Diệp Trùng giấu mình sau bức tường đổ, im lặng thò đầu nhìn ra ngoài.
Mười mấy cái quang giáp màu vàng kim vèo vèo bay qua không trung, mà âm thanh này chính là do chúng và không khí ma sát kịch liệt sinh ra. Tốc độ của mấy cái quang giáp này làm trong lòng Diệp Trùng hơi hoảng sợ, tốc độ này, chỉ e không dưới mười bảy Hz. Phải biết, đây chính là ở trong tầng khí quyển, nếu như ở trong vũ trụ, tốc độ mấy cái quang giáp này muốn tăng tới hai mươi Hz là một việc cực kỳ đơn giản.
Không ngờ mình vừa tới Hôi cốc thì đã nhìn thấy quang giáp cao cấp của bọn họ. Nhìn quang giáp đã trở thành điểm đen nhỏ ở phía chân trời, Diệp Trùng có chút xuất thần. Đáng tiếc tốc độ mấy quang giáp này quá nhanh, hắn không nhìn rõ hình dáng cụ thể của chúng, nhưng màu vàng kim chói mắt đó lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Trở lại bên cạnh Mục và Hàm gia, trong lòng Diệp Trùng vẫn nhớ mãi không quên mấy cái quang giáp màu vàng kim vừa rồi đó. Nhưng hắn rất mau liền bỏ đi tạp niệm, lại bắt đầu suy tư vấn đề chiến thuật vẫn luôn đang suy nghĩ mấy ngày này.
Không khí trong phòng chỉ huy ngưng trọng. Bọn họ đã nhận được tin tức Scholes truyền về, trong tin tức nói bọn họ ở phụ cận vành đai toái tinh tử vong đã gặp được một con Xích vĩ thú cường đại. Với lại, tình hình đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Vừa nhận được tinh tức này, Alva liền ra lệnh một đội ngũ cứu viện do ba trăm cái quang giáp tạo thành hỏa tốc đi cứu viện.
Nhưng một mạch tới tận bây giờ, bặt vô âm tín. Trong lòng Alva ẩn ước có dự cảm không hay, điều này làm hắn có chút bồn chồn.
Xích vĩ thú xuất hiện ở chỗ giao của Hôi cốc và vành đai toái tinh tử vong, việc này có ý nghĩa gì? Một mạch tới giờ, hắn đều lo lắng mấy quái vật này lẻn vòng vào từ bên cánh, vậy thì phiền phức rồi. Trước mắt, liên minh của tất cả thế lực Hôi cốc nằm dưới sự đàm phán của tổ nghiên cứu, cục thế chiến trường ở chính diện đã được khống chế hữu hiệu. Mấy ngày trở lại đây, cường độ tấn công của Xích vĩ thú đã bắt đầu xuất hiện xu thế suy kiệt.
Mặc dù vẫn không sao tiến vào đám sương tím xuất hiện đầu tiên đó, nhưng gần như mỗi người đều tràn đầy niềm tin có thể chiến thắng. Đúng a, có gì đáng để lo lắng chứ? Bọn họ sĩ khí dâng cao, vật tư không thiếu, chiến sĩ không thiếu, tổ nghiên cứu còn không ngừng hỗ trợ các loại lực lượng kỹ thuật. Các phe xuất chiến lần này cũng tập trung danh tướng như mây, tới tận bây giờ, mọi thứ đều cho thấy trạng thái tốt đẹp.
Cục thế thậm chí có lúc khá là bình lặng, trừ mỗi ngày liên quân phái ra tập đoàn quang giáp không ngừng tấn công quân đoàn quái vật.
Alva lại từ trong sự bình lặng này mà ngửi ra một cảm giác nguy hiểm. Nhưng hắn ngẫu nhiên vài lần nhắc tới việc này với mấy vị quan chỉ huy, vẻ không cho là đúng trong mắt mỗi người làm hắn không lời gì để nói. Trên thực tế, ngay cả bản thân hắn cũng thiếu chứng cứ đầy đủ để chứng minh suy đoán của mình. Đại chiến đánh tới hiện giờ, thương vong của đám Xích vĩ thú là thực sự, bọn chúng không hề giống con người, có bổ sung liên tiếp không ngừng. Lúc này kiệt lực là biểu hiện bình thường vô cùng.
