Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 405: Ngươi đến từ nơi nào?




Khúc Tâm Hương, trong con chip của Quản phong tử có giới thiệu cực kỳ chi tiết, loại mức độ chi tiết này, Diệp Trùng cũng từng có lúc cho rằng loại điều bồi phẩm này là thành quả nghiên cứu của Quản phong tử. Cho nên khi Diệp Trùng ngửi được làn Khúc Tâm Hương đầu tiên thì đã phát giác ra.

Lượng thuốc Khúc Tâm Hương hít vào trong tình huống không có phòng bị cực kỳ nhỏ bé sẽ dẫn tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, đối với người quen thuộc vô cùng với Khúc Tâm Hương như Diệp Trùng, tự nhiên biết rõ là hậu quả gì.

Trong khoảnh khắc mạng sống chịu uy hiếp, Diệp Trùng đã có phản ứng, hắn đã ra tay.

Diệp Trùng thật ra không hề quá phẫn nộ. Loại việc này đối với hắn mà nói, có thể nói là thường thấy vô cùng. Ngược lại, hắn hiện giờ rất bình tĩnh, điều hắn càng để ý hơn là động cơ cô gái này ra tay với mình. Bài học lúc trước động chút là giết người cho hắn rất nhiều, hắn đã học được suy nghĩ, càng huống chi cô gái này rất có khả năng là xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Cũng không phải đối với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh có kiêng kỵ gì, mà là Quản phong tử từng muốn hắn đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh một chuyến, điều này làm hắn không khỏi chọn một loại thái độ thận trọng.

Nếu như là lúc trước, hắn sẽ không chút do dự giết chết cô gái đánh lén mình này. Nhưng cho dù có nhiều nguyên nhân như vậy, Diệp Trùng lại không để bụng mà cho nàng ta chút trừng phạt.

Âm thanh ớn lạnh vang trong không khí, mỗi người không khỏi run rẩy trong lòng!

- Ngươi… ngươi… Răng Thi Minh Bội run rẩy, đánh lập cập, nói không ra lời. Nàng sợ, khi người trước giờ không sợ trời không sợ đất như nàng thật sự đối mặt cái chết, nàng đã sợ!

- Tên nhóc, ăn hiếp một phụ nữ có coi là bản lãnh gì? Gã đàn ông đó tuy giọng vẫn rất lớn, nhưng Diệp Trùng đã nghe ra sự ngoài cứng trong mềm trong câu nói này. Đối phương rõ ràng không vững dạ.

Nhưng bản thân Diệp Trùng không hề quá để ý tên này, sự chú ý của hắn đều đặt trên người cô gái đánh lén mình trong tối này.

- Thật lớn mật! Một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên bên tai mọi người.

Bỗng, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên dâng lên đôi chút cảm giác nguy hiểm. Không hề do dự chút nào, mũi chân nhẹ ấn, cả người theo bản năng tránh sang một bên.

Xì xì xì!

Mặt đất chỗ nửa mét cách vị trí hắn vừa mới đứng đang toát ra khói xanh, một mùi tanh tưởi gay gắt lao thẳng vào mặt. Một vũng nước xanh lá nhỏ trên mặt đất đang xì xì ăn mòn mặt đất. Mặt đất bị ăn mòn hiện ra màu đen cháy, khói xanh cũng đang bay lên từ đó.

Sự ăn mòn thật bá đạo, cho dù so với Thương thủy cũng tuyệt không thua kém!

Diệp Trùng thầm hoảng sợ.

Một người trung niên sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn Diệp Trùng. Trên người hắn mặc một bộ đồ cũ màu nâu, ánh mắt sắc bén, Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn thấy trên mặt có không ít dấu vết may vá. Gò má hơi hõm làm cảm giác người trung niên gây cho người ta càng thêm sắc bén vào phần.

Diệp Trùng không hề ra tay, rất rõ ràng, đối phương chỉ xuất phát từ cảnh cáo. Nếu không, phỏng chừng mục tiêu ăn mòn của chất lỏng màu xanh lá đó không phải là nửa mét bên cạnh mmifnh, mà khẳng định là mình.

Sau khi Quản Thanh Ngân nhìn thấy người trung niên này, thần tình lập tức nghiêm túc.

Người trung niên nhìn Diệp Trùng, đi thẳng tới bên cạnh Thi Minh Bội. Quỳ xuống, kiểm tra một lượt, lúc này mới tự nói với mình: “Ừm. Xương vỡ vụn, xác suất trị liệu, bảy phần.”

Ánh mắt đầu tiên Thi Minh Bội nhìn thấy người trung niên giống như một con mèo con ôn thuận, sự khẩn trương trên mặt lập tức giảm nhẹ không ít.

