*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mộc Di
Hướng Nghị thay xong quần áo rồi đi ra, hai người trong phòng khách đang đưa lưng về phía anh vừa xem ti vi vừa nhấm nháp bánh trung thu, trao đổi tâm đắc với nhau. anh đi qua rồi tiện tay cầm lấy mộtmiếng màu xanh, không biết là hương vị gì.
“Cháu đi ra ngoài một chuyến.” Giọng điệu anh qua quýt nói chuyện như ngày thường.
Hai người đang ăn bánh trung thu dừng lại động tác một chút, đồng loạt xoay đầu lại, hai ánh mắt tròn vo nhìn anh chằm chằm, bên trong rõ ràng viết hai chữ “Ngạc nhiên”. Bà cụ đem miếng bánh trung thu trong miệng nuốt xuống, hỏi: “đã muộn thế này rồi còn ra ngoài hả?”
Hướng Nghị theo bản năng không muốn giải thích quá nhiều, cắn một miếng bánh trung thu nói:“Gặp một người bạn ạ.”
anh suốt ngày ru rú trong nhà, ngoại trừ đi uống ít rượu với mấy người bạn, ngày thường đều ít khi ra khỏi cửa, loại người này vào dịp lễ tết nên nghỉ ngơi quây quần với người nhà chứ, anh ấy muốn đi gặp ai nhỉ?
Tiền Gia Tô chống tay lên quai hàm vẻ mặt đăm chiêu, bà cụ đang lo lắng đến mức rớt tim vì thằng cháu trai già rồi còn ế mốc ế meo lại cao hứng đến phát điên luôn, hai mắt phát sáng lấp lánh hỏi: “Là phụ nữ hả?”
Hướng Nghị bình tĩnh gật đầu.
Rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Bà cụ lập tức cười quên trời quên đất, phấn khích đứng lên đẩy anh ra ngoài: “Vậy cháu đi đi, đi nhanh lên!” Đẩy tới cánh cửa, trong mắt tràn đầy mong đợi hỏi, “Buổi tối không về nhà đúng chứ?”
Hướng Nghị còn chưa kịp nói cái gì, bà cụ đã lôi kéo anh kiểm tra từ trên xuống một lần, thấy đã thay quần áo sạch sẽ mới yên tâm, lại gần hỏi nhỏ:“Thay quần lót chưa đấy? Nếu không thì cháu đi tắm rửa trước rồi hãy đi?”
“...... Bà đừng lo nghĩ vớ vẩn.” Hướng Nghị vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ấn bà cụ còn kích động hơn cả anh ngồi xuống, cầm lấy chiếc chìa khóa xe và cái ô đi xuống lầu.
Nhận điện thoại của Hướng Nghị xong, Chu Lăng vẫn liên tục chống đỡ không ngủ, sợ rằng nếu ngủ mất sẽ không nghe được tiếng chuông cửa, trong nhà lại không có người khác. Nửa giờ trước thật ra côhơi có chút hưng phấn, còn đặc biệt đứng lên đi đánh răng rửa mặt, miễn cho tóc tai rối bù mặt mũi bẩn thỉu như thế này thì quá thất lễ rồi.
Sau khi sự nhanh nhạy qua đi, đầu lại bắt đầu nặng hơn, mí mắt của cô không để ý liền khép lại.
Khi trong sân có tiếng xe vang lên, cô vô thức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, gần như là nhảy xuống giường. Lao ra khỏi phòng đi xuống cầu thang được một nửa, chợt nhận thấy có gì đó không đúng -- cửa vẫn đóng, làm sao có thể trực tiếp lái xe vào được?
Ý thức được điểm này, vốn dĩ nét mặt có chút vui mừng nhảy nhót như chim sẻ lập tức lại trở nên mệt mỏi, cô vịn vào lan can chậm rì rì đi xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ thắm đangmở toang, người đàn ông lạnh lùng mặc cả cây đen đang tiến vào phòng khách ấm áp.
“Đứng lại.” Chu Lăng dựa lên lan can, áo ngủ tơ tơ tằm màu đỏ được ngọn đèn hắt vào những vầng sáng ấm áp, trên mặt không trang điểm, nhìn dịu dàng hơn nhiều so với lúc bình thường, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự bực mình không thèm che giấu.