Xuất phát từ cẩn thận, Alva vẫn phái ra lượng lớn đội trinh thám về phía hông. Không ngờ hôm nay lại nhận được tin tức gặp phải Xích vĩ thú.
Nhưng điều làm hắn cảm thấy rất bất ngờ là tiểu đội trinh thám lại bị con Xích vĩ thú này bức vào tuyệt cảnh! Scholes là một sư sĩ khá xuất sắc dưới tay hắn. Năng lực của hắn không cần phải nghi ngờ. Tiểu đội mà hắn dẫn theo lại bị một con Xích vĩ thú bức vào hiểm cảnh, điều này thế nào không làm hắn cả kinh.
- Trưởng quan, đội cứu viện đã tập hợp với tiểu đội trinh thám thứ mười ba, bọn họ sẽ trở về căn cứ trong vòng năm giờ. Báo cáo của nhân viên liên lạc cắt ngang sự trầm tư của Alva.
- Nhưng… Nhân viên liên lạc có chút ngập ngừng.
Alva không khỏi nhíu mày: “Nhưng thế nào?”
- Theo báo cáo truyền về của đội cứu viện, chỉ có ba cái quang giáp may mắn sống sót. Nhân viên liên lạc lắp ba lắp bắp nói.
Đột nhiên, trong phòng liên lạc trở nên yên lặng.
Ba mươi cái quang giáp, chỉ có ba cái may mắn sống sót, tỉ lệ tử vong cao tới chín mươi phần trăm! Đây rốt cuộc là một trận tao ngộ chiến thế nào?
Mỗi người trong phòng chỉ huy nhìn nhau. Sắc mặt mỗi người đều có chút trắng bệch.
Năm giờ sau, đội cứu viện thành công trở về căn cứ. Mà khi ba cái quang giáp thương tích dày đặc đáp xuống căn cứ, mọi người cuối cùng mới hiểu, chiến đấu có tỉ lệ tử vong cao tới mức chín mươi phần trăm rốt cuộc là thảm liệt tới mức độ nào!
Ba sư sĩ Scholes vừa mới từ buồng lái bước ra liền bị gọi tới phòng chỉ huy.
Nhìn ba gương mặt đầy mệt mỏi, bi thương, còn có vẻ hoảng sợ trước mắt, Alva lặng lẽ không nói gì.
- Mọi người cực khổ rồi! Ngồi xuống trước đi. Alva ấm áp nói với ba thủ hạ, vốn dĩ theo như quân quy, bọn họ cần đứng báo cáo với trưởng quan. Hắn mở máy liên lạc, dặn dò bên ngoài: “Lập tức đưa ba phần thức ăn vào đây, ừm, phải nóng đó.” Nói xong, hắn liền ngồi trở lại vị trí của mình.
Ba sư sĩ vẻ mặt cảm kích nhìn trưởng quan của mình. Qua nửa phút, thức ăn đã được đưa vào.
Alva ra dấu tay: “Các ngươi ăn trước đi, ăn xong rồi hãy báo cáo với ta.”
Ba người quả thật cũng đói meo rồi, một trận càn quét như hổ, như sói. Ba người ăn rất mau, chẳng bao lâu thì dĩa đã thấy đáy, sắc mặt bọn họ trong cũng tốt hơn vừa rồi nhiều. Ba người bỏ đĩa xuống, ngồi ngay ngắn lại, đợi Alva hỏi.
- Được rồi, bây giờ các ngươi cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì. Alva gật đầu với Scholes, ra dấu hắn nói trước.
- Diệp tử, đã lâu không gặp a! Thật là có chút ngươi a. Trong ngữ khí đáng tiếc của Thương nghe không ra chút mùi vị nhớ mong nào.
Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ, vừa bổ sung năng lượng xong, người bước ra lại là Thương, điều này làm hắn có chút đau đầu.
