Diệp Trùng cuối cùng hoàn hồn lại chút ít, nhưng trạng thái hiện giờ của hắn không hề tốt. Miệng lưỡi khô khốc, đầu đau muốn vỡ, sự chú ý không sao tập trung, điều này làm hắn sau đó chỉ có cười khổ. Mình làm sao bước lên sân đấu? Vừa rồi lại xảy ra cái gì? Hắn ẩn ước như biết chút gì đó, nhưng không hề rõ ràng.
- Mời số 231 tiến vào khu khảo hạch thực chiến quang giáp.
Số 231 không phải là mình sao? Nhìn xung quanh, Diệp Trùng kỳ quái phát hiện ánh mắt mỗi người nhìn mình đều có chút kỳ quái, kính sợ? Hay là còn có thứ gì khác.
- Thương, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Diệp Trùng không khỏi hỏi.
Thương trả lời rất sơ sài: “Không có gì, ngươi vừa rồi đã thông qua khảo hạch võ thuật.”
- Ừm. Diệp Trùng ừ một tiếng, rồi quăng vấn đề này sang một bên. Thông qua khảo hạch nằm trong dự liệu của hắn, nếu như là điều này, vậy quả thật không có chỗ nào đáng để kinh ngạc. Nếu như không thể thông qua khảo hạch, điều đó mới không bình thường.
Đáng chết! Đầu lại bắt đầu đau rồi!
- Thương, đầu ta rất đau! Diệp Trùng đã dùng ngữ khí nhấn mạnh.
Thương giải thích có chút thiếu tự tin: “Diệp tử, đây là phản ứng bình thường, qua một lát sẽ tốt thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì có thể khôi phục như lúc đầu, bảo đảm không có bất cứ hậu di chứng gì. Ha ha, Diệp tử ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng bất lợi lâu dài nào cho thân thể của ngươi. Ừm, ta đã thực hiện cải thiện kế hoạch huấn luyện. Không sao… không sao… qua một lát thì sẽ tốt…”
Lời của Thương, Diệp Trùng nghe thế nào cũng không có chút lòng tin. Sự tồi tệ của tên này đã sớm liệu trước, nhưng vừa nghĩ tới mình đồng ý thực hiện huấn luyện này, Diệp Trùng liền có vài phần á khẩu. Quả nhiên vẫn là Mục đáng dựa dẫm hơn một chút a.
Bất quá Thương lần này nói dường như là thật, cảm giác của Diệp Trùng hiện giờ so với hồi nãy tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn không sao tập trung sự chú ý, nhưng đau đầu đã có giảm bớt khá nhiều, điều này cũng làm hắn thở phào một hơi. Trước giờ, hắn đối với ý chí và sức bền của mình vẫn luôn cực kỳ có lòng tin, nhưng loại đau đầu vừa rồi đó, hắn tuyệt không muốn lại trải qua một lần nữa. Điều đáng sợ nhất vẫn là một trận thất thần đó. Mình hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể, điều này quả thật quá nguy hiểm rồi! Điều này mới là việc Diệp Trùng không cách nào khoan nhượng được nhất.
Bất kể thế nào, cũng tuyệt không thể tiến vào trạng thái nguy hiểm đó.
Diệp Trùng cũng biết, Thương khẳng định cũng không biết huấn luyện này sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu không, nó nhất định sẽ không để mình thử.
Cố gắng kéo lê bước chân nặng nề, trong lòng Diệp Trùng lại cười khổ một trận, bước chân của mình nào từng không có sức như thế này?
Có lẽ là một phen hoạt động của thân thể này, Diệp Trùng có thể cảm thấy mình đang mau chóng hồi phục. Điều này làm trong lòng hắn hơi an lòng, trạng thái trước mắt nếu như một khi xảy ra nguy hiểm gì, vậy thì mình sẽ thiếu năng lực ứng biến.
Một khoảng trống lớn khác tách biệt hoàn toàn khu khảo hạch thực chiến quang giáp và khu khảo hạch võ thuật. Diệp Trùng dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đi vào khu khảo hạch quang giáp. Vừa đi vào khu khảo hạch liền nhìn thấy hai cái quang giáp đang đánh lộp bộp không ngừng. Cảnh tượng sôi sục dị thường.
Branham hôm nay dường như may mắn không tốt chút nào. Vừa bắt đầu đã gặp phải ông lớn giả heo ăn thịt hổ này, mà mình lại có mắt không biết Thái sơn, không nhận ra, lời nói có nhiều chỗ va chạm. Chính trong lúc trong lòng thấp thỏm, đột nhiên nhận được nhiệm vụ. Hắn phụ trách hướng dẫn số 231 vừa mới thông qua khảo hạch võ thuật tiến vào khu khảo hạch thực chiến quang giáp.
