Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 310: Đổi mặt




Diệp Trùng nhàn nhã ngồi ở chỗ ngồi sát cửa sổ trên tàu vũ trụ, nhìn tinh vân huyền ảo bên ngoài cửa sổ, hưởng thụ sự tĩnh mịch khó có được này. Dáng vẻ của hắn hiện giờ cho dù là Mục Thương ở trước mặt hắn cũng không dễ nhận ra như thế. Sắc mặt vàng bủng, gương mặt vốn dĩ không coi là anh tuấn lúc này đã có đầy điểm đỏ, xem ra khá đáng sợ. Người bên cạnh ai nấy đều lộ ra dáng vẻ chán ghét, giống như trên người Diệp Trùng có bệnh truyền nhiễm vậy. Trên thực tế, trước khi Diệp Trùng lên tàu vũ trụ đã bị kiểm tra không dưới ba lần, nhân viên an kiểm cũng chính là sợ trên người hắn mang theo loại truyền nhiễm BD nào đó.

Loại phương pháp thay đổi diện mạo này thật ra là một trong những phương pháp thay đổi diện mạo điều bồi sư thường dùng thời cổ, Quản phong tử rõ ràng là đối với loại tạp kỹ này khá cảm thấy hứng thú, phân tích về phương diện này không ít. Nhưng loại phương pháp mà Diệp Trùng hiện đang sử dụng này lại là loại mà Quản phong tử coi thường nhất, với nàng ta, kỹ thuật của loại phương pháp này hàm lượng không cao, hơn nữa kết quả cuối cùng lại xấu chịu không nổi. Phụ nữ đối với dung mạo thường để ý vô cùng, cho dù là ngụy trang cũng không muốn xấu xí.

Nhưng Diệp Trùng đối với tướng mạo của mình hoàn toàn không để ý, dung mạo đẹp đẽ vô cùng với hắn mà nói, vẫn không bằng thực lực tăng thêm một phần. Với lại, loại thủ pháp đơn giản, hữu hiệu này, thay đổi dung mạo là lớn nhất, điều này chính là thứ mà hiện giờ hắn cần.

Sử dụng nhiều loại chất dịch của thực vật đặc biệt, dùng một tỉ lệ nhất định điều bồi thì có thể có được loại dung dịch này. Loại dung dịch này vừa dính lên da, da lập tức sẽ có màu vàng bủng bệnh tật, hơn nữa còn nổi rất nhiểu chấm đỏ. Tuy nhìn thì dọa người, nhưng thực tế, loại dung dịch này không có chút tác hại nào với da, lại sử dụng được lâu, không hề bị rửa trôi, chỉ có dùng chất tẩy rửa đặc biệt mới có thể xóa đi.

Đây chính là loại phương pháp mà sau khi Diệp Trùng vắt óc suy nghĩ rất lâu mới tìm thấy trong con chip của Quản phong tử. Tri thức điều bồi của phương diện này trước giờ không được hắn xem trọng, điều bồi loại dung dịch này tốn của hắn kha khá thời gian. Đối với phương pháp khác, đều cần mấy loại vật liệu khá hiếm có, muốn sản xuất quy mô lớn, cho mỗi người Tang Phàm bọn họ đều dùng trước mắt không hiện thực chút nào. Nhưng lần thay đổi diện mạo này của Diệp Trùng cũng thật sự làm cho mấy người Tang tộc chặc lưỡi kêu kỳ lạ và ngưỡng mộ, dù sao ngày ngày đeo mặt nạ cũng không phải là một việc thoải mái.

Đối với mấy người Tang Phàm, Diệp Trùng đã nghiêm lệnh bọn họ trước khi chưa tìm thấy cách thu liễm khí tức, không được phép bước chân ra khỏi căn cứ nửa bước. Hắn không dám dẫn theo mấy người này. Còn mấy người Quả lão đại lại bị Diệp Trùng giữ lại căn cứ, giúp đỡ Tang Phổ xử lý các loại sự vụ.

Diệp Trùng còn mang theo một cái quang giáp Hãn Quang – III để bình thường sử dụng.

Ngồi trên ghế, Diệp Trùng hơi nhắm mắt, trong đầu lại đang quay cuồng. Diệp gia, rốt cuộc là một thế gia thế nào? Diệp Trùng lần này ra ngoài một mình chính là muốn có một sự hiểu biết tương đối trực quan đối với Diệp gia. Tuy mấy người Tang Phàm cực lực phản đối, nhưng Diệp Trùng vẫn quyết định ra đi.

Hơn nữa, một nguyên nhân rất quan trọng thôi thúc Diệp Trùng ra đi là, hắn phát hiện mình dường như không có bất cứ sự hiểu biết nào đối với thiên hà Hà Việt. Vô luận là phương diện nào đều không hiểu biết tí gì. Mạng mô phỏng chỗ này không hề phổ cập giống như năm thiên hà lớn, hơn nữa hiện giờ hắn đối với mạng mô phỏng vô cùng thận trọng, khoa học kỹ thuật của chỗ này phát triển thế này, sự tồn tại giống như Mục Thương có hay không? Nếu như có, vậy thì quá nguy hiểm rồi. Không hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh là một việc vô cùng nguy hiểm.

