Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 251: Truy sát (4)




- Vào đi. Giọng nói của Thu Nguyên Liệt lộ ra sự uy nghiêm của người ở lâu trên cao.

Ba đại hán bước vào, vẻ mặt trắng xanh bất định, ánh mắt nhìn Thu Nguyên Liệt đều có chút e dè. Thu Nguyên Liệt người giống như tên, tính cách mạnh mẽ, thêm vào quản lý thuộc hạ cực nghiêm, thủ hạ đối với lão đều vô cùng kính sợ.

Thu Nguyên Liệt người già thành tinh, vừa nhìn dáng vẻ bọn họ liền không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sự tình hỏng bét rồi sao?"

Nhìn thấy Thu Nguyên Liệt nhíu mày, trong lòng ba người lập tức vô cùng hoảng sợ, nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là đại hán ở chính giữa cắn răng đứng ra, bất lực nói: "Vâng."

- Nói xem chuyện thế nào. Thu Nguyên Liệt nhấc ly trà do Khổ vị tùng mộc (gỗ tùng vị đắng) điêu khắc thành trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần sắc tự nhiên, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có chút khẩn trương vừa rồi.

Thấy Thu Nguyên Liệt không có trách mắng, thần sắc ba người chấn động, trong lòng biết đã thoát được một kiếp, vội vàng thêm mắm dặm muối nói lại tình hình một lượt.

Bọn họ vẫn chưa nhìn thấy kẻ địch, chẳng qua chỉ vừa hình thành bao vây, mục tiêu liền giống như biết hành động của bọn họ, phát động trước. Công kích của đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt, trong chớp mắt đánh nát một cái Á Liên, gây ra vụ nổ lớn. Vụ nổ đột ngột làm mấy cái quang giáp còn lại trở tay không kịp, tình thế có chút hỗn loạn, còn mục tiêu liền nhân kẽ hở cực ngắn này, rời khỏi vòng vây.

Quang giáp đối phương sử dụng không rõ, thủ đoạn tấn công không rõ, phương hướng bỏ chạy không rõ.

Nói tới chỗ này, có thể tự bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ, mặt ba đại hán lại đồng thời đỏ lên.

Thu Nguyên Liệt không nói gì, sự cao minh của đối phương có chút ra ngoài ý liệu của lão, nhưng nghĩ tới sau lưng đối phương có một vị hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, có thể biết trước tin tức cũng không kỳ quái gì. Ngược lại, mục tiêu chỉ dùng một kích liền đánh nát một cái Á Liên. Điều này làm lão có chút kinh ngạc. Á Liên là quang giáp tác chiến tiêu chuẩn trong Liên minh, hỏa lực mạnh, hơn nữa cận chiến, đánh xa đều có thể. Trừ ở phương diện vỏ giáp hơi kém ba thế lực lớn còn lại một chút xíu, trang bị còn lại, mọi người chẳng qua cũng sàn sàn như nhau, cho nên từ biểu hiện của Á Liên trên chiến trường mà xét, có thể làm người ta vô cùng vừa ý.

Sư sĩ có thể điều khiển Á Liên, cũng là sư sĩ trải qua bồi dưỡng có hệ thống trong Liên minh, bọn họ không chỉ phải tinh thông xạ kích, còn đồng thời cần phải tinh thông cận chiến quang giáp, luận năng lực tác chiến cá thể, so với ba thế lực lớn cũng thua kém chẳng bao nhiêu. Quang giáp phổ thông muốn đánh bại Á Liên, vậy căn bản là không thể nào, trừ quang giáp của ba thế lực lớn còn lại: Thần Thức của Tông sở, Tinh Diễm của Hắc giác, Bạch Khả của Hiệp hội sư sĩ. Mà trong nháy mắt liền đánh nát một cái Á Liên, hơn nữa còn có thể thoát khỏi 19 cái Á Liên, vậy chỉ có khả năng là quang giáp cao cấp của ba thế lực lớn khác, hơn nữa cực có khả năng là át chủ bài của ba phe kia.

Chỉ trong chớp mắt, nhiều suy nghĩ như vậy đã thoáng qua trong đầu Thu Nguyên Liệt.

Tổ hợp một ách chủ bài thêm một hôi vực lĩnh giả, là tổ hợp làm người ta không sao xem thường được.

Phẩy phẩy tay, Thu Nguyên Liệt ra dấu ba người có thể rời đi, ba người giống như được đại xá, vội vàng rời khỏi phòng của Thu Nguyên Liệt. Điều động át chủ bài có chút phiền phức, nhưng Thu Nguyên Liệt không hề định sử dụng át chủ bài trong Liên minh. Một át chủ bài có lợi hại, cũng chống không nổi nhiều người, Liên minh tự do so với ba thế lực lớn khác, có một ưu thế cực kỳ quan trọng, đó chính là ưu thế về số lượng.

Mình đã khởi động cảnh giới cấp hai, vậy đối phương muốn im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố này, cho dù hắn là át chủ bài cũng không có quá nhiều khả năng. Nhưng thêm một hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, Thu Nguyên Liệt biết rõ cái lưới mình giăng này vẫn không đủ nghiêm mật.

