Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 268: Trọng lực vực




Mấy thôn dân này, ai nấy đều là tinh anh, hiệu suất cực cao. Nhìn từng đống Lưu kim quặng chất trước mắt, Diệp Trùng nói với Tang Phổ: "Đánh dấu chỗ này, hàm lượng của Lưu kim quặng ở chỗ này rất phong phú." Tang Phổ gật gật đầu ra dấu đã hiểu.

Trở về thôn, Diệp Trùng lập tức vùi đầu vào trong nghiên cứu. Thuộc tính của Lưu kim quặng, Diệp Trùng thuộc nằm lòng, nhưng lúc trước hắn chưa từng tiếp xúc với Lưu kim quặng, mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu.

Cơ sở của Diệp Trùng vững chắc vô bì, ngay cả nguyên lý luyện kim cổ đại hiện nay cực ít người đụng tới hắn cũng dính vào, điều này đều là thu hoạch khi ở Cực quang. Từ rất lâu trước đây, sau khi có máy phân tích điều khiển bằng từ, tinh luyện kim loại trở thành khá đơn giản, cũng ít có người đi xem qua những tri thức của phương diện này.

Cẩn thận nhớ lại nguyên lý luyện kim cổ đại, Diệp Trùng sắp xếp lại điều kiện có trên tay ở trước mắt lại một lượt.

Điều duy nhất Diệp Trùng phải làm hiện giờ là tìm ra một loại vật chất có thể đốt cháy và phát ra nhiệt độ cao. Diệp Trùng dời ánh mắt lên Đê nhiệt thạch. Đê nhiệt thạch chắc chắn là chứa năng lượng rất lớn, nhưng Diệp Trùng cũng không biết làm sao mới có thể kích thích nó.

Chỉ cần mình tìm được phương pháp thế nào để lợi dụng Đê nhiệt thạch, vậy thì...

Có hệ thống tri thức hoàn thiện, Diệp Trùng hiểu, tất cả mọi thứ, năng lực mới là nội dung quan trọng nhất, cốt lõi nhất. Chỉ cần có đột phá ở vấn đề này, thì mới có thể có đột phá thật sự.

Hiểu vấn đề ở đâu, vậy giờ mình phải làm chính là làm sao tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Tang Phàm cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là người điên khoa học. Tất cả thời gian mỗi ngày của Diệp Trùng đều ngâm mình trong căn phòng chuyên môn dựng lên cho hắn này. Nhiều ngày như vậy, Tang Phàm vẫn chưa từng thấy hắn bước ra khỏi căn phòng này một bước. Trưởng thôn Tang Đức cũng thường tới xem tiến triển một chút, nhưng mỗi lần tới, Diệp Trùng đều không để ý tới chút nào, vẫn vùi đầu xử lý thí nghiệm của mình. Đối với người thầy không lớn hơn hắn bao nhiêu này, trong lòng hắn đầy sự tôn kính. Tuy Diệp Trùng không hề đồng ý làm thầy hắn, nhưng trong lòng hắn, đã sớm coi Diệp Trùng là thầy mình.

Tri thức uyên bác của Diệp Trùng, còn có tinh thần tìm tòi mạnh mẽ thế này, đều làm Tang Phàm khâm phục sát đất.

Mấy con chip truyền lại trong thôn đó, chỉ có Tang Phàm có thể xem hiểu đôi chút, nhưng chỉ có chút chút. Lĩnh ngộ hắn mày mò lâu như vậy vẫn không bằng vài câu chỉ điểm đó của người thầy trẻ tuổi này.

Vì nghiên cứu, Diệp Trùng dỡ quang não trên quang giáp công trình xuống, đưa vào trong phòng. Có sự hỗ trợ của quang não, tiến độ của Diệp Trùng tăng lên thấy rõ, nhưng tới tận bây giờ, hắn vẫn không tìm thấy yếu tố kích hoạt năng lượng chứa trong Đê nhiệt thạch.

