Diệp Trùng gọi Thủ Hộ ra, trước khi gặp bức tường này, địa hình phức tạp đối với Thủ Hộ mà nói, không khác gì một loại gánh nặng, tầm nhìn trắng đen cũng sẽ làm Diệp Trùng không thể nào cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh tinh tế như thế, cho nên hắn lựa chọn giải trừ Thủ Hộ. Nhưng bức tường trước mặt này, vẫn là dựa vào Thủ Hộ thì nhẹ nhàng hơn một chút. Với lại Diệp Trùng không muốn sau khi xuyên qua bức tường này, đối mặt sự vây công của kẻ địch mà mình ngay cả thời gian gọi Thủ Hộ ra cũng không có. Ai biết phía sau bức tường là cái gì?
Chỉ cần mình điều khiển Thủ Hộ, vậy vô luận là tình huống hiểm ác thế nào thì mình cũng có sức để liều.
Thủ hộ màu vàng kim tỏa ra ánh sáng bức người, cặp mắt trộn lẫn màu bạc và đen giống như có thể thu hút tâm hồn người khác, Diệp Trùng giống như mặc một bộ đồ du hành vũ trụ bó sát người, thể hình cân bằng có hơi gầy hiện ra rõ ràng. Mặt nạ kim loại mềm mại dán sát vào mặt Diệp Trùng, làm cho mỗi một biểu tình của Diệp Trùng đều được biểu hiện ra vô cùng rõ ràng. Mặt nạ màu vàng kim, cặp mắt trắng đen, thêm vào đường nét lạnh lùng của bộ mặt, Diệp Trùng lúc này xem ra ngụy dị và lạnh lẽo khó nói nên lời.
Không lưỡng lự chút nào, Diệp Trùng với tốc độ nhanh nhất rút hai thanh trủy thủ ra, mỗi một giây hiện giờ đối với hắn mà nói đều vô cùng quý giá, rất có khả năng sẽ quyết định sống chết của hắn.
Soạt soạt hai cái, tốc độ đôi tay Diệp trùng nhanh tới mức làm người ta khó mà thấy rõ, vô thanh vô tức, trên bức tường hợp kim này rõ ràng xuất hiện một vết cắt hình chữ khẩu hoàn chỉnh.
Diệp Trùng vừa ý nhìn vết cắt trên bức tường hợp kim, hai thanh trủy thủ này quả nhiên không làm mình thất vọng, sắc bén tới mức làm người ta kinh ngạc a!
Đỗ Vân dựa vào cửa chính, nhìn đám quang giáp Á Liên như gặp đại địch ngoài cửa, lười biếng ngáp một cái.
Chậc chậc, thời buổi này, quả nhiên người gì cũng có a. Đỗ Vân không khỏi cảm khái như vậy, hôm nay hắn mới nghe nói tay của tiểu thư Thu Mạn lại bị một gã bẻ gẫy. Nói thật, hắn mới nghe nói tin tức này, căn bản là không tin. Tiểu thư Thu Mạn da thịt mềm mại, tay bị bẻ gẫy đương nhiên không có gì. Nhưng nếu như kẻ làm việc này là đàn ông, vậy hắn hoàn toàn có lý do nghi ngờ tính chân thật của nó.
Đó là người con gái xinh đẹp làm cho biết bao người nghẹt thở a! Nghĩ tới gương mặt hoàn mỹ đó, phong tình biến ảo liên tục của cặp mắt biết nói, tuyệt đối không có người đàn ông nào ra tay được. Nhịp tim của Đỗ Vân nhịn không được tăng tốc đập binh binh. Loại phụ nữ thành thục này là người tình trong mộng tuyệt nhất trong lòng mỗi người đàn ông, Đỗ Vân cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn trước giờ tự biết mình. Loại phụ nữ này không phải thứ mình có thể có được, đừng nói sau lưng nàng ta chính là Thu lão, vừa nghĩ tới tính khí nóng nảy của ông già đó, chút ý niệm vừa mới dâng lên đó của Đỗ Vân lập tức giống như ngâm vào nước đá, biến mất tăm mất dạng.