Hôi vực lĩnh giả. Trong mắt Thu Nguyên Liệt bùng lên một mớ tinh mang, hôi vực lĩnh giả chỉ có thông qua hôi vực lĩnh giả tới áp chế. Mình cũng gần mười mấy năm không tự mình ra tay rồi nhỉ. Nhớ tới năm tháng tung hoành trong mạng mô phỏng lúc trước đó, Thu Nguyên Liệt không khỏi sinh ra chút cảm giác máu nóng sục sôi. Thoáng cái, hơn 20 năm đã trôi qua rồi a! Thu Nguyên Liệt cảm khái trong lòng.

Hơn 20 năm trước, lão vì Liên minh làm một việc vô cùng quan trọng, độ khó của nhiệm vụ đó cực cao, nhưng lão lại hoàn thành hoàn mỹ vô khuyết, cũng chính vì biểu hiện hoàn mỹ lần đó của lão, không lâu sau đó, lão liền vinh dự thăng lên tổng lãnh đạo của khoa tình báo trong tổ chức. Ở vị trí này một hơi là 20 năm, trừ mấy năm đầu tiên, sau này cùng với việc lão làm cho khoa tình báo dần dần hoàn thiện, lão tự mình ra tay càng lúc càng ít, từ mười mấy năm trước tới tận bây giờ, lão đều chưa từng ra tay lần nữa, cho dù khoảng thời gian trước, khi đối diện với sự thâm nhập điên cuồng của tình báo ba thế lực lớn còn lại, lão cũng không có ra tay.

Tuy mười mấy năm không ra tay rồi, nhưng điều này không hề có nghĩa là năng lực của mình bị giảm xuống, mỗi ngày lão đều phải phí khá nhiều thời gian để nghiên cứu thuật toán, so với lúc trước, ở phương diện sáng tạo, lão thua xa sức tưởng tượng lúc trước, nhưng ở phương diện chặt chẽ của thuật toán, lão lại không biết đã vượt xa lúc trước bao nhiêu lần rồi.

Xem ra, mình phải ra tay rồi!

May mà Diệp Trùng đã điều tra tỉ mỉ mà chu đáo cả thành phố này, địa hình của thành phố đã quen thuộc vô cùng. Nếu không, tuyến đường chạy trốn Mục thiết kế cho mình, phỏng chừng đối với hắn cũng rất mù mờ.

Trước mắt đã là bức tường thứ 18 Diệp Trùng phá thủng, vì tránh tuần tra của kẻ địch, Diệp Trùng không thể không xuyên qua nhà người khác. Đương nhiên điều này không tránh được sẽ gặp một số người, nhưng khi đối phương vẫn chưa có phản ứng, Diệp Trùng đã đánh ngất đối phương. Đây cũng là nhờ lúc trước Diệp Trùng học qua sinh lý học, điều này làm hắn càng nắm chắc chính xác hơn làm sao thông qua cú đánh mà làm người ta hôn mê.

Giết người không hề là việc vui sướng gì, Diệp Trùng vẫn chưa tới mức háo sát. Lúc trước chỉ là không hiểu làm sao lợi dụng mánh khóe khác mà thôi. Bây giờ, đối với hắn mà nói, phương pháp có thể lựa chọn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa không cái nào không tiết kiệm thời gian, công sức, cũng chính là không cần thiết phải giết người.

Nhìn thời gian, Diệp Trùng tới vị trí hiện giờ đã tốn hết ba phút, nếu như không có chuyện bất ngờ, vậy thì mười phút chắc là có thể trở về Hoa hoa công tử, chỉ cần có thể vào Hoa hoa công tử, vậy mình cũng đồng nghĩa là an toàn rồi. Hỏa lực của Hoa hoa công tử hiện giờ cường hãn, thêm vào việc trang bị động cơ mới, vỏ giáp mới, muốn thoát khỏi trùng vây không hề là việc khó.

Diệp Trùng vừa nghĩ vừa chạy, tốc độ không giảm xuống chút nào.

Trước mặt lại xuất hiện một bức tường, Diệp Trùng không chút trù trừ, trong khoảnh khắc sắp tiếp xúc với mặt tường, một quyền đấm mạnh ra.

Bụp, âm thanh rất nhỏ, trên tường xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện.

Diệp Trùng hơi ngẩn người, mười tám bức tường trước, Diệp Trùng dùng cùng sức mạnh, không có cái nào không bị phá thủng. Một quyền xem ra không hề có chỗ kỳ dị gì này của Diệp Trùng, thật ra bên trong hàm chứa kỹ xảo xếp chồng sức mạnh của họ Lam ở Cửu Nguyệt, uy lực mạnh mẽ. Với lại, một điểm quan trọng nhất là, sử dụng loại kỹ xảo này đánh tường sẽ không hề gây ra âm thanh quá lớn.

Nhưng bức tường trước mắt lại chỉ xuất hiện vết nứt, tình huống sụp đổ trong tưởng tưởng không hề xảy ra.