- Chuyện thế nào? Người trung niên đứng thẳng dậy, rồi mới lạnh nhạt mở miệng hỏi. Nhưng vô luận là Quản Thanh Ngân hay là Thi Minh Bội đều câm nín như ve sầu mùa đông.

- Ngươi là ai? Diệp Trùng nhìn chằm chằm người trung niên đột nhiên chui ra này. Trên người người trung niên này có một loại khí chất mà Diệp Trùng cảm thấy cực kỳ quen thuộc và đặc biệt, loại khí chất này hắn từng cảm giác qua trên người Quản phong tử. Loại cảm giác này làm Diệp Trùng cảm thấy nguy hiểm.

Người trung niên quay người lại, tỉ mỉ đánh giá trên dưới Diệp Trùng một lượt.

Ánh mắt thật sắc bén! Diệp Trùng không ngờ một điều bồi sư lại có ánh mắt sắc bén thế này.

- Là ngươi đả thương nàng ta? Hàn khí trong giọng nói của người trung niên ngay cả tên ngốc cũng nghe ra.

Người vây xem xung quanh sau khi người trung niên này bước ra, trong khoảng thời gian cực ngắn đã biến mất toàn bộ. Ngay cả gã lớn gan vừa rồi quát mắng Diệp Trùng đó, sau khi nhìn thấy người trung niên này cũng giống như chuột nhìn thấy mèo, hoảng sợ bỏ chạy.

- Đúng. Diệp Trùng trả lời dứt khoát và đơn giản dị thường. Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, cơ nhục các nơi trên người đã tích lực chờ bộc phát, có thể phát động bất cứ lúc nào. Kỹ xảo của họ Lam ở Cửu Nguyệt trên tay hắn mới thật sự phát dương quang đại, Khống chế các loại cơ nhục toàn thân của Diệp Trùng hiện giờ đều đã đạt tới mức độ đăng phong tạo cực, lực bạo phát cực kỳ kinh người.

Điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là người trung niên này không hề ra tay, mà lại sâu sắc nhìn hắn, mặt không chút biểu tình hỏi: “Tại sao đả thương nàng ta?”

Người trung niên này và Quản phong tử có sự khác biệt hoàn toàn, một người là nghiêm túc, cứng nhắc, một người là lười nhác, tản mạn, nói theo đạo lý. Hai người là hai loại điển hình hoàn toàn khác nhau, nhưng Diệp Trùng nhìn thấy người trung niên trước mắt lại thường không tự giác nghĩ tới Quản phong tử, người thầy dẫn mình tiến vào lĩnh vực điều bồi.

- Tự vệ! Trả lời của Diệp Trùng vẫn đơn giản như trước. Đáp án này rõ ràng ra ngoài ý liệu của người trung niên, trong mắt hắn không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc. Thoáng kinh ngạc này lóe lên rồi mất, hắn lập tức lại khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình ban đầu.

Hắn xoay mặt, hỏi: “Hai người các người nói là chuyện gì.” Trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra sự uy nghiêm không cho phép vi phạm.

Ánh mắt chăm chú nhìn người trung niên, Quản Thanh Ngân tê dại da đầu, nhưng chỉ đành mang sự việc nói đầu đuôi gốc ngọn một lượt.

Khi nghe thấy Quản Thanh Ngân nói muốn đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Trùng, Diệp Trùng nắm bắt được một tia kinh ngạc lóe lên rồi mất. Mà khi nghe thấy Quản Thanh Ngân nói Diệp Trùng họ Quản, sự kinh ngạc trong mắt người trung niên cũng không sao che giấu được, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng bỗng trở nên mạnh mẽ.

Diệp Trùng hoàn toàn không sợ, cực kỳ bình tĩnh nhìn đối phương.

Khi nghe thấy Diệp Trùng có thể phát giác ra Khúc Tâm Hương, vẻ mặt người trung niên trở nên ngưng trọng.

Nghe Quản Thanh Ngân nói xong tất cả, người trung niên trầm mặc hồi lâu rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói người muốn đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh?”

- Đúng. Diệp Trùng gật đầu.

- Ngươi đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh có việc gì? Người trung niên tiếp tục hỏi. Mặc dù hắn trước giờ thiếu sự tò mò, nhưng điểm này lại làm hắn cực kỳ tò mò. Hắn tự nhận nhìn người cực chuẩn, thiếu niên trước mắt này làm người bình tĩnh, là loại người nếu như không có việc tuyệt không ra tay. Hắn tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, vậy thì khẳng định có đầy đủ lý do. Hơn nữa, một điểm rất quan trọng là thầy của hắn bảo hắn tới, điều này cũng làm người trung niên cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Chỉ cần là điều bồi sư, có lẽ không ai không biết quy củ của Dạ Lĩnh, nếu như thiếu niên này có thể phát giác ra Khúc Tâm Hương, thế nào lại không biết quy củ của Dạ Lĩnh? Ngoài ra, hắn đối với việc Diệp Trùng làm sao biết Khúc Tâm Hương cũng vô cùng để ý.