- Chúng ta hiện giờ ở đâu? Diệp Trùng không muốn lãng phí thời gian, hỏi thẳng thừng.
- Ừ, Diệp tử, ngươi vẫn không chút hứng thú như vậy. Ài, chúng ta lâu vậy không gặp mặt, ngươi lại không định ôn lại chuyện xưa với ta, chậc chậc… Thương hơi có xu hướng huyên thuyên không ngừng.
Trán Diệp Trùng nổi lên tơ đen, hắn quyết định không thấy tên này. Điều may mắn duy nhất bây giờ của hắn là cái tên phiền phức này có thể ra ngoài hay không vẫn nằm trong bàn tay của mình. Nếu không, điều này làm hắn hoàn toàn không sao tưởng tượng được.
Không chút do dự, Diệp Trùng liền gọi Thương trở về công tắc không gian.
- Diệp tử, người quá không có tính người rồi! Ngươi lại quăng ta vào cái nơi mà chim không thèm ỉa này. Giọng nói của Thương đầy sự oán hận.
Diệp Trùng giống như không nghe thấy, mà chui vào trong Hàm gia, mở hệ thống quét hình, tìm kiếm thành phố gần nhất. Thương vẫn đang lầm bầm không nghĩ, bất quá Diệp Trùng đã định hoàn toàn không để ý tới.
Rất mau, Diệp Trùng liền có kết quả, ở chỗ ba trăm hai mươi km phía Tây Bắc, có một thành phố. Không chút do dự, Hàm gia lao ra khỏi công xưởng bỏ hoang, bay thẳng về phía Tây Bắc.
Thương dường như biết cứ thế này, không tốt cho mình chút nào, lập tức thay đổi đề tài: “Diệp tử, ngươi cho rằng chúng ta sau khi tới thành phố, bước đầu tiên nên làm gì?”
- Làm quen hoàn cảnh. Đáp án của Diệp Trùng rất đơn giản.
- Ừm, quá đúng! Diệp tử, cách nói của ngươi, ta vô cùng ủng hộ. Ngữ khí của Thương khá khoa trương, hắn lập tức lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào để làm quen với hoàn cảnh?”
Tuy có chút nghi hoặc tại sao Thương lại hỏi mấy thứ này, nhưng chỉ cần là thảo luận việc chính, Diệp Trùng vẫn vô cùng vui vẻ: “Điều nghiên địa hình, nhớ kỹ địa hình các nơi.” Loại phương pháp này, Diệp Trùng đã sử dụng rất nhiều lần, căn bản là tới một nơi, hắn đều sẽ lập tức làm việc này. Sự thật cũng chứng minh, đây là một phương pháp khá hữu hiệu, rất nhiều lần, chính là do quen thuộc trước với hoàn cảnh, làm cho Diệp Trùng thường có thể chạy thoát từ trong nguy hiểm.
- Không sai, không sai. Loại phương pháp này đích xác có thể mang lại rất nhiều hỗ trợ cho ngươi, nhưng Diệp tử này, thứ ngươi nghĩ tới chỉ có mấy thứ này thôi sao? Thương lúc này giống như một gã đàn ông giảo hoạt cầm kẹo que quơ vòng vòng dụ dỗ.
- Ừm, còn có gì sao? Cách hỏi của Thương làm cho Diệp Trùng hứng thú.
- Lần đầu tới một nơi xa lạ, việc cần làm rất nhiều. Quen thuộc hoàn cảnh mà Diệp tử ngươi nói là một trong số đó. Nhưng trừ thứ này ra, tính trọng yếu của một số việc khác cũng không cho phép xem thường. Thí dụ phân bố thế lực ở chỗ đó, quan hệ tổng quát giữa các thế lực, điều này có thể tránh làm ngươi sa vào trong tranh đấu thế lực, điều đó rất nguy hiểm. Thí dụ một vài phong tục đặc biệt của nơi đó, phải biết là, một vài phong tục nào đó của một số địa phương đối với người bên ngoài mà nói, rất có khả năng tồn tại nguy hiểm. Sau khi hiểu rõ địa hình và bố cục thành thị ở nơi đó, ta đề nghị ngươi lập ra trước vài phương án bỏ trốn. Như thế nếu như một khi có tình huống đột ngột, có thể giúp ngươi đưa ra phán đoán càng thêm hữu hiệu. Thương thao thao bất tuyệt, nói như nước chảy.
