Nhận lấy trủy thủ, Tang Phổ vốn vẫn luôn trầm ổn cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động, lật qua lật lại mà xem, giống như của báu, yêu thích không chịu buông tay. Ánh mắt Tang Lăng ở một bên đã dựng lên, nhìn chằm chằm trủy thủ trong tay Tang Phổ.
Đây chẳng qua là một thanh trủy thủ mà thôi, cần gì mà khoa trương như vậy chứ? Diệp Trùng hơi kỳ quái trong lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc không hiểu của Diệp Trùng, trưởng thôn Tang Đức giải thích cho hắn: "Ha ha, Diệp tử đừng thấy lạ, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí kim loại, cho nên có chút thất thố. A Phổ, đưa ta xem nào."
Tang Phổ vội vàng đưa thanh trủy thủ trên tay cho trưởng thôn Tang Đức.
- Công nghệ chế tạo thật tinh xảo. Trưởng thôn Tang Đức nhịn không được khen ngợi: "Quả nhiên là sắc bén, độ cứng và độ bền cao hơn bằng gỗ nhiều. A Phổ, lấy một thanh mâu gỗ tới."
Tang Phổ đi tới một góc phòng, nơi đó dựng mấy cây mâu gỗ mà Diệp Trùng từng thấy qua, Tang Phổ tiện tay lấy hai cây, thấy ánh mắt tò mò của Diệp Trùng, hơi hơi cười, đưa cho Diệp Trùng một cây.
Diệp Trùng săm soi cây mâu gỗ trên tay, mỗi cây mâu dài khoảng hai mét, to vừa nắm tay, cầm trên tay có chút nặng. Diệp Trùng hơi dùng tay bẻ, cây mâu gỗ này chỉ cong thành hình cung, sự đứt gãy trong dự liệu không hề xảy ra. Mũi mâu bị mài cực kỳ sắc bén. Thân mâu có từng vòng, từng vòng xoắn ốc tinh vi, giống như là do thiên nhiên sinh ra.
Trong lòng Diệp Trùng thầm kinh ngạc, mâu gỗ thật bền bỉ. Thứ làm hắn cảm thấy hứng thú nhất lại là từng vòng xoắn ốc trên thân cây mâu này, hoàn toàn phù hợp với không khí động lực học, sau khi quăng ra, bay trong không khí, nó sẽ xoay tít tốc độ cao, thế này không chỉ có thể tăng lực xuyên thấu của bản thân nó, mà còn có thể làm tăng sự bình ổn khi bay tốc độ cao của nó.
Không ngờ trên vũ khí nguyên thủy thế này lại xuất hiện thiết kế cao minh thế này, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy rất hứng thú.
Trưởng thôn Tang Đức nhận lấy một cây mâu gỗ từ trên tay của Tang Phổ, huơ nhè nhẹ, thanh mâu gỗ đường kính to 5 cm này bị cắt đứt nhẹ nhàng.
Trừ Diệp Trùng, ánh mắt mọi người đều sáng lên: "Lợi hại!"
- Quả nhiên là giống như trong truyền thuyết! Trưởng thôn Tang Đức phủi nhẹ lưỡi trủy thủ, lầm bầm nói. Còn những người khác, ai nấy đều thất hồn lạc phách nhìn trủy thủ trong tay trưởng thôn.
Lần này Diệp Trùng lấy làm lạ, truyền thuyết? Trủy thủ chắc là một thứ khá thường thấy a, có gì mà chuyện nhỏ xé ra to chứ? Từ trên thiết kế mà xét, thanh trủy thủ này hoàn toàn không có chỗ nào đáng để ca tụng, hình dạng của nó và thanh trủy thủ Cố Thiếu Trạch cho mình hoàn toàn giống nhau. Cố Thiếu Trạch tuy là một thiên tài cơ giới, nhưng không hề là chuyên gia binh khí, thiết kế độ cong của thanh trủy thủ này trong mắt Diệp Trùng tệ hại vô cùng, chỉ là trước giờ đã dùng quen thanh trủy thủ này, Diệp Trùng cũng lười đổi lại.
Nhìn từ góc độ thiết kế, thanh trủy thủ này có với cây mâu gỗ, rõ ràng là một sản phẩm kém.
Hồi lâu, vẫn là trưởng thôn Tang Đức hoàn hồn lại đầu tiên, áy náy cười với Diệp Trùng: "Diệp tử, để ngươi cười rồi. Ta sống nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí kim loại, quả nhiên hoàn toàn giống với tổ tiên chúng ta đã nói a."
Lần đầu tiên nhìn thấy? Cho dù bộ lạc man rợ có nguyên thủy hơn cũng sẽ không ngay cả vũ khí kim loại cũng không có chứ! Huống chi, từ bảy cái quang giáp đặt trong tông đường mà xem, tuy công nghệ tinh luyện kim loại có chút lạc hậu, nhưng có thể chế ra quang giáp to lớn thế này, làm sao có thể ngay cả một thanh trủy thủ kim loại cũng chế tạo không ra?