Quả nhiên, Diệp Trùng trả lời: “Thầy ta bảo ta đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh một chuyến, đó là quê nhà của bà.” Cụ thể đi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh làm gì, Quản phong tử không hề có yêu cầu gì với Diệp Trùng, Diệp Trùng chỉ có thể trả lời như vậy.

- A! Ba người không hẹn mà cùng thất thanh kêu lên, ngay cả Thi Minh Bội bị thương trong người cũng nhịn không được mà phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

- Thầy của ngươi là? Vẻ mặt người trung niên ngưng trọng vô bì, hắn nhìn chằm chằm Diệp Trùng.

Trên mặt Quản Thanh Ngân ở một bên đỏ lựng lên, hô hấp của hắn trở nên dồn dập. Họ Quản… thầy… quê nhà, nhìn thiếu niên bình tĩnh này, mấy từ này mau chóng lướt qua trong lòng hắn, ý nghĩ to gan trong đầu hắn làm hắn không tự chủ được mà đập mạnh!

- Bà họ Quản! Diệp Trùng trả lời, tên thật của Quản phong tử là gì, hắn cũng không biết. Hô hấp của Quản Thanh Ngân càng lúc càng trở nên dồn dập, liều mạng nuốt nước miếng, thần tình khẩn trương vô bì.

- Họ Quản? Người trung niên lộ ra vẻ suy nghĩ, đột nhiên, đồng tử hắn bỗng mở lớn, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Trùng, ánh mắt đó kỳ quái vô cùng.

Qua cả nửa phút, người trung niên mới mở miệng vô cùng khó khăn: “Thầy ngươi có phải là phụ nữ?”

(Chú thích: Tiếng Hoa giống tiếng Anh, không phân biệt nam nữ (trừ văn viết), vai vế trong xưng hô, chỉ phân biệt kính trọng hay không đối với người giao tiếp trực tiếp.)

- Đúng! Thần sắc Diệp Trùng bình tĩnh gật đầu.

- A! Quản Thanh Ngân ở bên cạnh không nhịn được nữa, thất thanh kêu lên, kích động khó mà tự kiềm chế. Trong lòng hắn đã ẩn ước đoán ra thầy Diệp Trùng có thể là vị nào rồi.

Người trung niên thần sắc phức tạp nhìn Diệp Trùng, nói: “Ta nghĩ ta đã biết bà ta là ai. Việc này của ngươi ta sẽ báo lên Lĩnh hội, nghị quyết cuối cùng sẽ do Lĩnh hội quyết định chung cuộc. Nhưng trước khi Lĩnh hội chưa đưa ra nghị quyết cuối cùng, ngươi không thể tiến vào Dạ Lĩnh.” Hắn lại quay mặt qua, nói với Quản Thanh Ngân: “Ngươi hiện giờ tạm thời từ chức đội phó thu mua, dẫn vị tiểu huynh đệ này đi biệt viện bên ngoài Lĩnh tạm thời ở đó, phụ trách tiếp đãi, đợi quyết định của Lĩnh hội.” Giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm của người bề trên, nói với Quản Thanh Ngân giống như đối đãi với thuộc hạ vậy.

- Vâng! Quản Thanh Ngân vội vàng đáp ứng, dáng vẻ vô cùng hớn hở, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng giống như đứng trước hắn là kỳ trân dị bảo gì đó, hai mắt phát sáng, ngay cả người trấn định như Diệp Trùng cũng không khỏi lạnh tóc gáy. Hắn không rõ đối phương tại sao lại có phản ứng thế này.

- Ngươi và ta về trước. Người trung niên nói với Thi Minh Bội.

- Vâng. Thi Minh Bội cúi đầu, cung kính, ngoan ngoãn trả lời, nhưng Diệp Trùng lại nhìn thấy trong mắt nàng ta trong khoảnh khắc cúi đầu lóe lên sự oán độc. Nhưng khi nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt trắng bệch của nàng ta chỉ có vẻ ôn thuận gắng gượng.

- Chậm đã! Diệp Trùng lạnh lùng nói. Đang chuẩn bị xoay người rời đi, người trung niên ngớ ra, xoay người lại hỏi: “Ngươi còn có vấn đề gì?”

Diệp Trùng không sợ chút nào, đón lấy ánh mắt của người trung niên, hỏi một câu ra ngoài ý liệu của mọi người: “Ngươi có gì chứng minh ngươi tới từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh?”

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451