặc tiên sinh vẻ mặt tán thán: “Ta tuy đối với vũ khí là kẻ ngoài ngành, nhưng nhìn thấy khẩu súng quang này cũng nhịn không được mà nảy sinh ý thích. Quả nhiên là tác phẩm kinh thế a.”

Cô gái đó cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt trên cây súng quang có tạo hình đặc biệt vô cùng này, yêu thích không nỡ rời tay.

Ban Mông ngây ngốc nhìn chằm chằm khẩu súng quang trên tay cô gái đó, hoàn toàn không chú ý rằng nước miếng của mình rơi trên mặt đất, vang lên tiếng tí tách, tí tách.

Christine cũng hoàn toàn hoảng sợ mà ngây ra. Khẩu súng quang này triệt để lật đổ lý giải đối với vũ khí bao nhiêu năm nay của nàng. Một món vũ khí chẳng qua chỉ sử dụng Tuyết Ban Lam Sam bình thường chế thành lại có thể bắn xuyên tấm bia Vân Gian thạch dày năm cm, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, nàng thế nào cũng không tin nổi.

Nhưng sự thật bày sờ sờ trước mắt. Mỗi một bước chế tạo khẩu súng quang này, nàng đều trông thấy toàn bộ quá trình, nhưng nghi hoặc trong lòng nàng lại càng lúc càng nhiều. Tại sao uy lực của nó lại lớn như vậy? Mỗi một kết cấu của nó lại tạo ra tác dụng gì? Nguyên lý của nó lại như thế nào…

Nàng thậm chí nhớ được hình dáng của mỗi một linh kiện khẩu súng quang này, nhưng nếu như kêu nàng phỏng chế lại một thanh súng quang như vậy một lần nữa, nàng tin rằng mình nhất định không cách nào chế tạo thành công.

Thủ pháp trước giờ chưa hề nghe nói, kết cấu trước giờ chưa từng thấy qua, thủ đoạn chế tạo không thể tưởng tượng được, Christine bỗng chốc phát hiện mình lại không học được bất cứ tri thức nào. Kế tiếp, cô gái đó lại biểu diễn bắn liên tục.

Xạ kích gần như không cần suy nghĩ, không cần ngắm chuẩn, hoa cả mắt giống như cuồng phong bạo vũ, không trật phát nào, làm mọi người đứng bên cạnh xem như si như mê. Diệp Trùng lại thầm hoảng sợ trong lòng, xạ thủ có tu dưỡng tinh thần quả nhiên là một nghề nghiệp khá đáng sợ. Nếu như không có Thần, gặp phải đối thủ thế này, đó là vấn đề cực kỳ hóc búa. Hắn đang suy tính, nếu như gặp phải kẻ địch thế này, nên dùng thủ đoạn ứng biến thế nào.

Cô gái đó hài lòng đặt khẩu súng quang này xuống, nàng đối với tính năng của món vũ khí này vừa ý vô cùng. Ngoài ra, sử dụng cũng cực kỳ thuận tay, giống như kéo dài của thân thể vậy.

- Đây là Quy Văn mộc, vẫn xin ngài vui vẻ nhận cho. Giọng nói cô gái đó vẫn khàn khàn, trầm thấp, nhưng lại mang theo sự tôn kính.

Khối Quy Văn mộc này chỉ to cỡ bàn tay, mặt trên giăng đầy hoa văn giống như mai rùa. Không giống mấy thứ tài liệu gỗ mà Diệp Trùng đã nhìn thấy đó, Quy Văn mộc vào tay nặng trình trịch. Nhưng ngoài điểm này ra, Diệp Trùng không nhìn thấy chỗ đặc biệt nào.

- Bây giờ, vẫn xin cho phép tôi tự giới thiệu chính thức một chút. Cô gái đó vẻ mặt trịnh trọng: “Sa Á, xạ thủ cấp tám!”

Trong phòng yên tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.

Ban Mông cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhân vật xạ thủ cấp tám trong truyền thuyết thế này lại xuất hiện ở trước mặt mình, hắn có xung động muốn ngắt nhéo mình một cái.

Gương mặt xinh đẹp của Christine tái mét, xạ thủ cấp tám! Trời, đây là khái niệm gì chứ! Mặc dù nàng là một nhân vật trời không sợ, đất không sợ, lúc này trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ việc đã rồi. Vừa rồi mình lại vô lý với một xạ thủ cấp tám!