Nhìn vài tiêu bản còn dư trong góc, Diệp Trùng không khỏi thở nhẹ ra một hơi. Trong lòng cũng không khỏi buồn bực thêm một chút. Trước mắt chỉ còn dư lại vài tiêu bản đó là chưa có thí nghiệm qua, nếu như mấy loại tiêu bản đó cũng thất bại, vậy nghiên cứu cũng bước vào ngõ cụt. Liếc nhìn Tang Phàm đang đối diện quang não, Diệp Trùng không muốn quấy nhiễu hắn, liền nhẹ nhàng đi ra cửa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy quang não, Tang Phàm đã rất tò mò với biểu hiện quang não thể hiện ra. Diệp Trùng dành riêng hai giờ dạy hắn làm thế nào để sử dụng quang não. Diệp Trùng còn đặc biệt nhập vào quang não một số tri thức vô cùng căn bản cho Tang Phàm học tập.

Đi ra khỏi phòng, không khí hơi lạnh mà trong lành bên ngoài làm Diệp Trùng không khỏi thoải mái mà vận động gân cốt đã lâu không có vận động qua.

Mấy ngày này, Diệp Trùng vẫn luôn vùi đầu trong nghiên cứu, không có hoạt động. Nhưng nghiên cứu không có bất cứ tiến triển nào cũng làm trong lòng Diệp Trùng có chút không thoải mái.

Đã lâu không có luyện qua rồi, trong lòng Diệp Trùng vừa động, đôi tay không khỏi đánh ra vài đường tán thủ.

Rất mau, Diệp Trùng liền quăng đi phiền não trong lòng, tùy tâm sở dục luyện tập. Luyện rồi lại luyện, trong đầu đột nhiên xuất hiện mấy chiêu thức mà thôn dân của Tang gia thôn ngày đó đã dùng qua. Tuy chẳng qua chỉ xẹt qua, nhưng lưu lại trong lòng Diệp Trùng ấn tượng cực sâu.

Đơn giản, mau chóng, theo đuổi một kích tất sát.

Thân hình Diệp Trùng không ngừng biến hóa, căn bản không có bất cứ lối mòn nào.

Từ từ, thủ pháp của Diệp Trùng xảy ra biến hóa, mấy chiêu thức này trên tay hắn xảy ra biến hóa từng chút một. Càng đơn giản hóa, sát cơ càng thêm nội liễm, góc độ cũng càng thêm biến hóa. Sự dẻo dai của thân thể Diệp Trùng, thêm vào phương pháp khống chế cơ nhục đặc biệt của họ Lam ở Cửu Nguyệt, Diệp Trùng có thể làm ra rất nhiều động tác vượt lẽ thường, điều này cũng làm cho góc độ xuất chiêu của Diệp Trùng càng thêm ngụy dị.

- Hay! Một tiếng khen ngợi vang lên.

Diệp Trùng kinh ngạc, bỗng chốc thu hồi mọi động tác, hắn giống như hoàn toàn không có động qua vậy. Dưới tình huống thế này mà có thể làm được thủ pháp như ý, cũng có thể thấy được sự khống chế của Diệp Trùng đã tới trình độ tinh vi thế nào.

Tang Phổ vẻ mặt thưởng thức đứng ở đằng xa, thấy Diệp Trùng dừng lại, không khỏi khen một tiếng: "Không ngờ thân thủ của tiên sinh lại cao như vậy, vốn còn cho rằng mấy người bên ngoài đó đều là mấy tên bất tài, xem ra thế giới bên ngoài mạnh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều a."

Vẻ mặt Diệp Trùng hờ hững, đối với loại lời nói cuồng vọng này, trong lòng rất không cho là đúng, nhưng lại lười phản bác.

Tang Phổ giống như đoán được Diệp Trùng nghĩ thế nào, cười nhẹ nói: "Tiên sinh khẳng định là cảm thấy ta nói rất cuồng vọng. Ta dám khẳng định, với thân thủ thế này của tiên sinh, ở bên ngoài nhất định là cao thủ võ thuật nhất lưu."