Thời Tuấn thờ ơ liếc nhìn cô một cái, tự mình cầm dép lê lên thay, chiếc ô đứng yên trong một góc đangchậm rãi chả xuống một vũng nước.
“Hôm nay đúng lúc đến đây thì trả lại chìa khóa đi.” Chu Lăng khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn,“Đêm hôm khuya khoắt có người lạ trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa vào nhà của tôi, đáng sợ lắm.”
Thời Tuấn chỉ coi như chưa nghe thấy gì, cởi áo khoác ra rồi lập tức đi tới phía cô, đưa tay đặt lên trán cô, nhưng mà Chu Lăng đã sớm có phòng bị,“Bốp” một chút kéo tay hắn ra, sau đó cũng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vứt cho hắn một chữ:“Cút!”
Có lẽ đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý nên Thời Tuấn đã không bị cô dễ dàng chọc giận như lúc trước, bị đánh cũnglàm như không có việc gì thu tay về, nhìn lướt qua chỗ bị cô đánh đã nhanh chóng đỏ lên.“khôngphải là bị ốm sao, giương nanh múa vuốt còn hoạt bát lắm.”
Chu Lăng lười để ý đến hắn,“Biết tôi bị ốm thì đừng làm phiền tôi nữa, trả chìa khóa đây, sau đó anh có thể cút.”
hắn đi công tác ở bên ngoài, nghe dì Thu nói cô bị ốm trả lại cho người làm nghỉ phép, gấp gáp trở về đón ngày lễ cùng cô, có lòng tốt lại không đổi được sắc mặt vui vẻ dù chỉ một giây. Ánh mắt Thời Tuấn nặng nề nhìn chằm chằm nàng cô, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Cuối cùng đương nhiên là cụt hứng bỏ về.
Sau khi đem người đuổi đi trong lòng Chu Lăng vẫn cảm thấy có chút bực bội, trở lại phòng trên tầng hai, đem mình bao bọc trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu. không biết có phải do chạy ra ngoài một chuyến nên lại bị lạnh hay không, đầu càng ngày càng đau.
không bao lâu sau thì chuông cửa vang lên, chính xác là Hướng Nghị đến.
cô dùng điều khiển từ xa mở cánh cửa lớn bên ngoài ra, sau đó ôm cái đầu nặng trĩu đi xuống lầu.
Hướng Nghị dừng xe bên ngoài, che ô đi vào, dưới hành lang hắt lên một ánh đèn yếu ớt, một lát sau cánh cửa từ bên trong mở ra, ánh đèn rực sáng trong veo đổ xuống, một người phụ nữ mặc áo ngủ mỏng manh xuất hiện ở cửa, sau lưng là căn nhà sạch sẽ ấm cúng, phía trước là màn mưa lầy lội mà rét lạnh.
cô đứng ở chỗ ranh giới vẫy tay với anh, nụ cười ấm áp vui vẻ, nhưng sắc mặt xem ra lại rất yếu ớt.
Hướng Nghị bước dài lên bậc thang, đóng lại chiếc ô.
“Bị sốt còn ăn mặc phong phanh như thế, hay là ngại không sốt cao cho lắm?”
Việc đầu tiên anh làm khi đến đây chính là trách cứ, nhưng Chu Lăng không có cảm giác khó chịu như lần bị quở trách trước kia, cô dẫn anh vào cửa rồi lấy ra một đôi dép dành cho nam mới tinh từ trong tủ đựng giày, đồng thời giải thích: “Trong nhà không lạnh.”
Hướng Nghị ‘À’ một tiếng: “Vậy tại sao cô bị sốt?”
Khi cúi đầu phát hiện ra trên mặt đất có một vũng nước đọng chưa khô cùng với dấu giày dính bùn, anhdừng lại một chút, như không có việc gì thay dép lê.
Cái này hả, bị cảm cúm vì ngày đó mắc mưa, ban đầu uống thuốc đã có chuyển biến từ từ tốt lên, nhưng mấy này nay mưa dầm dề, ngày hôm qua cuối cùng thì ánh mặt trời cũng chịu ló rạng, cô thấy thời tiết tốt, không nhịn được xuống nước bơi một giờ, sau đó sáng sớm hôm nay khi ngủ dậy bị sốt luôn.
