Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 340: Ngụy trang xảo diệu




Cánh tay máy của Hàm gia nhẹ nhàng ấn một cái vào chỗ tối của nham thạch.

Không một tiếng động, phần đáy khối nham thạch này đột nhiên lún vào một khoảng, người trong tàu vũ trụ ai nấy đều trợn mắt há mồm, bọn họ tuy nhìn không thấy Hàm gia nhưng có thể nhìn thấy sự thay đổi của khối nham thạch này. Chỉ thấy phần đáy khối nham thạch nhìn không ra khe hở nào đột nhiên lõm vào trong, lộ ra một lối vào kích cỡ chỉ cho phép một tàu cứu sinh đi qua.

Diệp Trùng không chút do dự, điều khiển Hàm gia bay vào.

Đây là một con tàu vũ trụ, là một tàu vũ trụ vỏ ngoài hoàn toàn do nham thạch ngụy trang, Diệp Trùng không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục ý tưởng của Từ lão, lớp ngoài dung nham thạch dày cộm ngụy trang, quả thật cao minh vô cùng. Trong vũ trụ, các loại nham thạch thường thấy vô cùng, chúng vĩnh viễn không ngừng trôi nổi trong vũ trụ, không biết lúc nào là điểm cuối.

Tàu vũ trụ thông thường nhìn thấy loại nham thạch này hoàn toàn sẽ không để ý, loại nham thạch này là thứ thường thấy nhất, không làm người ta chú ý nhất trong vũ trụ, nhưng dùng nham thạch để ngụy trang cũng không phải là không có tai hại. Giá thành của loại ngụy trang này rất cao, không hề là nói nham thạch có bao nhiêu quý giá, mà là mang nhiều nham thạch lại dày thế này hoàn toàn phủ kín tàu vũ trụ vô nghi là một công trình vô cùng to lớn. Tốc độ của tàu vũ trụ sau khi ngụy trang sẽ giảm mạnh, hơn nữa không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, bị người ta phát hiện, vậy nhất định sẽ chết rất thảm.

Tàu vũ trụ này chắc là đã hoàn thành rất lâu, tâm tư thận trọng, suy nghĩ sâu xa của Từ lão từ chỗ này có thể thấy chút nào đó, nhưng chính là người thế này, kết quả vẫn khó tránh cái chết, vận mệnh có lúc thật là làm người ta khó mà dự đoán.

Điều khiển Hàm gia, Diệp Trùng thuận lợi tiến vào bên trong tàu vũ trụ, dọc đường không hề có chỗ nào cần thực hiện kiểm tra thân phận. Diệp Trùng đi một mạch, rất nhanh liền tới được khu vực hạch tâm nhất của tàu vũ trụ, cũng chính là phòng điều khiển chính của tàu vũ trụ.

Diệp Trùng lấy ra con chip màu lam, cho vào trong quang não điều khiển chính.

- Tích.

- Kiểm tra hoàn tất, khóa mã chính xác, tất cả trình tự kích hoạt, tàu Nham thạch hoan nghênh các hạ. Tiếng điện tử ưu mỹ thuận tai ở trong tai Diệp Trùng lúc này vô nghi là âm thanh của trời êm tai nhất.

Kiểm tra toàn diện tàu vũ trụ này, cấu tạo bên trong của tàu vũ trụ này cực kỳ hợp lý, các loại vật tư cũng vô cùng đầy đủ, thậm chí nó có một phòng điều bồi cực kỳ tiên tiến.

- Chậc chậc, tàu vũ trụ này thật là thú vị, tên có thể nghĩ ra biện pháp này vẫn thật là lợi hại. Đứa trẻ đánh giá xung quanh, đánh giá đầy già dặn, rồi lập tức bĩu môi, bổ sung thêm một câu: “Chỗ khác rất bình thường.” Mọi người đều đã từ con tàu vũ trụ vừa rồi đó tới tàu Nham thạch.

Người khác đều tò mò đánh giá xung quanh, ai cũng không ngờ trong một khối nham thạch lại có thế giới khác. Griffiths vừa nhìn thấy phòng điều bồi, hai mắt lập tức phát sáng, phòng thí nghiệm điều bồi này tuy không lớn nhưng máy móc bên trong lại không có cái nào không phải là đồ cao cấp, ngẫm lại phòng điều bồi này cũng là do Từ lão chuẩn bị cho mình, tự nhiên sẽ không tệ. Tính năng khác của tàu vũ trụ này cực kỳ xuất sắc, dù sao nó cũng là thứ để bỏ trốn, Từ lão thế nào lại bất cẩn chứ?

Đứa trẻ già dặn hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì? Định dẫn chúng ta đi đâu?” Nó hình như không hề quan tâm tới an toàn của mình, lập tức lại bổ sung thêm một câu: “Xung quanh hành tinh Chu Gian hiện giờ đang thực hiện nhiễu từ mạnh, bước nhảy không gian ngươi đừng nghĩ tới.”