Diệp Trùng không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ các người không có vũ khí kim loại?"
Liếc nhìn Tang Phổ và Tang Lăng vẫn chưa hoàn hồn lại, trưởng thôn Tang Đức từ từ mở miệng: "Không có. Năm đó, tổ tiên chúng ta vì tránh tai họa, di dời tới chỗ này, dọc đường trải qua vô vàn nguy hiểm. Năm đó, một tộc chúng ta có 170 vạn người, an toàn tới chỗ này đáng thương chỉ có năm vạn người."
Trưởng thôn Tang Đức sắc mặt đau thương, tiếp tục nói: "Tai họa năm đó đột nhiên tới, tổ tiên hoàn toàn không có bao nhiêu thời gian chuẩn bị. Theo ghi chép, lúc đó quang giáp vẫn vừa mới xuất hiện chưa lâu, một tộc họ Tang chúng ta lúc đó có một đoàn quang giáp lớn nhất thiên hà Hà Việt đương thời, có tới ba ngàn sư sĩ. Vào lúc đó, sư sĩ không hề là một nghề nghiệp hoàn thiện, lúc đó, vì đoàn quang giáp này, tộc trưởng cũng chịu áp lực cực lớn. Nhưng một bộ phận khá lớn cho rằng quang giác chắc chắn đại biểu cho xu hướng phát triển của tương lai."
Lời nói của trưởng thôn Tang Đức trầm thấp, giống như kể lại một truyền thuyết xa xưa. Sự chú ý của mọi người đều bị ông hấp dẫn, ngay cả Diệp Trùng cũng lộ ra vẻ lắng nghe.
- Lúc đó, tuy việc đột ngột xảy ra, nhưng công tác chuẩn bị của tộc trưởng vẫn không xảy ra bất cứ sai sót nào. Tất cả tư liệu, từ tinh luyện kim loại cơ bản nhất tới kỹ thuật cốt lõi nhất của một tộc họ Tang đều được ghi lại trong con chip. Vì đề phòng có người đặc biệt mất mạng mà mất đi kỹ thuật, con chip này tổng cộng ghi thành ba trăm bản. Cả đoàn quang giáp ba ngàn người, bình quân mười người có một con chip. Gần như mọi người đều cho rằng, nhiều con chip như vậy, muốn lưu lại một hai bản chắc là không hề là vấn đề, phải biết rằng, lúc đó, họ Tang là một trong bốn thế gia lớn phồn thịnh nhất của thiên hà Hà Việt. Mà lúc đó, đoàn quang giáp của họ Tang có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của cả thiên hà Hà Việt. Mọi người đều cho rằng, sự chuẩn bị như vậy chắc là không chút sơ suất, cho dù tới một nơi xa lạ, có những kỹ thuật này, sự quật khởi lần nữa của một tộc họ Tang tuyệt đối không có vấn đề.
Sự đau thương trên mặt của trưởng thôn Tang Đức trở nên nặng thêm vài phần, trong giọng nói cũng mang theo chút run rẩy: "Không ngờ, bất ngờ vẫn xảy ra."
- Lối ra vào duy nhất bay ra khỏi thiên hà Hà Việt lúc đó đã bị tê liệt, hết cách, tộc trưởng chỉ đành mang theo toàn thể người trong tộc xông vào vành đai toái thạch khổng lồ này. Ai cũng không ngờ, trong vành đai toái thạch này, lại có biển sương đỏ khủng bố.
- Biển sương đỏ? Tang Lăng nhịn không được hỏi. Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được bí mật của tộc mình.
- Đúng, chính là biển sương đỏ. Trưởng thôn Tang Đức nói: "Đây là một hư không khổng lồ, khắp nơi trong hư không đầy rẫy sương đỏ nồng đậm, giống như biển lớn không bờ không bến vậy, tổ tiên gọi nó là biển sương đỏ."
Trong lòng Diệp Trùng máy động, đây không phải là màn sương đỏ mà mình lạc với Mục sao?
- Ai cũng không ngờ, trong màn sương đỏ đẹp đẽ này lại thầm giấu vô số nguy cơ, dưới sự gây nhiễu của loại sương đỏ đó, toàn bộ tất cả ra đa đều bị hư, mọi người bị lạc mất phương hướng trong biển sương đỏ, có một bộ phận khá lớn người trong tộc bị lạc mất. Ai biết được, tai họa chỉ mới vừa bắt đầu.
- Màn sương đỏ đó lại mẫn cảm dị thường với kim loại, khi bay tới chính giữa biển sương đỏ, sương đỏ càng lúc càng nồng, gần như tất cả phi thuyền đều bị vô số sợi tơ kỳ quái màu đỏ quấn lấy, để chặt đứt mấy sợi tơ kỳ quái này, gần như mọi quang giáp đều được phái ra. Không ngờ, mấy quang giáp này vừa bay ra cửa tàu, xung quanh bọn họ lập tức sinh sôi vô số sợi tơ kỳ quái màu đỏ, bọc chết bọn họ bên trong, mọi người trên tàu đều chính mắt nhìn thấy mọi quang giáp chỉ trong nháy mắt thì bị những sợi tơ kỳ quái vô bờ vô bến nuốt chửng.