Diệp Trùng bình tĩnh đứng ở đó, xạ thủ cấp tám đối với hắn mà nói, không có chút khái niệm.

Thấy Diệp Trùng không có ý nói chuyện, Sa Á không hề giận, mà còn lấy trong lòng ra một miếng lá cây màu vàng kim: “Miếng lá cây hoàng kim này là hái từ Darkness, tặng ngài làm kỷ niệm, hy vọng ngài không ghét bỏ.”

- Lá cây hoàng kim! Lần này người hô lên kinh ngạc không chỉ là Christine, còn có Mặc tiên sinh.

Miếng lá cây hoàng kim này sáng rực rỡ, mỗi một đường gân đều thấy được rõ ràng, giống như một miếng lá cây dùng hoàng kim điêu khắc. Nhưng Diệp Trùng thấy nhiều biết rộng, vừa liếc liền nhìn ra, đây không hề là hàng nhân tạo, mà là do thiên nhiên tạo ra.

Đây chắc là một loại thực vật kim loại hóa cực kỳ nghiêm trọng!

- Cám ơn! Diệp Trùng mở miệng, bỏ miếng lá cây hoàng kim đó vào trong lòng. Hắn hiện giờ có chút hứng thú với Darkness mà Sa Á nói.

- Người phải nói cảm ơn là tôi. Sa Á cảm kích nói: “Tôi vẫn luôn tìm kiếm một món vũ khí hợp tay, không ngờ hôm nay có thể như ước nguyện. Nhớ tới cực khổ trong quá trình tìm kiếm vũ khí của mình, ngôn từ của nàng không tự chủ được mà mang theo vài phần cảm khái.

- Tôi cũng phải cáo biệt rồi. Tôi hiện đang ở Bỉ Tây Lôi thành, nếu như ngài cần tôi giúp đỡ, vẫn mong đừng khách khí. Nhắn lời thì được rồi. Sa Á hờ hững nói, nàng đích các có thực lực nói lời này.

Ban Mông ngưỡng mộ nhìn Diệp Trùng, có thể nhận được tình hữu nghị của một vị xạ thủ cấp tám, chính là việc mà vô số người mong mỏi có được.

Sau khi Sa Á rời đi, Diệp Trùng đưa Quy Văn mộc tới trước mặt Christine, bình tĩnh nói: “Đổi đi.”

Diệp Trùng dẫn theo Ban Mông trở về nhà hắn. Ban Mông hiện giờ đối với gã lạnh lùng này có thể nói là khâm phục sát đất, một ngày kiếm một triệu úc, còn nhận được tình hữu nghị của một vị xạ thủ cấp tám. Dây chính là một việc làm người ta nghĩ cũng không dám.

- Ta cần mua một căn nhà, phải đủ lớn, vắng vẻ một chút, ngươi có thể giúp ta không? Diệp Trùng đột nhiên nói.

- Nhà à, để ta nghĩ xem. Ban Mông cố sức suy nghĩ. Gã lạnh lùng tuy lợi hại, nhưng cũng là một quả bom không hẹn giờ, ai biết lúc nào sẽ nổ, có thể rời khỏi nhà hắn tự nhiên là càng tốt.

Rất mau hắn liền nghĩ tới một chỗ.

- Chỗ này thế nào? Ban Mông hỏi. Nơi này hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Diệp Trùng. Căn nhà lớn vô cùng, bao gồm cả sân chiếm ba ngàn năm trăm mét vuông, với lại cực kỳ vắng vẻ, cách rừng rậm Lưỡng Ngạn rất gần, bình thường rất ít người tới chỗ này. Quan trọng nhất là giá cũng không đắt. Diệp Trùng chỉ tốn một trăm ngàn úc thì mua được rồi.

- Rất tốt. Diệp Trùng vừa ý gật đầu, nơi này cực kỳ phù hợp với suy nghĩ của hắn.

- Thì đó, chỗ ta chọn nào có sai. Ban Mông đắc ý nói.

- Ừm, nhưng ngươi hiện giờ có thể đi rồi. Diệp Trùng ra lệnh đuổi khách.

- Không phải chứ, nhanh vậy thì đã qua sông chặt cầu rồi! Ban Mông mếu máo.