Diệp Trùng chẳng ừ hử gì.

Dừng một chút, Tang Phổ lập tức kiêu ngạo nói: "Tộc họ Tang của ta khi chưa rời khỏi thiên hà Hà Việt, đã là một trong tứ đại thế gia của thiên hà Hà Việt. Không biết ở thiên hà Hà Việt hiện giờ rốt cuộc là tình trạng thế nào, nhưng lúc đó, sư sĩ tuy đã xuất hiện nhưng võ thuật gia vẫn chiếm địa vị thống trị tuyệt đối. Võ thuật họ Tang lúc đó chính là ở trình độ tầng thứ nhất. Hừ, hoàn cảnh Thiên vực trì tệ hại, lúc mới tới, cao thủ trong tộc tổn thất vô số mới có thể cắm rễ ở nơi hiểm ác này."

- Năm trăm năm qua, tộc họ Tang chúng tôi, mỗi ngày đều phải chém giết với các loại dã thú thực lực cường hãn. Nếu như thực lực của ngươi yếu ớt, căn bản là không cách nào sống sót được ở trong hoàn cảnh này. Ngài xem, mọi người bọn họ, mỗi ngày trừ đi săn bắt thì chính là thực hiện các loại huấn luyện, đề cao thực lực bản thân, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em. Chúng tôi biết, chúng tôi đã không thế nào lấy được tiến triển gì với lực bên ngoài, vậy chúng tôi chỉ có cường hóa thân thể chúng tôi, đề cao kỹ xảo của chúng tôi. Thêm vào sự hỗ trợ của trọng lực vực, thực lực của chúng tôi hiện nay thực sự cao hơn tổ tiên của chúng tôi rất nhiều rồi.

Diệp Trùng nghĩ, Tang Phổ nói thật sự là không sai. Trong hoàn cảnh thế này, tiềm lực của con người sẽ càng dễ dàng được kích phát ra. Hoàn cảnh hiểm ác thế này, cũng mang lại cho thôn dân Tang gia thôn cơ hội thực chiến phong phú. Diệp Trùng vẫn luôn cho rằng, thực chiến vĩnh viễn là con đường hữu hiệu nhất để đề cao thực lực và kỹ xảo. Sự tích lũy có ý thức năm trăm năm, lại nghĩ tới sự sa sút của năm thiên hà lớn, nơi này vô nghi là đại biểu cho trình độ cao nhất của võ thuật đương kim.

Nhưng, cho dù là như vậy, cũng không đáng để chuyện nhỏ xé ra to. Diệp Trùng hiểu, bây giờ là thời đại của sư sĩ. Trong thời đại này, sư sĩ mới là diễn viên chính thật sự. Võ thuật gia có thể có tác dụng nhất định trong phạm vi nhỏ, nhưng khi bọn họ đối mặt với quang giáp, bọn họ yếu ớt như thế, chỉ có thể làm vai phụ thôi.

Điều Diệp Trùng cảm thấy hứng thú là trọng lực vực mà Tang Phổ đề cập tới cuối cùng. Trọng lực vực? Là cái gì?

- Trọng lực vực là cái gì? Diệp Trùng hỏi.

Tang Phổ ngẩn người, lập tức cười nói: "Là lỗi của tôi, vẫn chưa từng giới thiệu với tiên sinh khu vực này."

Diệp Trùng không khỏi lộ ra vẻ lắng nghe, hiểu biết đối với hoàn cảnh xung quanh, đây là việc Diệp Trùng phải làm đầu tiên mỗi khi tới một nơi. Chỉ là gần đây bị nghiên cứu chiếm hết thời gian mới làm quên đi việc này.