Mình vẫn thành thật mà hoàn thành nhiệm vụ đi, nhưng tiểu thư Thu Mạn hình như thật sự bị thương a. Hắn xoay mặt liếc nhìn vô phòng, tính cố chấp của vị tiểu thư này giống ông nội nàng như khuôn đúc, lại lựa chọn chỗ ở thế này. Tuy đã thực hiện tăng cường an toàn, nhưng nơi này không hề có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nhưng nhìn đám quang giáp vây thành mấy vòng ở ngoài cửa, trên thực tế, bên ngoài phòng vô luận là trên trời hay dưới đất đều có quang giáp đang tuần tiễu, thêm mình, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Hắn cũng là vừa mới đột nhiên nhận được lệnh điều tới chỗ này bảo vệ tiểu thư Thu Mạn.
Với hắn, đây chắc chắn là điều tốt a. Đỗ Vân hiện giờ lại muốn thật sự xảy ra chút chuyện, như thế mình cũng có cơ hội thể hiện, nếu như có thể làm cho tiểu thư Thu Mạn chú ý, vậy tuyệt đối là việc làm người ta sung sướng. Nhưng theo như sự bảo vệ nghiêm mật trước mắt thế này, Đỗ Vân không tin còn có ai thật sự ngốc tới đây gây chuyện.
Có lẽ, hôm nay chẳng qua chỉ tới làm cảnh mà thôi, Đỗ Vân tự châm biếm trong lòng.
Bỗng, nét mặt Đỗ Vân sợ hãi, Đỗ Vân lúc này hoàn toàn không có dáng vẻ nhởn nhơ vừa rồi, vẻ mặt nghiêm túc, hơi nghiêng tai, giống như đang lắng nghe gì đó. Là sư sĩ cao cấp trong Liên minh tự do, so với sư sĩ thông thường, thực lực của hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Điều này cũng là nguyên nhân hắn được phái tới đây.
Hắn nghe thấy một tiếng động hơi nhỏ nhưng trầm muộn, nếu như là người thường, khẳng định sẽ hoài nghi có phải là ảo giác, nhưng Đỗ Vân sẽ không đưa ra phán đoán như vậy, cao thủ chân chính, đối với thực lực của mình đều vô cùng tự tin.
Nhưng tiếp theo lại yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.
Vẻ mặt của Đỗ Vân lại trở nên ngưng trọng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất gọi quang giáp của mình ra.
Chỉnh thể quang giáp của Đỗ Vân có màu xám bạc, bề mặt hình như trải quả xử lý mài dũa, không hề phản quang, cho người ta cảm giác vững chắc. So với thể hình to lớn 15 mét của Á Liên, cái quang giáp này xem ra rõ ràng là chắc nịch hơn nhiều. Từ bề ngoài mà xem, nó hình như là một cái quang giáp cận chiến, khiên chắn, kiếm laser đều có đủ, thứ duy nhất thu hút ánh mắt người khác là xiềng xích màu đỏ gần như che kín nửa thân trên của nó. Điều này làm nó xem ra giống như mặc một cái giáp xiềng xích màu đỏ. Hai đầu xiềng xích là hai quả cầu kim loại cắm đầy gai nhọn, trong hai khoang bắn ẩn giấu ở phần vai hơi u lên, ẩn giấu vũ khí nang lượng có uy lực cực lớn. Điều này làm nó thật sự trở thành một cái quang giáp cận viễn đều được.
Quang giáp của Đỗ Vân ở Liên minh tự do cũng khá có uy danh, nó có một cái tên cực kỳ dễ nghe: Phong Linh (chuông gió). Đám sư sĩ chung quanh thấy Đỗ Vân đột nhiên gọi quang giáp của mình ra, không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bọn họ căn bản là không phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào. Nhưng người có danh, cây có bóng, danh vọng của Đỗ Vân có số má ở đó, ai cũng không dám xem thường, thấy Đỗ Vân đột nhiên có động tác như vậy, nhất thời mọi người đều như lâm đại địch.