Diệp Trùng đã từ trên quang não điều khiển chính mở ra bản đồ tinh lộ, không khỏi suy tư.

Đứa trẻ ở một bên nhắc nhở nói: “Đừng đi ra ngoài, ý tưởng của tàu vũ trụ này tuy xảo diệu, lừa gạt đội tuần tra thông thường thì có thể, nhưng nếu như đụng phải hạm đội của ba đại thế gia, rất khó mà gạt được, muốn chạy căn bản là không thể nào, càng huống chi kẻ dẫn đội lần này là Hoàng Cực Minh, Diệp Nhân, còn có Tuyết Nặc Lam. Ba tên này đều tỉ mỉ vô cùng, đặc biệt là Tuyết Nặc Lam này, càng thận trọng tột cùng. Dọc đường nếu như bọn họ gặp phải nham thạch giống như nham thạch của chúng ta thế này, ta dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối sẽ đánh nát mọi viên, ta không muốn bị bọn họ đánh nát đâu.”

Thần tình trên mặt mọi bảo tiêu của đứa trẻ đều quái dị phi thường, chỉ có gã mặt sẹo bên cạnh đứa trẻ sắc mặt vẫn lạnh lùng, không có chút phản ứng.

Tỉ mỉ nhìn bản đồ tinh lộ, do mảng thiên hà này đã thực hiện nhiễu từ mạnh, không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, điều này cũng có nghĩa là mấy người Diệp Trùng không thể không thực hiện bay thông thường. Thời gian bay thông thường cần rất dài vô cùng, là một việc cực kỳ nhàm chán.

- Ngươi có ý kiến gì không? Diệp Trùng hỏi đứa trẻ.

Đứa trẻ lộ ra vẻ suy tư, ba phút sau, có chút ngưng trọng, chỉ bản đồ tinh lộ nói: “Chúng ta tới chỗ này trước, ừm, lừa gạt mấy đội tuần tra thông thường đó chắc là không có vấn đề lớn, theo tính toán thời gian, hạm đội của ba đại thế gia chắc là vẫn chưa tới.” Vẻ ngưng trọng xuất hiện trên mặt một đứa trẻ sáu, bảy tuổi là một việc cực kỳ quái dị, ngay cả loại người có năng lực tiếp nhận cực mạnh như Diệp Trùng cũng cảm thấy quái dị phi thường.

Nhưng lời đứa trẻ nói lại hợp lý, rõ ràng, Diệp Trùng không khỏi hỏi: “Sau đó thì sao?”

- Sau đó chúng ta đi về bên này! Cánh tay nhỏ của đứa trẻ chỉ.

- Tinh Vân, chúng ta đi vào trong Tinh Vân! Diệp Trùng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong miệng mỗi người còn lại đều có thể nhét một quả trứng vịt.

Trong mắt đứa trẻ lộ ra vẻ thăng trầm không hề phù hợp với tuổi tác của nó, giọng nói con nít non nớt mang theo chút tâm trạng phức tạp: “Ở phía sau đám Tinh Vân màu lam đó, còn có người!”

- Có người? Griffiths thất thanh kêu lên kinh ngạc, không tự chủ được phản bác: “Không thể nào! Sau này làm sao có thể có người?” Cơ nhục trên mặt lão già Phá Xa ở bên cạnh hơi giật một cái.

- Có người đó. Đứa trẻ từ từ nói, nó lúc này giống như lão già đã trải qua việc đời, giọng nói chậm rãi mang theo cảm giác áp bức kỳ dị: “Trên đời này, không phải ai cũng đều thích khoa học kỹ thuật hiện đại. Lúc trước rất lâu, rất lâu, người ta từng vì khoa học kỹ thuật mà sinh ra chia rẽ to lớn. Có một bộ phận người tôn sùng tự nhiên, chống lại khoa học kỹ thuật liền rời khỏi thiên hà Hà Việt hiện nay, tìm tới một thiên hà thích hợp cho con người sinh sống. Từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đây không hề có thể gọi là một thiên hà, mà chỉ là một tinh khu bao gồm ba mươi hai hành tinh có thể sinh sống, vị trí địa lý của tinh khu này cực kỳ kín đáo, thêm vào bọn họ đoạn tuyệt qua lại với thế giới bên ngoài. Trải qua nhiều năm như vậy, đã có rất ít người biết vị trí cụ thể của bọn họ.”

Dừng một lát, đứa trẻ nhìn một lượt mọi người, nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Đây chính là tinh khu tự nhiên biến mất trong lịch sử.”

Mọi người đều bị bí mật này chấn động tới mức nói không ra lời.