Muốn khóc mà không có nước mắt a, hắn ngay cả ý muốn chết cũng có. Tuy hắn sớm tiến vào tổ nghiên cứu khoa học, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên công tác địa vị thấp kém. Đắc tội một người thế này, ngày tháng sau này sẽ không sống tốt như thế rồi. Cầu xin các vị thần linh trên trời!
Dọc đường, hắn mặt ủ mày ê, cẩn thận đi cùng với Diệp Trùng, sợ có bất cứ sai sót nào.
Không dễ dàng gì đưa tới nơi, hắn liền giống như đít bị đốt vậy, chân như bôi mỡ tránh đi.
- Diệp tử, ngươi hiện giờ còn có thể chiến đấu sao? Thương có chút lo lắng hỏi.
Hậu di chứng này tới nhanh, đi cũng nhanh, Diệp Trùng cảm thấy thân thể đang mau chóng khôi phục. Thử hoạt động tứ chi một chút, Diệp Trùng mới trả lời: “Chắc không có vấn đề gì.” Đương nhiên, không có vấn đề gì mà hắn nói ở đây chẳng qua chỉ là vấn đề an toàn, ý là hắn hiện giờ ít nhất có sức lực tự bảo vệ mình, bất quá, cách trạng thái thông thường lúc bình thường vẫn còn thua rất xa. Vừa nghĩ tới trạng thái thất thần tạm thời vừa rồi đó, Diệp Trùng tới giờ vẫn có chút sợ hãi trong lòng.
Tuy hiện giờ không hề là trạng thái tốt nhất, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cơ hội này dễ dàng như vậy. Trên người hắn hiện giờ không có một xu, trừ phi hắn muốn ăn thuốc dinh dưỡng, nếu không, hắn cần lập tức có được một món tiền. Muốn rời khỏi Hôi cốc, hắn cần thăm dò tin tức, mà tất cả mọi thứ, tiền bạc chính là một trong những nhân tố quan trọng nhất trong đó.
Hướng ánh mắt vào trong khu khảo hạch, Diệp Trùng bắt đầu chú ý quang giáp của quan khảo hạch. Đây là một cái quang giáp hình người mang tổ hợp kiếm khiên truyền thống, bản thân không hề có chỗ nào quá đặc biệt. Nhưng thực lực của vị quan khảo hạch này khá mạnh mẽ, quang giáp cận chiến phổ thông nhất này dưới sự điều khiển của hắn, ôn hòa nhã nhặn, đánh lui chắc chắn, nhưng cực kỳ có cảm giác áp bức. Sư sĩ đối mặt đó của hắn, dưới cách đánh kiểu áp bức này của hắn cực kỳ chật vật, khổ cực chống đỡ, hoàn toàn không có dấu hiệu phản kích.
Cách đánh chắc chắn thế này làm người ta rất đau đầu, vị quan khảo hạch này dưới tình huống chiếm hết ưu thế, vẫn không nhanh không chậm, không lọt giọt nước, hoàn toàn không có khe hở nào.
Kinh nghiệm phong phú, tố chất tâm lý cứng rắn, trong lòng Diệp Trùng mau chóng đưa ra phán đoán.
Đối với loại sư sĩ này, nếu như bình thường, hắn có rất nhiều phương pháp có thể thử. Nhưng trạng thái hiện giờ của bản thân rất thành vấn đề, rốt cuộc có thể phát huy trình độ cao cỡ nào, trong lòng hắn cũng không nắm chắc. Loại sư sĩ này, ngươi căn bản không cần dựa vào hy vọng hắn sẽ chủ động phạm sai lầm, tới tận trước mắt, Diệp Trùng vẫn chưa phát hiện cái quang giáp kiếm khiên trên đài đó lộ ra khe hở nào.
Trên khán đài xung quanh, không ít thanh niên vẻ mặt hưng phấn nhìn trong khu khảo hạch. Âm thanh bàn luận của bọn họ truyền rõ ràng tới tai Diệp Trùng đang ở không xa.
- Vị quan khảo sát này thật lợi hại! Đối thủ của y hoàn toàn không có sức đánh trả! Ài, nếu y có thể làm giáo quan của chúng ta thì tốt biết bao! Nào dùng được mấy người tới chiêu mộ hiện giờ. Ngươi xem mấy người tới tham gia ứng tuyển này đều là trình độ gì? Người có thể thông qua ngay cả mười người cũng không tới, hơn nữa không có ai có thể đánh thắng được giáo quan. Người nói là một thanh niên tóc đen.
Đồng bạn bên cạnh thanh niên tóc đen không cho rằng đúng nói: “Ngươi đừng nằm mơ! Giáo quan người ta chính là vừa về từ tiền tuyến đó, Xích vĩ thú chết dưới tay hắn đều hơn mười con! Làm giáo quan của chúng ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Nghe nói, hắn có thể làm giáo quan, đều là do cấp trên phí rất nhiều công sức mới mời được đó. So với việc nằm mơ giữa ban ngày như thế, chi bằng nghĩ xem tham gia lớp của vị giáo quan nào còn hiện thực hơn.”