Tang Phổ rủ rỉ nói: "Đại lục này chúng tôi gọi là Thiên vực trì. Lúc đó, tổ tiên tới chỗ này, cũng chính là vị trí Tang gia thôn hiện nay, năng lượng đã cạn kiệt, cho nên không thể nào thăm dò cả đại lục này. Nhưng mấy năm nay, chúng tôi vẫn luôn không ngừng thăm dò ra ngoài. Về sau chúng tôi phát hiện, đại lục này đầy nguy hiểm. Nơi này không chỉ có dã thú mạnh mẽ, dữ tợn, ở một số địa phương đặc biệt, sẽ xuất hiện uy hiếp so với dã thú còn khủng bố hơn, thí dụ như trọng lực vực. Trọng lực trong mỗi trọng lực vực lớn nhỏ không giống nhau, mấy trọng lực vực này giống như cạm bẫy không biết rõ phân bố trên đại lục này. Nếu như ngươi đột nhiên xông vào một trọng lực vực có siêu trọng lực, vậy ngươi căn bản là đừng mong ngươi có thể từ trong đó đi ra. Hơn nữa, trọng lực vực và không gian thông thường hoàn toàn không có bất cứ lằn ranh nào."

Diệp Trùng nghe tới mắt miệng trợn trừng, điều này hoàn toàn lật đổ hệ thống tri thức trong đầu hắn, làm sao có thể chứ? Trong vành đai toái thạch xuất hiện một tinh thể không phải hình cầu đã làm hắn cảm thấy không thể tin được rồi. Nhưng, trên đời này còn xuất hiện chỗ cổ quái thế này sao? Trên một tinh thể, lại xuất hiện nhiều khu vực có trọng lực khác biệt lớn thế này sao?

Tang Phổ rõ ràng hơi đắc ý với sự thất thố của Diệp Trùng. Trước giờ, Diệp Trùng ở trước mặt mọi người đều vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ hờ hững. Tang Phổ có đôi chút đắc ý nói: "Sau này, trải qua tìm tòi, chúng tôi phát hiện trọng lực vực và địa phương thông thường vẫn có chút khác biệt. Thí dụ, thực vật trong trọng lực vực và thực vật ở khu vực thông thường xung quanh khác biệt rất rõ ràng. Hiện nay, mỗi người trong Tang gia thôn đều có thể phán đoán được trước mặt rốt cuộc có phải là trọng lực vực hay không. Không chỉ như vậy, chúng tôi còn có thể phán đoán được đại khái trọng lực trong trọng lực vực nào đó lớn cỡ nào."

- Hai năm trước, một vị tiền bối nghĩ ra một phương pháp lợi dụng trọng lực vực. Đó chính là tiến hành huấn luyện trong trọng lực vực. Trọng lực càng lớn, gánh nặng đối với thân thể càng lớn, nếu như sau khi phát hiện ở bên ngoài đã không cách nào có được tiến bộ rõ ràng, huấn luyện của chúng tôi sẽ dời vào trong trọng lực vực. Đương nhiên, làm như vậy chỉ có thể là người trưởng thành, trẻ con vì thân thể vẫn chưa định hình, bị cấm bước vào trọng lực vực, chỉ được đợi chúng sau khi thành niên thì mới được cho phép đi vào.

Nếu như đúng như Tang Phổ nói, đây quả nhiên là một chỗ huấn luyện cực tốt. Nhưng Diệp Trùng nghĩ càng rộng hơn, không chỉ là võ thuật, nếu như ở trong hoàn cảnh thế này mà thực hiện huấn luyện sư sĩ, tin rằng thành tựu nhất định sẽ xuất sắc giống vậy.

Dưới trọng lực gấp năm lần, dùng tốc độ 5 Hz có thể hoàn thành một cú xoay người Thomas, vậy dưới trọng lực bình thường, hoàn toàn có thể dùng tốc độ 10 Hz hoàn thành liên tục ba cú xoay người Thomas. Một vấn đề quan trọng nhất của việc quang giáp bay chính là gánh nặng đối với thân thể sư sĩ, mà đây lại là chỗ cơ bẳn để hoàn thành tất cả động tác chiến thuật.

Suy nghĩ bức thiết của Diệp Trùng hiện giờ là nhìn xem một chút trọng lực vực trong lời Tang Phổ.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451