Thuốc hạ sốt không biết vứt ở xó xỉnh nào nữa, cô cũng lười đi tìm, cũng chẳng muốn nấu nước uống thuốc.
không có người làm, ngày cả nước ấm trong nhà cũng không có.
Chu Lăng ôm cái gối lông xù làm ổ trên ghế salon, nhìn Hướng Nghị đang bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên phát ra cảm xúc, nhỏ giọng nói ngậm ngùi một câu: “Trong nhà không có người không được.”
Hướng Nghị quay đầu lại nhìn cô, không nói chuyện.
một lát sau, Chu Lăng ngửi được một mùi thơm đồ ăn quen thuộc, hít mạnh mấy hơi, leo xuống ghế salon, kéo lê chiếc dép đi tới phòng bếp:“anh nấu cái gì thế?” Khi thấy rõ dưa chua và lát măng đang sôi sùng sục trông nồi liền ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu,“Mỳ bằng hữu* hả?”
“Ừ.” Hướng Nghị thả vắt mỳ sợi vào trong nồi, khuấy đũa hai lần,“không phải cô là người thành phố H sao?”
Đây là món ăn đặc sắc của quê hương cô, sau khi đến phương Bắc rất nhiều năm rồi chưa ăn qua. Chu Lăng nhất thời cũng không rõ trong lồng ngực đang dâng trào cảm giác gì, xoay người dùng sức nghe qua hai cái.
Tiếp đó đã bị Hướng Nghị đang thêm gia vị vào trong nồi đuổi ra ngoài.
anh cởi áo khoác, trên người chỉ có một chiêc áo T-shirt màu cà phê cổ chữ V, hơi hơi cúi đầu, bả vai dày rộng mạnh mẽ. Nhìn một người đàn ông rất ‘man’ đi xuống bếp thật sự là một trải nghiệm rất thú vị, Chu Lăng ngồi trên một cái ghế nhỏ chân cao phía sau anh, vô cùng kỳ lạ đầu cũng không thấy đau nữa.
“Làm sao anh biết tôi là người thành phố H vậy?” cô chống cằm hỏi.
“Tiểu Hâm nói .” Hướng Nghị tắt lửa, múc đồ ăn đã nấu xong ra một cái bát sạch sẽ, đặt lên trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch bên cạnh cô.
“anh không ăn à?” Chu Lăng lễ phép hỏi anh.
Hướng Nghị nói: “Tôi ăn cơm rồi.”
“Vậy tôi không khách khí nhé?”
“Ăn nhanh đi.” Hướng Nghị có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Lăng từ buổi sáng đã không thèm ăn, cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì, nhưng lúc này thật sự bị bát mỳ bằng hữu nóng hổi dâng lên một chút thèm ăn. cô khẩn trương nếm thử một miếng, lập tức bị hương vị quê hương đã lâu lắm rồi làm cảm động đến rối tinh rối mù.
Từ năm 18 tuổi rời xa gia đình, tính đến bây giờ, đã hơn 10 năm rồi đó.
Hướng Nghị ngồi ở chỗ đối diện với cô, nhìn nàng vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng dưới ánh đèn gần như có chút trong suốt, tay áo rộng thùng tuột xuống, một cánh tay tinh tế trắng muốt. Sau khi sửa sang lại ổn thỏa cô mới cầm đũa lên, động tác ăn uống nhã nhặn mà xinh đẹp.
Đôi môi vốn dĩ không có huyết sắc sau khi húp canh nóng lại dần dần hiện lên màu đỏ hồng khỏe mạnh. Khi húp nước có một ít nước canh còn sót lại nơi khóe miệng, cô rất nhanh lè lưỡi liếm một chút.
Hướng Nghị dời mắt, bàn tay nhét vào trong túi đụng đến hộp thuốc lá, dừng một chút, lại nhét xuống, nhấc hai chân đứng lên.
