Ta bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Túc lên, tỏ vẻ mình là một nữ lưu manh: “Hoàng huynh dung mạo xuất sắc nhất kinh thành, thân hình cũng thuộc hàng nhất đẳng, biết bao thiếu nữ thầm thương trộm nhớ huynh. Ta thích hoàng huynh thì có gì đáng ngạc nhiên chứ.”
Lông mày Thẩm Túc ngay lập tức nhíu lại: “Ta và muội là huynh muội, không—”
Ta không kiên nhẫn mà áp môi mình lên môi hắn.
Huynh muội! Huynh muội! Huynh muội! Đâu phải ruột thịt, có gì mà phải bận tâm chứ.
Ban đầu ta chỉ muốn ngăn hắn nói những lời vô ích đó, nhưng rồi ta dần dần lạc lối trong nụ hôn này.
Và rõ ràng ta có thể cảm nhận được Thẩm Túc cũng bị cuốn theo cảm xúc.
Trong đôi mắt dài hẹp của hắn hiện lên chút mơ màng, sâu trong đồng tử không giấu nổi dục vọng.
Thẩm Túc cũng đã chìm đắm vào nụ hôn này.
Năm nay Thẩm Túc vừa tròn tuổi nhược quán*, thông thường ở tuổi này, nam tử đã nên lập gia đình, huống chi hắn còn là Thái tử đương triều.
(*Tuổi nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.)
Nhưng điều kỳ lạ là, bên cạnh hắn không hề có một người phụ nữ nào, không chỉ không có chính phi, trắc phi, mà ngay cả thị thiếp hay thông phòng cũng chẳng có.
Hắn thanh tâm quả dục đến mức chẳng giống người phàm.
Thậm chí trong dân gian còn truyền tai nhau rằng Thái tử có sở thích yêu thích nam nhân hoặc có thể mắc phải chứng bệnh kín nào đó. Vậy mà một nam tử thanh cao, trong sạch như vầng trăng sáng trên bầu trời cũng có lúc sinh ra dục vọng như bao người khác, mà nguyên nhân của tất cả lại chính là vì ta.
Nhận ra điều này, ta không khỏi cảm thấy một chút kiêu hãnh.
Nhưng đúng lúc ấy, Thẩm Túc đột ngột đẩy ta ra.
Thuốc đã hết tác dụng, hắn lấy lại được sức lực, rất nhẹ nhàng thoát khỏi xiềng xích.
"Tại sao?" Ta ngã ngồi xuống cuối giường, trong lòng vô cùng ấm ức.
"Rõ ràng huynh cũng thích mà."
Thẩm Túc vừa mặc quần áo, vừa cúi đầu nói: "Ta và muội là huynh muội, không thể làm chuyện loạn luân như vậy."
"Chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra, nhưng tuyệt đối không được có lần sau."
"Chỉ là trên danh nghĩa thôi mà!" Ta không chịu từ bỏ, lao vào ôm chặt lấy hắn.
"Hơn nữa, huynh không nói, ta không nói, thì không ai biết được."
"Hoàng huynh, ta thật sự rất thích huynh, cho ta thỏa lòng một chút có được không?"
Đáp lại ta là một sự im lặng.
Thẩm Túc từ từ gỡ từng ngón tay của ta ra, động tác rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy dứt khoát.
"Từ hôm nay cấm túc nửa tháng, hãy tự mình suy ngẫm."
Ta nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận.
Suy ngẫm ư? Được thôi, ta sẽ cho huynh biết ta suy ngẫm thế nào!
Nửa tháng sau, ta "suy ngẫm" ra một sợi xích mới, dựa trên sợi xích vàng ban đầu, thêm vào đó tinh sắt đặc biệt của nước Khải Tang để luyện lại, vừa đẹp vừa chắc chắn, đảm bảo Thẩm Túc không thể thoát được.
Lần này, xiềng xích đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Thẩm Túc đã có phòng bị, không chịu đụng vào đồ ăn ta đưa, dù ta có dỗ dành hay lừa gạt thế nào cũng không được.
Vì vậy, ta chỉ có thể dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn hoàng huynh như hoa như ngọc của mình lượn qua lượn lại trước mắt mà không thể nào chạm tới, trong lòng buồn bực khó chịu vô cùng!
Vì dục vọng tràn ngập tâm trí, ta đã nghĩ ra vô số thủ đoạn âm hiểm.
Và thế là, ta và Thẩm Túc bắt đầu những ngày tháng "hắn chạy, ta đuổi, hắn có cánh cũng khó mà thoát".
Mãi đến gần đây, khi ta nhận ra mình là một nữ phụ độc ác, ta mới vội vàng dừng lại.
Ôi, đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tựa tiên nhân của Thẩm Túc, ta vẫn không khỏi thèm thuồng.
Thực ra, nhiều lần trước đây ta đã thành công giam cầm Thẩm Túc, nhưng lần nào hắn cũng thoát được vào phút cuối.
Có lẽ đây chính là số phận của một nữ phụ, dù thế nào cũng không thể có được nam chính.
Thật đáng c.h.ế.t mà!
"Chiêu Quân?" Giọng nói ấm áp của nam nhân kéo ta trở về hiện thực.
Không biết từ lúc nào Thẩm Túc đã đứng trước mặt ta, ánh mắt chăm chú nhìn ta.
Ánh nhìn của ta bất giác rơi xuống đôi môi hắn.
Hình như vừa ăn gì đó, đôi môi của Thẩm Túc phủ lên một lớp ánh nước lấp lánh, giống như trái đỏ chín mọng, tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Muốn hôn quá.
Nhưng mà…
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn kích động, rồi hỏi hắn: "Hoàng huynh tìm muội có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tìm muội à?" Giọng nói trong trẻo của Thẩm Túc lại mang theo chút u sầu.
Một cảm giác kỳ lạ đột ngột trào dâng trong lòng ta.
Chẳng phải Thẩm Túc nên tránh mặt ta sao?
Hắn không lo lắng rằng ta sẽ tiếp tục sử dụng thủ đoạn để ép buộc hắn ư?