Nhưng khẩn trương mà không có mục tiêu làm bọn họ xuất hiện chút hỗn loạn nho nhỏ.
Đỗ Vân đã không có thời gian để ý tới bọn họ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất leo lên buồng lái của Phong Linh. Từ trang bị của quang giáp thì có thể nhìn ra được, con đường sư sĩ trong Liên minh tự do đi đều là con đường tu luyện cận viễn chiến cùng lúc, trong đó đánh xáp lá cà cũng là hạng mục huấn luyện bọn họ phải tập. Là kẻ nổi bật trong số đó, thực lực ở phương diện này của Đỗ Vân không cần phải nghi ngờ, trèo vào buồng lái vô nghi là phương pháp nhanh nhất trước mắt.
Vừa vào buồng lái, Đỗ Vân nghĩ cũng không nghĩ, xông thẳng vào trong phòng.
Phong Linh tuy rằng so với Á Liên thì nhỏ hơn nhiều, nhưng dù gì vẫn cao 12 mét, của phòng nào chứa nỗi, nhưng Đỗ Vân dưới tình huống khẩn cấp, căn bản không lo được nhiều như vậy. Sau tiếng động trầm muộn vừa rồi, hắn liền cảm thấy không ổn, đột nhiên trong đầu lóe sáng lên, hắn bỗng nhiên nghĩ ra kẻ địch có khả năng lựa chọn chỗ nào để làm chỗ đột phá.
Đáng chết thật!
Bức tường đã trải qua gia cố cũng không cản được cú ủi của Phong Linh, oành một tiếng, phế liệu bay tán loạn, trong nháy mắt Đỗ Vây đã điều khiển Phong Linh lao vào phòng. Tất cả sư sĩ ngoài cửa ai nấy đều ngẩn ra nhìn cử động điên cuồng mà khó hiểu này của Đỗ Vân, không ai có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.
Người trong phòng cũng bị động tĩnh lớn này làm kinh động.
Cặp mắt vốn trống rỗng của A Quảng vẫn luôn đứng sau lưng Thu Mạn đột nhiên sáng bừng lên, hắn đã chuyển tới trước người Thu Mạn, động tác nhanh tới mức làm người ta không sao nhìn rõ. Thu Mạn chỉ cảm thấy oành lớn một tiếng, gần như đồng thời, trước mắt tối lại, A Quảng đã đứng ở trước người nàng.
Cú ủi của Phong Linh làm cho rất nhiều mảnh hợp kim và tài liệu phức hợp cùng bay về phía Thu Mạn.
Đỗ Vân thầm kêu không hay, nghĩ tới mình một lòng chỉ nghĩ tới kẻ địch, căn bản quên đi tiểu thư Thu Mạn có thể không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào, nhưng không đợi hắn có động tác gì, hai tay A Quảng đã đứng trước mặt Thu Mạn giống như hoa tươi bỗng nhiên nở rộ, mấy mảnh vỡ bay vù vù bị đôi tay xem ra không hề có bao nhiêu sức mạnh đó của hắn nhẹ nhàng gạt ra, bắn ra bốn phương tám hướng của căn phòng, không có mảnh vỡ nào đánh trúng A Quảng, Thu Mạn sau lưng hắn ngay cả bụi cũng không đụng tới.
Đỗ Vân không khỏi thở phào, người trung niên có ánh mắt trống rỗng, giống như khúc gỗ bên người Thu Mạn mà hắn giờ đây mới chú ý tới này lại là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận đòn tay vừa rồi đó của người trung niên quả thật là tuyệt vời vô cùng, bản thân tuy cũng có thể đánh bay tất cả mảnh vỡ, nhưng hắn tuyệt làm không được tới mức nhẹ nhàng như thế.
Chính ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra! Oành, lại là một tiếng động lớn, bức tường bên tay phải của Đỗ Vân đột nhiên nổ tan tành, vô số mảnh vỡ bay thẳng dữ dội về phía bên này.