Sau khi Ban Mông đi, căn nhà rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong căn nhà ngoài một số gia cụ cơ bản ra, cái gì cũng không có, khắp nơi đều trống không. Nhưng điều này cũng vừa đúng ý Diệp Trùng, đồ nhiều, hắn vẫn phải tự mình xử lý.

Hắn gọi Thần ra, Thần vẻ mặt nghiêm túc ổn trọng như núi, yên lặng sừng sững. Tiến vào buồng lái của Thần, Diệp Trùng trước tiên tiến hành quét hình đối với hoàn cảnh xung quanh. Không phát hiện chỗ dị thường.

Ngồi trong buồng lái của Thần, Diệp Trùng cuối cùng đã thả lỏng, nơi này đủ bảo đảm an toàn của hắn.

Hắn bây giờ có thể tĩnh tâm suy nghĩ mình nên đi đâu, từ đâu.

Mục tiêu đầu tiên của mình là gì? Tìm thấy Mục Thương! Mục Thương hiện giờ ở chỗ nào? Nhất định là ở Hôi cốc.

Nếu như phải thực hiện mục tiêu này, cũng tức là nói nhất định phải trở về Hôi cốc hoặc thiên hà Hà Việt. Chỉ có như vậy, mình mới có khả năng đi tìm kiếm Mục Thương, hoặc giả đi tìm kiếm Tang tộc, sau đó đánh thông thông đạo nối Hôi cốc với thiên hà Hà Việt, từ đó tìm thấy Mục Thương.

Cũng tức là nói, mục tiêu cuối cùng của mình chính là có thể trở về thiên hà Hà Việt hoặc là Hôi cốc.

Nhưng, mình nên thực hiện mục tiêu này thế nào đây?

Thứ đầu tiên Diệp Trùng nghĩ tới chính là ba con chip mà Khuê cho mình. Theo như Khuê nói, ba con chip này phân biệt bao hàm tất cả thành quả khoa học không gian, khoa học cơ giới và khoa học sinh vật của tổ nghiên cứu khoa học. Thứ Diệp Trùng nghĩ tới chính là con chip liên quan tới khoa học không gian đó, có lẽ mình có thể tìm được đáp án từ trong này.

Lấy ra con chip liên quan tới khoa học không gian đó, Diệp Trùng bỏ nó vào trong quang não sinh vật của Thần.

- Điều anh có thể làm có: một, đọc tư liệu con chip; hai, xây dựng kho số liệu; ba, mô phỏng, tính toán.

Diệp Trùng ngớ ra, lập tức máy động trong lòng, phương diện khoa học không gian của mình không có bất cứ cơ sở nào, nếu như bắt đầu học từ giờ, vậy thì muốn tìm thấy biện pháp cũng không biết là năm nào tháng nào, đây hiển nhiên không phải một phương pháp khả thi.

- Mô phỏng, tính toán. Diệp Trùng lập tức nói.

- Xin lỗi, xin xây dựng kho số liệu trước. Quang não sinh vật cự tuyệt một cách vô tình mệnh lệnh của Diệp Trùng.

Diệp Trùng hết cách chỉ đành nói: “Xây dựng kho số liệu.”

- Chấp hành mệnh lệnh, xây dựng kho số liệu, thời gian dự tính: năm giờ ba mươi phút. Giọng nói quang não sinh vật lạnh như băng.

Sau năm giờ ba mươi phút, Diệp Trùng cuối cùng đã đợi tới lúc quang não sinh vật xây dựng xong kho số liệu.

- Mô phỏng, tính toán, làm sao trở về thiên hà Hà Việt. Diệp Trùng vẫn luôn bình tĩnh, hững hờ cũng cảm thấy có chút khẩn trương.

- Xây dựng hạng mục mô phỏng, tính toán, xây dựng hoàn thành.

- Nhập tham số, nhập tham số hoàn thành.

……

- Thời gian dự tính, ba mươi hai năm năm tháng hai mươi ba ngày. Thời gian dự tính của quang não sinh vật làm Diệp Trùng lập tức ngây ra.

Ba mươi hai năm! Thời gian này Diệp Trùng tuyệt đối không sao chấp nhận được.

Diệp Trùng chịu đả kích không hề bấn loạn tay chân, ngược lại, hắn mau chóng bình tĩnh lại.

Hắn hỏi: “Làm sao mới có thể rút ngắn thời gian mô phỏng?”