Ăn vài miếng, cô hít hít cái mũi, đưa tay ra lấy giấy vệ sinh, Hướng Nghị hơi ngạc nhiên: “Khóc à?”
“...... Lau nước mũi mà thôi.” Khi bị cảm việc này là tệ nhất, ăn chút đồ nóng sẽ chảy nước mũi, cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng. Chu Lăng xoay người đưa lưng về phía anh, lau xong nước mũi mới quay người lại, vùi đầu tiếp tục ăn mỳ.
“Muốn hút thuốc thì đi vào toilet hút đi, anh nghiện thuốc lá nặng thật đấy.”
Hướng Nghị dùng thời gian hút một điếu thuốc để suy tư một chút về cuộc đời, chờ cảm giác khác thường kia lui xuống mới đi ra ngoài. Chu Lăng đã ăn xong, hơn nữa còn rất tự giác rót nước ấm uống một phần thuốc anh mang tới.
Lúc chuẩn bị đi vào phòng bếp dọn dẹp lại bị cô ngăn lại: “Để đó đi, ngày mai sẽ có người dọn dẹp sau.”
Chu Lăng một lần nữa đã ngồi xuống góc thoải mái nhất trên salon, gập hai chân lại đắp một cái chăn trắng tinh lên, cười tươi nhìn anh, bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh.“Lại đây nói chuyện phiếm đi.”
“Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Hướng Nghị vừa nói, vừa đi tới.
anh quả thực giống như một đống than lửa cả người đều tỏa ra nhiệt lượng, Chu Lăng nhịn xuống cmn kích thích, đem chăn kéo lên đến cổ: “Đợi lát nữa mệt rồi ngủ tiếp.”
Hướng Nghị thật ra cũng không dễ chịu cho lắm, lúc ngồi xuống vì chưa nhận ra nên cố ý ra vẻ thong dong, sau đó khi cái mũi bị một mùi hương vây quanh mới phát hiện mình ngồi hơi gần. Cái loại tình cảnh cùng với bầu không khí này dễ dàng nảy sinh những suy nghĩ ‘rục rịch rộn rạo’ trong đầu, nhất là anh càng hiểu rõ bản thân mình hơn so với bất luận kẻ nào khác, cũng biết trong lòng đang cất giấu điều bất chính gì.
“Trong tủ lạnh có rượu, muốn uống một chút không?” Chu Lăng mở miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Vừa uống thuốc xong lại uống rượu là muốn tìm đến cái chết sao? Hướng Nghị liếc mắt quét cô một cái, đem nước ấm trên bàn trà lại đây, tức giận nói: “Uống nước ấm của cô đi.”
“Ôi, thật là hung dữ”, Chu Lăng cười rộ lên, không biết tại sao bị quở trách lại còn rất vui vẻ,“Tôi mời anh uống mà.”
Mời một người uống rượu là có ý gì, hơn nữa còn ở trong tình huống này, uống rượu không khác gì đốt lửa tự thiêu. Hướng Nghị tự rót cho mình một cốc nước, hỏi cô:“cô muốn tán gẫu cái gì?”
Chu Lăng nghiêng đầu nhìn anh:“Hỏi anh tiêu chuẩn lựa chọn người yêu.”
“Còn có tiêu chuẩn lựa chọn hả?”
“Có chứ”, Chu Lăng nháy mắt: “Gia đình, học thức, bạn bè, nghề nghiệp, sở thích, tuổi tác, anh thích người như thế nào?”
Hướng Nghị cầm cái cốc trên tay một lúc, xoay đầu lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [ Vở kịch nhỏ ]
Chu Lăng: Có năng lực * người trưởng thành, 18 & cấm, thông minh ♂ ham học hỏi, thân thể % nghệ thuật, tình yêu @ động tác, anh chọn một cái đi.
Hướng Nghị: Tôi chọn người có tính cách trẻ con. [⊙v⊙]
*Mỳ Bằng Hữu (片儿川): Món ăn truyền thống có lịch sử hàng trăm năm được chế biến từ mì sợi, tỏi băm, tàu xì, ớt, măng chua, thịt bò băm, bột tiêu … thường được làm món khai vị, có tác dụng chống cảm, được nhiều người yêu thích và truyền tới ngày nay.