Nhưng vì để mấy người Tang Phàm yên tâm, trên người Diệp Trùng vẫn mang theo máy liên lạc.

Vẻ ngoài hiện giờ của Diệp Trùng vô cùng dọa người. Xung quanh hắn không có ai dám tới gần, nhưng hắn cũng rơi yên lặng. Giữa đám hành khách xung quanh hoặc là nhỏ giọng chuyện trò, hoặc là sôi nổi thảo luận, loại không khí thoải mái này làm thân thể Diệp Trùng cũng không tự chủ được mà thả lỏng.

Thảo luận của một đám người hấp dẫn sự chú ý của Diệp Trùng.

- Nghe nói Già Cơ hình như bị người ta giết rồi. Người nói là một thanh niên tóc vàng.

- Chết tốt lắm! Loại người cặn bã như vậy, để lại là một mối họa. Môt người trung niên mặt hình chữ quốc cao giọng kêu hay.

Nhưng xung quanh lại có người chất vấn: "Tin tức của ngươi đáng tin không? Già Cơ lợi hại như thế, có ai giết được hắn chứ?" Rõ ràng lời nói này gây nên sự đồng tình của rất nhiều người, Già Cơ thành danh đã lâu, hung danh lẫy lừng tuy không phải ai cũng biết, nhưng phàm là người thường đi buôn, hầu hết đều biết, sư sĩ nổi tiếng chết trên tay hắn đã không ít rồi.

Thanh niên tóc vàng coi thường nói: "Già Cơ có là gì, người có thể giết hắn nhiều lắm. Ba đại thế gia, Phạn Vẫn, Diệp Nhân, Hoàng Cực Minh, bọn họ giết Già Cơ còn không giống giết một con gà sao. Đừng nói ba cao thủ siêu cấp này, ngay cả Thạch Thiên Luân của Thạch gia, Mễ Hà của Mễ gia, mấy người này, một đấu một, Già Cơ khẳng định cũng không phải là đối thủ."

- Thì đó, nhưng mấy người này lại có ai bỏ thời gian vào loại việc này chứ? Trong đám đông có người phản bác nói.

Người xung quanh ai nấy nhao nhao gật đầu tán đồng, mấy thế gia này trước giờ chỉ lo lợi ích của mình, không phải dân của họ, bọn họ hoàn toàn không lo tới.

- Nhưng nghe nói người lần này giết chết Già Cơ không phải là ba đại thế gia a. Thanh niên tóc vàng vẻ mặt thần bí nói.

- Vậy là ai?

- Ta cũng không biết! Thanh niên tóc vàng nhún nhún vai, buông lỏng tay.

- Thì ra là khoác lác a, làm ta còn cho rằng thật có người giết Già Cơ rồi chứ.

- Đúng đó, tên nhóc này, làm sao có thể mở miệng nói bậy chứ? Trong đám người nhao nhao vang lên tiếng chất vấn.

- Các người không tin thì thôi, dù sao Già Cơ đã chết rồi, mảnh vụn của quang giáp Già Cơ đã được đưa tới hành tinh Chu Gian. Thêm hai ngày nữa, trong bản tin khẳng định sẽ có. Tới lúc đó các người sẽ biết lời ta nói là thật hay giả. Thanh niên tóc vàng cũng không bực bội.

Già Cơ, Diệp Trùng hơi ngẩn ngơ, đây không phải là tên đứng đầu hải tặc chết trên tay Tang Thiết sao?

Nhưng mọi người đều cho rằng thanh niên tóc vàng ăn nói lung tung, lập tức giả tán. Nhưng Diệp Trùng lại khá cảm thấy hứng thú với một số tin tức trong lời nói của thanh niên tóc vàng này. Diệp Trùng đứng dậy, đi tới bên cạnh thanh niên tóc vàng, lịch sự nói: "Vị huynh đệ này, xin chào." Xuất phát từ tiềm thức, khoảng cách giữa Diệp Trùng và thanh niên tóc vàng bảo trì khoảng một mét rưỡi, đây là khoảng cách tấn công thích hợp nhất của hắn.

Thanh niên tóc vàng nhìn thấy mặt của Diệp Trùng, lập tức ngớ ra, nhưng lập tức cười sảng khoái: "Xin chào, xin chào, vị huynh đệ này có chuyện gì sao?"

Diệp Trùng nói: "Tôi vừa rồi nghe anh nói cái gì mà Phạn Vẫn, Diệp Nhân, cảm thấy rất hứng thú. Chỉ là không biết mấy thứ Phạn Vẫn gì đó này rốt cuộc là cái gì. Cho nên chỉ đành mạo muội tới hỏi thăm."

- Không vậy chứ! Thanh niên tóc vàng vẻ mặt khoa trương mà có vẻ đứng đắn: "Huynh đệ, thời buổi này vẫn có người ngay cả mấy thứ này cũng không biết? Chẳng lẽ anh thật sự là từ trong cục đá chui ra sao?"