Qua mười giây, quang não sinh vật trả lời: “Dùng hai loại phương thức phía dưới có thể giúp rút ngắn chu kỳ tính toán: một, cung cấp tham số tường tận hơn; hai, cung cấp nhiều năng lực tính toán hơn.”

Không cần nghĩ nữa rồi, đừng nói tham số gì đó, mọi thứ ở đây Diệp Trùng đều không biết tí gì. Điều lệ thứ hai ngược lại có chút khả thi.

Diệp Trùng lại hỏi: “Làm sao mới có thể cung cấp nhiều năng lực tính toán hơn?”

- Hai loại phương pháp phía dưới có thể cung cấp năng lực tính toán nhiều hơn: một, cải tiến tính năng của ta; hai, sử dụng nhiều quang não hơn tiến hành liên hợp kết cấu.

Cải tiến tính năng của Thần? Một điểm này trong khoảng thời gian ngắn liền bị Diệp Trùng phủ quyết. Quang não sinh vật tiên tiến thế này, Diệp Trùng lúc trước thấy cũng chưa từng thấy, muốn cải tiến cũng không biết ra tay từ đâu.

Thứ Diệp Trùng có thể lựa chọn chỉ có điều thứ hai, chế tạo ra nhiều quang não hơn.

Tri thức của hắn rất phong phú, nhưng quang não lại vừa vặn là chỗ yếu của hắn.

- Quang não làm sao chế tạo? Diệp Trùng hỏi Thần.

- Tư liệu không đủ, không cách nào đưa ra đáp án. Lời của Thần làm Diệp Trùng cảm thấy có chút lạnh.

Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới con chip liên quan tới khoa học kỹ thuật sinh vật đó. Mình đã đối với việc chế tạo quang não bình thường không biết tí gì, vậy chi bằng chế tạo quang não sinh vật. Trong con chip khoa học kỹ thuật sinh vật đó nhất định có tư liệu liên quan tới quan não sinh vật.

Lấy con chip khoa học kỹ thuật sinh vật ra, bỏ vào trong quang não của Thần, sau đó cũng xây dựng kho số liệu.

Diệp Trùng lại chất vấn một lần nữa: “Làm sao chế tạo quang não sinh vật?”

Lần này đáp án của quang não sinh vật vô cùng mau chóng: “Tài liệu cần để chế tạo quang não sinh vật có…”

Diệp Trùng lại trố mắt ra, bởi vì hắn phát hiện trong những tài liệu mà quang não sinh vật báo, hầu hết chỗ này đều không có. Với lại, còn có rất nhiều, cần trải qua bồi dưỡng sinh vật hoặc sau khi xử lý bằng thủ đoạn khác thì mới được.

Xem ra, mình phải xây dựng một phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh vật trước, Diệp Trùng lầm bầm nói.

Đây là một kế hoạch cực kỳ, cực kỳ to lớn. Nhưng Diệp Trùng vẫn quyết định hoàn thành nó. Bất cứ một chút hy vọng nào đều không được bỏ qua, đây là niềm tin từ nhỏ thì hắn đã tôn thờ.

May mà hắn gần như đã vét sạch sẽ phòng thí nghiệm cốt lõi của tổ nghiên cứu khoa học, toàn bộ mấy thứ máy móc bên trong đó đều dọn tới. Nếu không, Diệp Trùng lần này thật sự phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

Nhưng cho dù có chút cơ sở này, công việc Diệp Trùng cần làm vẫn còn rất nhiều.

Mỗi một hành tinh, mỗi một khu vực, giống loài của nó đều không hề giống nhau. Rất nhiều thứ tổ nghiên cứu khoa học dùng tới lúc trước nơi này đều không có, đặc biệt là một vài tiêu bản sinh vật.

Điều Diệp Trùng hiện giờ cần làm chính là trắc nghiệm đặc tính sinh vật chỗ này, xây dựng kho số liệu của chúng. Như vậy mới càng hiện thực hơn, tính khả thi mới càng cao hơn.

Nhưng trước lúc này, vẫn còn một việc là thứ Diệp Trùng cần làm ở trước mắt. Đó chính là vấn đề an toàn, hắn không muốn trước khi hắn chưa chế tạo ra quang não sinh vật thì bị người khác uy hiếp tới vấn đề an toàn của bản thân.