Đỗ Vân suy cho cùng thực lực mạnh mẽ, tuy hoảng mà không loạn, có người trung niên ở đây, mấy mảnh vỡ này khẳng định không cách nào làm tiểu thư Thu Mạn bị thương.
Hai tay Đỗ Vân vẫn luôn không rời khỏi bàn điều khiển, thực tế, từ khoảnh khắc hắn vừa vào căn phòng này, hắn đã ở trong một loại trạng thái cực kỳ cảnh giác.
Đột nhiên, đồng tử của Đỗ Vân đột nhiên mở to, một khối kim loại hai mét vuông ở giữa mấy mảnh vỡ này, với thế sấm to sét lớn ầm ầm xông về phía tiểu thư Thu Mạn. Khối kim loại to lớn thế này, dưới tốc độ như vậy, nếu như bị chính diện tông trúng, vậy thì người bị tông tuyệt đối sẽ hóa thành một đống bùn thịt, cho dù khá tin tưởng thân thủ của người trung niên, Đỗ Vân cũng không dám mạo hiểm.
Hai tay cử động trên bàn điều khiển.
Xiềng xích màu đỏ vốn dĩ quấn trên người Phong Linh giống như một con rắn đột nhiên ngẩng đầu, mạnh mẽ bắn ra! Tốc độ cực nhanh, so với khối kim loại còn nhanh hơn vài phần, mà gai nhọn trên quả cầu kim loại ở đỉnh sợi xích giống như răng rắn độc, lóe lên một chuỗi quang ảnh.
Ting!
Tiếng kim loại va chạm chói tai rít lên làm đau đớn màng tai, khối kim loại đó cũng bị va chạm làm cho thế tiến tới hơi lệch, bay lệch sang một bên. Bất quá, trên mặt Thu Mạn vốn không có bất cứ thiết bị gì bảo vệ đôi tai lộ ra vẻ đau khổ.
Lực chú ý của Đỗ Vân khẩn trương cao độ, tới tận bây giờ, bóng dáng kẻ địch vẫn chưa có xuất hiện, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy quả cầu kim loại đánh trúng khối kim loại, trái tim hắn hơi thả lỏng.
Nhưng, chính ở 0,1 giây trước khi quả cầu kim loại ở đỉnh sợi xích của hắn đánh trúng khối kim loại to lớn đó, trước mắt Đỗ Vân bỗng hoa lên, một bóng người màu vàng kim đột nhiên từ sau khối kim loại hai mét vuông đó nhảy ra, tốc độ mau lẹ vô bì, vậy mà để lại trước mặt Đỗ Vân một chuỗi tàn ảnh.
Trong lòng Đỗ Vân kinh hãi! Nhanh quá!
Thân ảnh màu vàng kim đó thoáng cái bắn lên tường, trong khoảnh khắc tiếp xúc với tường, một sự ngừng lại cực nhỏ làm Đỗ Vân cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo thật sự của thân ảnh màu vàng kim này.
Người này mặc một lớp đồ bó sát người màu vàng kim kỳ quái trên người, ngay cả nguyên khuôn mặt của hắn cũng che kín mít, ánh sáng kim loại màu vàng kim kỳ dị, chất liệu xem ra vô cùng mềm mại, ngay cả vẻ mặt lạnh lẽo của đối phương cũng khắc họa rõ nét, trên mặt nạ màu vàng kim, cặp măt xen lẫn màu đen và bạc mang đến cho người khác sự xung đột thị giác mạnh mẽ.
Không thể hiểu nổi, trong lòng Đỗ Vân phát lạnh, hắn thế nào cũng không ngờ, cặp mắt xen lẫn màu bạc và đen đó sẽ vĩnh viễn không sao xóa nhòa được trong tim hắn.
Sự khựng lại trong khoảnh khắc của người này, tư thế cực kỳ quái dị, hai chân hơi cong, một tay đặt trên mặt tường, cả người giống như cung đang trữ đầy lực.
Không hay! Đỗ Vân vừa nhìn liền phán đoán ra ý đồ của đối phương, sắc mặt đại biến, đôi tay cử động như tia chớp!
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451