Vẻ mặt Diệp Trùng không có chút xấu hổ nào: "Ta từ quê lên, hiểu biết ít, anh đừng cười."

- Ờ ờ, không sao không sao, chỉ cần anh vẫn luôn giữ được loại tư tưởng không biết thì hỏi này vậy thì rất nhanh anh cái gì cũng biết. Thanh niên tóc vàng bộ dáng giống như làm gương vậy.

- Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Diệp Trùng làm ra vẻ cúi đầu nghe giảnh giải, trong lòng lại đang nghĩ, tên này nếu như còn lắm chuyện, hay là trực tiếp tóm hắn tới một góc không người tra khảo trực tiếp, hình như thế này càng có hiệu quả hơn.

- Ừm, huynh đệ ngươi quả nhiên là chịu học hỏi, đã như vậy ta liền nói cho người biết. Lòng hư vinh của thanh niên tóc vàng có được sự thỏa mãn trước giờ chưa từng có, mà gương mặt đầy chấm đỏ đáng sợ vô bì đó của Diệp Trùng lại làm hắn cảm thấy khá là vừa mắt.

- Ba đại thế gia, anh đã nghe qua rồi chứ. Thanh niên tóc vàng hỏi.

- Có nghe qua, chính là Diệp gia, Tuyết Lai tộc và Hy Phượng bộ lạc. Diệp Trùng thành thật trả lời, ba đại thế gia, hình như phiền phức với mình cũng không nhỏ a.

- Ừm, anh biết cái này thì tốt. Phàn Vẫn, Diệp Nhân, Hoàng Cực Minh ba người này đều là sư sĩ đỉnh điểm. Phàn Vận không hề là tên họ của sư sĩ này, mà là tên của cái quang giáp này. Nó là đệ nhất cao thủ của Tuyết Lai tộc, nhưng trước giờ không có ai thấy qua sư sĩ điều khiển Phàn Vẫn, thân phận của hắn cũng vẫn luôn là một câu đó. Diệp Nhân và Hoàng Cực Minh phân biệt là cao thủ đỉnh điểm của Diệp gia và Hy Phượng bộ lạc.

- Cao thủ đỉnh điểm? Bọn họ lợi hại cỡ nào? Diệp Trùng cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.

- Bọn họ lợi hại cỡ nào? Hắc hắc, lời này xem ra khá là dọa người đó. Bọn họ có ai không phải là dùng một địch ngàn. Anh nghĩ xem, một người bọn họ liền có thể tiêu diệt một ngàn cao thủ, chính là lợi hợi như thế. Thanh niên tóc vàng nói tới mức hưng phấn, giống như bản thân chính mắt nhìn thấy vậy.

Diệp Trùng đã biết tên trước mặt này thật ra chỉ là đang thổi phồng, dùng một địch ngàn, cho dù đối phương là quang giáp Hắc điểu cấp thấp nhất, chỉ riêng trọng lượng đã có thể đem ba tên sư sĩ đỉnh điểm gì đó này đè chết.

- Nhưng nói tới sư sĩ đỉnh điểm, lại không hề chỉ có ba người này. Thanh niên tóc vàng hớp một ngụm nước, tiếp tục nói.

- Vậy không biết còn có ai? Hứng thú vừa mất đi của Diệp Trùng lại dâng lên, không ngờ tên này lại có chút bản lãnh kể chuyện.

- Ài, huynh đệ này, trên đời này ngọa hổ tàng long, người thâm tàng bất lộ nhiều lắm. Cho nên anh vĩnh viễn không biết rốt cuộc ai lợi hại nhất.

Diệp Trùng ngớ người, không ngờ tên này lại còn có thể nói ra đạo lý này, ngược lại làm hắn có chút cảm giác lau mắt mà nhìn.

- Cứ lấy ví dụ đi, nếu nói khoa học kỹ thuật, hiện thuộc về Tuyết Lai tộc là cao nhất. Nhưng nếu nói tới sự cường hãn của thân thể, vẫn phải kể tới Diệp gia. Chậc chậc, chính là không biết người của Diệp gia khi làm việc phòng the có thể kiên trì bao lâu. Thanh niên tóc vàng lộ ra dáng vẻ dâm đãng, còn xuýt xoa, giống như đang hồi tưởng cái gì vậy.

Nhưng rất mau hắn liền hoàn hồn lại từ trong hồi tưởng, ho nhẹ hai tiếng, lập tức chỉnh sắc mặt: "À, hai nhà này đều rất lợi hại, nhưng phương thức tác chiến của Hy Phượng bộ lạc ngụy dị, so với hai đại thế gia còn lại, cũng không rơi vào thế yếu. Thực lực của ba đại thế gia tuy đều cường hãn vô bì, nhưng, có phải tất cả cao thủ đều ở ba đại thế gia không?"

Diệp Trùng ngước mặt nhìn thanh niên tóc vàng.

Thanh niên tóc vàng nhìn thấy chấm đỏ đáng sợ đầy trên mặt Diệp Trùng, hơi thở không khỏi tắc nghẽn, thuận miệng tiếp tục: "Không phải!"

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451