Thì ra như vậy. Diệp Trùng bừng tỉnh trong lòng. Thì ra loại sương đỏ này khi đạt tới độ đậm đặc nhất định thì sẽ mẫn cảm như vậy đối với kim loại, chẳng trách lúc đó Hoa hoa công tử lại bị mấy sợi tơ kỳ quái đó quấn khít rịt, xem ra Hàm gia là do vật liệu xương chế thành nên mới làm mình thoát được một kiếp.
Diệp Trùng không khỏi lo lắng cho mấy người Mục Thương, Mục Thương cũng là do kim loại chế thành a. Đáng tiếc mình hiện giờ hoàn toàn mất đi liên hệ với mấy người Mục, nếu như có thể mang tin tức này nói cho Mục, Mục nhất định có thể giải quyết vấn đề này, nhưng...
Diệp Trùng cười khổ trong lòng, hít vài hơi thật sâu, tạm thời quẳng loại suy nghĩ này đi.
Diệp Trùng đột nhiên hỏi: "Vậy các người làm sao thoát ra được?"
Trưởng thôn Tang Đức giải thích nói: "Hầu hết mọi người ngồi thuyền cứu sinh thoát ra. Thuyền cứu sinh lúc đó vì để giảm nhẹ trọng lượng, thứ sử dụng đều không phải là kim loại, nhưng rốt cuộc là cái gì, lão già ta không biết, lúc đó chạy thoát ra tổng cộng có mười vạn người, mà trong đó chỉ có 15 sư sĩ. Mấy sư sĩ này lúc đó đều là vì bị thương, không có tham gia lần hành động này mà may mắn thoát nạn. Nhưng bởi vì thiếu thức ăn và nước, dọc đường không ngừng có người chết đi, khi tới được chỗ này, cả một tộc họ Tang chỉ dư lại đáng thương năm vạn người, mà sư sĩ cũng chỉ còn lại bảy người. Bảy sư sĩ này, ai nấy đều không ngoại lệ, không có con chip, thêm vào từng bị thương, không có được trị liệu hiệu quả, chẳng bao lâu sau toàn bộ bọn họ đều chết hết. Chúng ta cũng chỉ đành bắt đầu từ điểm khởi đầu nguyên thủy nhất. Trong năm vạn người may mắn sống sót này, vốn dĩ cũng có vài nhà khoa học như thế, nhưng khi vừa tới chỗ này, trọng lực cao, khắp nơi đều là dã thú tính tình hung mãnh, sinh tồn của chúng ta căn bản không có cách nào bảo đảm. Trong tháng đầu tiên, chúng ta có hai vạn người chết đói, chết bệnh ở chỗ này, thể chất của nhà khoa học đều khá yếu ớt, bọn họ không thể chống đỡ được, đều chết cả."
Trong lời nói, trưởng thôn Tang Đức vô cùng đau buồn, có chút thương cảm, Tang Phổ và Tang Lăng đều có chút ngơ ngẩn. Diệp Trùng lúc này mới hiểu, nơi này tại sao lại nguyên thủy như vậy.
- Trước khi mấy nhà khoa học này chết đều viết ra các loại tâm đắc của mình, nhưng không ngờ, căn bản là không ai học được. Trải qua điều kiện tệ hại như vậy mà sống sót phần lớn đều là một số võ thuật gia có thể chất khỏe mạnh, không có bất cứ cơ sở nào, bọn họ nào nhìn hiểu những tri thức thâm ảo như vậy? Những nhà khoa học này trước lúc chết đều muốn truyền lại học thức đắc ý nhất của mình, ngược lại, bọn họ hoàn toàn không viết lại bất cứ tri thức cơ bản nào, vậy mới xuất hiện cục diện thế này. Trong lời nói của Tang Đức đầy vẻ bất lực.
Tang Phàm và Tang Lăng chỉ yên lặng.
Diệp Trùng gật đầu như đã hiểu, chính xác, vô luận ở lĩnh vực nào, nếu như không có cơ sở, tri thức đỉnh cao trong mắt người thường giống như là sách trời vậy, càng là tri thức đỉnh cao, càng là như vậy.
Điều này cũng khó trách thứ mà mấy thôn dân này sử dụng vẫn là vũ khí nguyên thủy thế này. Trong hoàn cảnh cực khổ như vậy, bọn họ vẫn có thể có chỗ đứng vững chắc ở chỗ này, không ngừng sinh sôi, lớn mạnh, điều này không khỏi làm Diệp Trùng kính nể trong lòng.
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới mình ở hành tinh rác, vì sống sót mà cô độc phấn đấu, tương tự làm sao đó a!
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451