Thanh niên tóc đen cũng biết mình nói không thực tế: “Tây Thanh, ngươi nghĩ kỹ là sẽ tham gia vị giáo quan nào chưa?”
Thiếu niên được gọi là Tây Thanh này mái tóc màu vàng kim, dưới mái tóc là một gương mặt tỏ rõ có chút trưởng thành sớm, nhưng tính trẻ con vẫn vừa nhìn liền có thể nhận ra: “Số 79 có thể đắn đo một chút. Cách đánh của y rất đặc sắc, không biết là y có thật lòng dạy chúng ta hay không. Ừm, số 140 cũng còn tạm được. White, ngươi thì sao?”
Thanh niên tóc đen gãi gãi đầu: “Ta vẫn chưa nghĩ kỹ. Ta vẫn cảm thấy giáo quan lợi hại nhất!”
Tây Thanh lắc đầu: “White, ngươi hay là tập trung trên người mấy người tới ứng tuyển đó đi, nếu không, ngươi tới lúc đó sẽ chẳng được gì.” Nhưng khi hắn nhìn thấy White tập trung tinh thần nhìn khảo hạch đang tiến hành, hắn liền biết là người bạn này của mình không cho lời hắn lọt vào tai.
Thiếu niên trên khán đài xung quanh giống bọn họ thế này cực kỳ nhiều, đám thiếu niên chốc chốc lại thấp giọng giao lưu với nhau. Mấy thiếu niên này đều là sư sĩ thiếu niên sẽ tham gia lớp huấn luyện do tổ nghiên cứu khoa học tổ chức. Bọn họ được cho phép quan sát trực tiếp cả quá trình tuyển mộ giáo quan, từ đó chọn giáo quan mà mình thích.
Tổ nghiên cứu khoa học vì lớp huấn luyện lần này đã bỏ ra lượng lớn sức người sức của. Gần như mỗi một thành thị hơi có chút quy mô của cả Hôi cốc đều có lớp huấn luyện thế này. Mà tổ nghiên cứu khoa học đối với những thiếu niên tham gia huấn luyện này đã cung cấp khao thưởng phong phú, thí dụ như quang giáp cao cấp, mà mỗi người có thể thuận lợi thông qua toàn bộ huấn luyện rồi thông qua khảo hạch cuối cùng, khen thưởng có thể nhận được càng thêm phong phú.
Không chỉ như vậy, tổ nghiên cứu khoa học còn tổ chức lượng lớn tuyên truyền, đắp lên rất nhiều hình tượng sư sĩ anh hùng ở tiền tuyến, đưa ra khẩu hiệu bảo vệ Hôi cốc, bảo vệ quê nhà, bảo vệ người thân. Chính là dưới ảnh hưởng sâu rộng của một loạt biện pháp này, vô số thanh niên nhiệt huyết xôn xao tham gia vào trong cuộc chiến bảo vệ Hôi cốc chưa từng có tiền lệ này. Sức ảnh hưởng to lớn của tổ nghiên cứu khoa học ở Hôi cốc được thể hiện rõ ràng vào giờ phút này, mà một loạt hành vi thực hiện chính xác càng làm hình tượng trong lòng mọi người ở Hôi cốc của nó càng trở nên chính diện hóa.
Trong số bọn họ, có vài người là vì vinh quang, có vài người là vì bảo vệ người thân của mình, có vài người là vì khao thưởng phong phú do tổ nghiên cứu khoa học đưa ra. Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đều sẽ mang tương lai của mình cống hiến cho chiến trường.
- Cái gì? Ngươi không có quang giáp? Nhân viên công tác trong sân không thể tin được nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng mặt không chút biểu tình gật đầu: “Ừm.” Mấy cái quang giáp trên tay hắn đều có quá làm người ta chú ý, Hàm gia tự nhiên không cần nói, toàn cốt quang giáp một khi lấy ra, phiền phức theo sau đó khẳng định không ngừng. Thương? Diệp Trùng phủ quyết đầu tiên. Trong túi ngược lại vẫn còn một cái quang giáp Hãn Quang, nhưng loại quang giáp này có phong cách thiên hà Hà Việt rõ ràng, một khi lấy ra không khác gì là nói rõ cho người khác biết mình là người tới từ bên ngoài sao? Hết cách, hắn chỉ đành nói mình không có quang giáp.
Xem ra phải nghĩ cách khác rồi, Diệp Trùng đã định xoay người rời đi.
Chú thích: Nhân vật Tây Thanh trong chương này được ghi là Tây Tố, nhưng mấy chương sau đều dùng Tây Thanh, nên sửa thành Tây Thanh trước, nếu có gì thay đổi sẽ sửa lại sau.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451