Diệp Trùng đầu tiên hoàn thành công việc đo đạc đối với vật liệu gỗ như là Tuyết Ban Lam Sam. Kết quả đo đạc cho thấy, mấy thực vật này, thí dụ Tuyết Ban Lam Sam, tính hòa hợp với năng lượng gấp ba lần kim loại, dùng để chế tạo vũ khí năng lượng càng thích hợp hơn. Diệp Trùng còn tiến hành kiểm tra vô cùng tường tận đối với các hạng mục tính năng cở các phương diện khác của chúng.

Kết luận có được làm Diệp Trùng cả kinh! Mấy thực vật này bất kể là ở tính năng vật lý hay là ở độ hòa hợp với năng lượng đều vô cùng xuất sắc. Điều này đủ cho chúng trở thành tài liệu chế tạo các loại khí giới ưu tú. Khuyết điểm duy nhất chính là tính tương thích đối với mạch quang của chúng rất tệ. Điều này cũng khó trách bọn họ không phát triển ra mạch quang.

Sau khi hiểu rõ tham số của mấy tài liệu này, Diệp Trùng liền có thể chế tạo ra vũ khí có uy lực càng lớn hơn, kết cấu càng chỉnh lý hơn, hiệu suất càng cao hơn.

Diệp Trùng mua lượng lớn tài liệu gỗ đại loại như Tuyết Ban Lam Sam, bắt đầu công việc chế tạo vũ khí quy mô lớn.

Trong căn nhà không nổi bật này, khắp nơi đặt các loại máy móc. Mấy thứ máy móc này đều có tính năng cao nhất, Diệp Trùng cũng không cần chỉ dùng mấy công cụ thô sơ như là trủy thủ này để chế tạo vũ khí nữa. Tiến độ công việc của Diệp Trùng cực nhanh, chỉ tốn bảy ngày, hắn liền chế tạo ra hơn một trăm món vũ khí đủ kiểu đủ dạng.

Kế tiếp đó, Diệp Trùng liền mang mấy thứ vũ khí này sắp xếp ở trong các góc của sân. Lại phối hợp thêm hệ thống quét hình cao cấp, chỉ cần có bất cứ người hoặc vật thể nào đó một khi không có sự đồng ý của Diệp Trùng mà tới gần căn nhà này thì sẽ hứng chịu đả kích có tính hủy diệt.

Đây chính là đả kích có tính hủy diệt thật sự!

Tất cả những điểm hỏa lực đều trải qua sự sắp xếp tỉ mỉ của Diệp Trùng, không có góc chết. Với lại, độ dữ dội của hỏa lực tuyệt đối là nghe thấy mà hãi hùng. Hầu hết trong đó là hỏa lực nặng, tuy trọng lượng của chúng cao, không lợi dụng mang vác được nhưng dùng để phòng thủ điểm cố định lại thích hợp vô cùng. Thí dụ pháo quan hình trứng kiểu bao phủ, một lần cùng bắn là một trăm sáu mươi trái, mỗi giây có thể cùng bắn ba lần, có thể bao phủ khu vực bốn km vuông.

Nhưng điều càng đáng sợ hơn vẫn là đả kích chính xác, làm người ta phòng không kịp phòng. Chúng trộn lẫn trong hỏa lực nặng phủ kín trời đất, rất khó làm người ta chú ý, nhưng có thể một kích trí mạng. Tính xuyên thấu của chùm năng lượng mà chúng bắn ra còn mạnh hơn khẩu súng quang mà Diệp Trùng chế tạo cho Sa Á ở chỗ Christine đó nhiều. Ngoài ra, hệ thống quét hình tiên tiến có thể làm cho chúng chính xác vô bì, đánh trúng lên người kẻ địch.

Nhưng vấn đề duy nhất làm Diệp Trùng khá đau đầu là, hệ thống phòng ngự này cần một cái quang não để tiến hành tổng điều khiển. Quang não của Thần, Diệp Trùng tự nhiên không dám lấy ra, về sau hết cách chỉ đành lấy quang não trong một cái quang giáp hỗ trợ xuống. Công năng của cái quang não này không hề cường đại, nhưng ứng phó cục diện thế này vẫn còn dư.

Chỗ ở của Diệp Trùng hiện giờ có thể nói là kiên cố như thành vàng hào sôi, điều này cũng làm cho hắn có thể yên tâm mà ngủ. Lấy chỗ ở của hắn làm trung tâm, trong khu vực đường kính chín km, đều thuộc vào phạm vi khống chế của hắn.

Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, công việc của hắn mới vừa mới bắt đầu.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451