Diệp Trùng suy nghĩ cặn kẽ, nhưng cũng cảm thấy có chút đạo lý: “Ngươi nói tiếp đi.”
Nghe thấy phản ứng của Diệp Trùng, Thương mừng rỡ trong lòng, điều hắn sợ nhất chính là Diệp Trùng không để ý tới hắn, điều đó quả thật là quá chán ngán.
- Chỉ như vậy vẫn không đủ. Diệp tử, sư tử trong bầy cừu thương là rất nổi bật, người khác có thể vừa nhìn liền nhận ra sự khác biệt của ngươi và người bình thường. Điều này sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho ngươi, người có lòng cảnh giác thường sẽ thăm dò ngươi, xem ngươi có nguy hiểm hay không. Không thể không nói, Diệp tử, điều này đối với ngươi mà nói, chính là một bắt đầu của phiền phức! Nói tới chỗ này, Thương cũng có chút không biết làm sao. Với cái nhìn của hắn, Diệp Trùng và Mục tuyệt đối là loại suy nghĩ thẳng đuột, phong cách làm việc cũng giống như vậy. Bọn họ dường như hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là vòng vo, đây hoàn toàn là cái thứ lỗ mãng a!
- Ngươi nói đúng. Lời của Thương cũng làm Diệp Trùng đồng cảm vô cùng, rất nhiều nguy hiểm hắn gặp phải lúc trước đều là bắt đầu như vậy.
- Hì hì, Diệp tử, đừng gấp, đừng gấp. Trên thế giới này trừ tính toán ra, còn có phương pháp khác, ài, có lẽ ngươi có thể hiểu thành một loại tính toán tình hình khác. Trong lòng Thương đầy đắc ý.
- Một loại tính toán tình hình khác? Diệp Trùng tự nói với mình, trong lòng như có ý tưởng.
Thương tiếp tục nói: “Cho nên, lần đầu tới một nơi xa lạ, điều quan trọng nhất là phải dung nhập vào trong hoàn cảnh nơi đó. Một con sư tử ở giữa bầy cừu đương nhiên nổi bật, nhưng nếu như ngụy trang mình thành một con cừu, vậy có phải là càng an toàn hơn không?”
- Ừ, đúng. Diệp Trùng suy đi nghĩ lại, đồng ý với cách nói này.
Thương thay đổi ngữ khí: “Đương nhiên, bảo đảm an toàn bản thân không hề chỉ có một loại phương pháp này. Sư tử ở trong bầy cừu, nếu như nó thể hiện ra sức mạnh không gì địch lại của nó với bầy cừu, bầy cừu cũng không dám xâm phạm nó. Đây là chấn nhiếp mà chúng ta từng nói lúc trước.” Tiếp đó, ngữ khí của hắn lại thay đổi: “Nhưng, không thể không nói, Diệp tử, hiện giờ bầy cừu rất ít, hầu hết là bầy sói. Một con sói có lẽ đối phó không được sư tử, nhưng một bầy sói lại đủ làm gỏi sư tử. Càng huống chi, vừa tới một nơi, ngươi rất khó phán đoán, trước mặt ngươi rốt cuộc là bầy cừu hay là bầy sói.”
Thí dụ của Thương rất rõ ràng, Diệp Trùng cảm thấy có đạo lý cực kỳ.
- Ngươi cảm thấy ta vừa mới nói có đạo lý hay không? Thương hỏi.
- Có đạo lý. Diệp Trùng đưa ra trả lời khẳng định.
- Vậy thì, ta kiến nghị dùng loại phương pháp đầu tiên để vào thành, ngươi cảm thấy thế nào? Trong lời Thương có một loại cảm giác quái quái.
- Được. Suy đi nghĩ lại, Diệp Trùng gật đầu đồng ý.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451