- Hy Phượng bộ lạc chính là từ tinh khu tự nhiên phân liệt mà ra. Câu nói này của đứa trẻ giống như quăng vào lòng mọi người một quả bom nặng ký. Hy Phượng bộ lạc, Hy Phượng bộ lạc một trong ba đại thế gia lại là từ tinh khu tự nhiên phân liệt mà ra, điều này làm sao có thể làm người ta không kinh ngạc chứ?

- Theo ghi chép trên sách, hai loại nghề nghiệp thịnh hành nhất ở đó là võ thuật gia và thuật thừa sư, nơi đó mới là cố hương thật sự của nhân thể cực hạn học! Trên mặt đứa trẻ lộ ra biểu tình tinh thần bay bổng, biểu tình này vẫn chưa giữ được mấy giây, nó đột nhiên nhảy bật dậy, hoan hô nhảy nhót nói: “Lần này cuối cùng có thể đi tìm kiếm tinh khu tự do trong truyền thuyết rồi, ta rất lâu trước đây đã muốn đi rồi.”

- Thật sự có tinh khu tự nhiên gì đó sao? Griffiths tò mò hỏi lão già Phá Xa.

Lão già Phá Xa lộ ra chút vẻ đau khổ và hồi ức: “Hắn nói không sai!”

Đứa trẻ kinh ngạc nhìn lão già Phá Xa.

Giọng nói trầm thấp của lão già Phá Xa mang theo chút đau thương: “Trong lịch sử đích xác có tinh khu tự do, ba mươi năm trước, lúc đó ta ba mươi lăm tuổi, chính là lúc có cảm xúc mạnh mẽ nhất, có một lần, do cơ duyên xảo hợp, ta biết được sự tồn tại của tinh khu tự do. Thứ ta học là cơ giới cổ đại, nhưng cổ đại cơ giới hiện còn lưu lại ít đến mức đáng thương. Ta lúc đó nảy ra suy nghĩ, muốn đi tìm tinh khu tự nhiên trong truyền thuyết. Ta chỉ là muốn xem xem cơ giới cổ đại chân chính, chính là ôm lấy mục đích này, ta lúc đó mời chin người bạn cùng chí hướng, chui vào mảng Tinh Vân này.”

Mọi người đều lộ ra vẻ lắng nghe, Griffiths thế nào cũng không ngờ lão già Phá Xa lại có trải nghiệm truyền kỳ như vậy.

- Chúng ta đã tìm tới tinh khu tự nhiên. Lão già Phá Xa lạnh nhạt nói: “Sau đó sống sót trở về chỉ có hai người, người bạn già đó năm ngoái đã mất rồi.”

- A! Tiếng kêu kinh ngạc không hẹn mà cùng vang lên, ngay cả đứa trẻ vẫn luôn giả già dặn cũng hơi nhịn không được mà thất thố, vội vàng sấn tới trước mặt lão già Phá Xa, vội vã hỏi: “Lão già, các người thật sự đã tiến vào tinh khu tự do?”

Nhìn thấy vẻ ngây ngô đứa trẻ lộ ra, gương mặt vốn dĩ sa sầm của lão già Phá Xa toát ra chút ý cười, không hề để ý đứa trẻ này gọi thẳng lão là lão già, nhẹ nhàng sờ đầu đứa trẻ: “Đúng vậy, chúng ta đã tiến vào.”

- Vậy trong đó rốt cuộc là thế nào? Đứa trẻ tò mò vô cùng.

- Đó là một nơi phi thường… Nghĩ cả nửa ngày, lão già chỉ đành cười khổ nói: “Ta cũng không biết nên hình dung thế nào, ài, không tự mình tới, cảm thụ không được đâu.”

- A a a! Ta muốn đi, ta muốn đi! Đứa trẻ đứng lên kêu oang oang, hắn lúc này giống như một anh bạn nhỏ không có được thứ đồ chơi ưa thích.

- Nhưng trong đó rất nguy hiểm, may mắn của chúng ta lần đó tốt vô cùng, lần đó chúng ta còn gặp được tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc, cũng không biết bọn họ sau đó thế nào, nếu như không phải may mắn, chúng ta cũng suýt nữa là bị bọn họ bắn rơi rồi. Lão già Phá Xa nghĩ lại còn thấy sợ nói.

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Diệp Trùng nhìn tỉ mỉ bản đồ tinh lộ trên màn hình cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy bất cứ phương pháp nào có thể thiết lập đề tránh hạm đội của ba đại thế gia, trước mắt dường như thật sự chỉ có tiến vào trong Tinh Vân thử vận may thôi, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện mình dường như thường gặp phải loại lựa chọn vô cùng bó tay này.

May mà có người từng đi qua, điểm này làm Diệp Trùng hơi an tâm, sau khi nghĩ thong, hắn không khỏi hỏi lão già Phá Xa: “Lão vẫn nhớ đường chứ?”

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451