Diệp Trùng đi tới trước, thò tay khẽ gõ lên bức tường, mảnh vỡ của nguyên liệu phức hợp bị vỡ nát lập tức rơi xuống như mưa. Diệp Trùng giật mình, hai tay vội vàng cử động. Diệp Trùng giống như sinh ra vô số đôi tay, mau chóng đón lấy mảnh vỡ từ trên tường rơi xuống.

Tiếp lấy, sau đó đặt nhẹ trên mặt đất, thân hình Diệp Trùng đã ảo hóa thành một màn hư ảnh.

Cả quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào, điều duy nhất Diệp Trùng hiện giờ đáng chúc mừng là tốc độ tay của mình đủ nhanh, nếu không, âm thanh mảnh vỡ rơi trên mặt đất rất có khả năng sẽ kinh động người trong phòng, nhưng cho dù tốc độ tay của Diệp Trùng kinh người, nhưng trước mặt mảnh vỡ như mưa này, Diệp Trùng cũng phải thầm kêu khổ trong lòng.

Cả quá trình không quá mười giây, Diệp Trùng lại đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhưng cũng may, không có bỏ sót một mảnh nào.

Hít thở sâu vài cái, hơi thở của Diệp Trùng cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Quá trình vừa rồi tuy rất ngắn, nhưng lại tiêu hao thể lực khá lớn của Diệp Trùng, so với đánh vỡ 18 bức tường trước đó còn mệt hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Trùng thêm kêu không tốt.

Trước mắt Diệp Trùng rõ ràng là một bức tường hợp kim! Hai lớp tường do nguyên liệu phức hợp bình thường chế thành kẹp một lớp tường hợp kim dày cộm ở giữa. Bảo vệ nghiêm mật thế này chỉ xuất hiện ở một số gia đình có thực lực nhất định. Đối phương ngay cả tường cũng phí nhiều tâm cơ như vậy, nếu như không có một số người bảo vệ, đó mới là có chút kỳ quái.

Điều này làm Diệp Trùng vô cùng đau đầu, hiện giờ không hề là thời cơ tốt để giao đấu với người khác. Diệp Trùng phỏng chừng tiếng động của mình chỉ cần hơi lớn một chút, chỉ e sẽ bị cái đám quang giáp đông như kiến đó đè chết.

Nhưng trên sơ đồ đường đi Thương (Mục chứ nhỉ) đưa cho mình, nơi này lại là chỗ phải đi qua. Diệp Trùng như tia chớp lướt tới cửa sổ bên cạnh, cẩn thận nhìn ra ngoài, nhưng số lượng đông đảo của quang giáp nhìn thấy ở bên ngoài, vượt quá ý liệu của Diệp Trùng. Hơn nữa hắn còn nhìn thấy mấy loại quang giáp mình chưa từng thấy qua, Diệp Trùng vội rụt đầu trở vô.

Xem ra người sống sau bức tường khẳng định là một nhân vật lớn, tuy không biết là ai, nhưng cảnh tượng trước mắt không hề ngăn cản hắn đưa ra phán đoán như vậy.

Diệp Trùng có chút lúng túng.

Nhưng thời gian không cho Diệp Trùng cơ hội do dự, thực tế, hắn cũng hoàn toàn không có chỗ để lựa chọn, nếu như không trở về Hoa hoa công tử trong vòng mười phút, vậy thì chỉ e mình sẽ chôn thây ở đây.

Ở chiến trường khác, chiến đấu cũng đã mở màn.

Bầu không khí khẩn trương đầy trong Hoa hoa hoa công tử, mọi người đều ở phòng thuyền trưởng, tiểu Thạch đầu vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước quang não, số liệu của quang não như thác nước chảy xuống, nếu như có Diệp Trùng, nhất định sẽ vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này.

Rất mau, số liệu trước mặt tiểu Thạch đầu dừng thay đổi, biến thành một kết cấu tổ ong dạng lưới, tiểu Thạch đầu vội vàng hành động, hắn phải hỗ trợ Mục thực hiện một số thuật toán. Ở phương diện tính toán, thiên tài của tiểu Thạch đầu đã được sự chấp nhận của Mục, có thể có được sự chấp nhận của Mục, cho nên có thể trở thành đối tác của Mục, thành tựu của tiểu Thạch đầu ở phương diện này tự nhiên không cần phải nói nhiều.

Phối hợp nhiều ngày như vậy, tiểu Thạch đầu và Mục đã có sự ăn ý không tồi, hai bên thông qua quang não để liên lạc, không nói một lời nào. Cả phòng thuyền trưởng không có bất cứ âm thanh nào, không khí cực kỳ đè nén. Liên Nguyệt ở một bên cũng không giúp được gì, nhưng hắn đã không có chút tâm tình nào để thực hiện nghiên cứu của mình. Nhưng cho dù hắn có cách nghĩ đó cũng không thể nào, tất cả quang não trên Hoa hoa công tử, đều bị Mục sử dụng để đối kháng với hôi vực lĩnh giả siêu cấp này.

Hắn không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.

Trúc Linh nhắm mắt ngồi yên, bước vào trạng thái minh tức, mà bên cạnh nàng, Qua Dực giống như thần bảo vệ đứng nghiêm.

Tình thế hết sức căng thẳng!

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451