Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 69: Bố về Định Xuyên đi…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Phản ứng của Từ Bắc đối với người bình thường xem như là nhanh, khi ánh mắt lộ vẻ hoang dã và sát khí của Lang Cửu dừng trên người hắn, hắn đã biết chuyện này mất kiểm soát rồi.

Trước khi Lang Cửu xông tới mình hắn đã làm ra một hành động để giữ mạng, hắn dịch sang bên tránh nửa bước.

Tốc độ của Lang Cửu rất nhanh, cho dù hắn đã hành động trước, cũng chỉ có nửa bước.

Cùng lúc Thẩm Đồ tông vào người Lang Cửu, dây bạc của Giang Việt quấn lấy cánh tay cậu, đã biến thành móc câu nhỏ màu đen đã rạch ra một vết thương nho nhỏ trên cổ tay cậu, tay Lang Cửu lệch hướng, hung hăng xẹt qua trên ngực Từ Bắc.

Áo lông của Từ Bắc bị cắt rách, vuốt sắc của Lang Cửu giống như lưỡi dao cắt qua làn da hắn, một cơn đau khiến người ta nín thở xộc lên bỏng rát, Từ Bắc đau đến suýt nữa không thở ra nổi.

Lang Cửu bị Thẩm Đồ tông ngã dưới đất.

Máu của Từ Bắc lúc này từ vết thương tràn ra ngoài, nhuộm lông vũ bay ra từ vết rách áo lông của hắn thành màu đỏ.

Độc của Giang Việt theo dòng tuần hoàn máu trong cơ thể Lang Cửu nhanh chóng tản ra, Lang Cửu chống tay xuống đất, không đứng dậy. Thẩm Đồ xé rách áo Từ Bắc, ba đường máu sâu hoắm xuất hiện trước mắt y.

“Thuốc.” Thẩm Đồ quay đầu lại nhìn Giang Việt.

Giang Việt nhét một viên thuốc nhỏ màu trắng vào miệng Từ Bắc, Từ Bắc còn chưa kịp hỏi đây là thứ gì, viên thuốc đã tan trong miệng hắn, hắn thậm chí cũng không nếm thấy mùi vị.

“Chuyện gì thế này?” cơn đau trước ngực Từ Bắc giảm bớt phần nào, hắn ngọ nguậy đẩy Giang Việt đang đỡ mình ra, nhìn Lang Cửu bất động trên nền tuyết, cũng không quan tâm Lang Cửu vừa mới đả thương hắn, bước tới vịn vai Lang Cửu.

Lang Cửu chầm chậm ngẩng đầu lên, màu đỏ trong mắt chưa rút đi, vẫn đỏ tươi một mảng khiến người ta nhìn mà ghê người, chỉ là ánh mắt không còn tràn đầy sát khí giống như trước.

Cậu nâng tay lên chạm chạm Từ Bắc, nhưng chỉ nâng lên được một nửa đã rũ xuống, tiếp đó cắm đầu xuống tuyết, nửa ngày không nhúc nhích. Mấy người giống như đồng thời bị đóng băng thời gian nhìn Lang Cửu phục dưới đất.

Mấy phút sau, Lang Cửu gắng sức trở mình, nằm ngửa mặt nhìn trời, mắt trừng trừng nhìn không trung.

“Bố về Định Xuyên đi.” Lang Cửu nói xong câu này thì nhắm mắt lại.

Toàn thân đều tê rần, mềm nhũng không dùng sức nổi, sức lực như bị rút khỏi cơ thể, thính lực và khứu giác đều như mất tác dụng, thậm chí cậu sắp không ngửi thấy mùi máu trên người Từ Bắc nữa rồi.

Cậu đã đả thương Từ Bắc, nếu không phải Thẩm Đồ và Giang Việt ở đây, có lẽ cậu sẽ giết chết Từ Bắc.

Trong nháy mắt đeo nhẫn lên, trong người cậu như bị người ta tiêm vào thứ gì đó, hoặc là nói, là thứ gì đó trong người cậu bị đánh thức. Cậu không nghe điều khiển muốn cảm nhận khoái cảm thứ này mang lại, khoái cảm xé xác, khoái cảm máu tươi tung tóe…

Giây phút nghe thấy tiếng Từ Bắc, cậu đã không biết Từ Bắc là ai, chỉ biết ở đó có một con người, có thân nhiệt, có dòng máu ấm áp, lúc cậu lao tới không hề do dự, hết sức chăm chú, trong đầu chỉ có sát ý, đến nỗi không chú ý tới gọng kiềm của Thẩm Đồ và Giang Việt.

Thì ra mình không chỉ không bảo vệ được Từ Bắc…

Thì ra mình sẽ tổn thương Từ Bắc không chút do dự như vậy…

Rõ ràng mình thích Từ Bắc đến thế, chuyện gì cũng nguyện làm vì hắn, nhưng mình lại đả thương hắn không chút do dự như vậy…

Thì ra mình không thể cho Từ Bắc thứ gì, thậm chí còn mang lại nguy hiểm như thế cho hắn…

Lang Cửu nằm trên mặt tuyết, khóe mắt nhắm nghiền chảy ra một giọt nước mắt.

“Chiếc nhẫn này có vấn đề!” Từ Bắc ngồi trên giường trong khách sạn, Giang Việt đang băng bó vết thương cho hắn, cảm xúc của hắn có phần kích động, biến hóa sau khi Lang Cửu đeo nhẫn lên vượt xa dự liệu của hắn, hắn có hơi khó lòng tiếp nhận, “Chiếc nhẫn này con mẹ nó chính là cỗ máy giết người! Đệt con mợ nó chứ…”

Giang Việt nhìn vết thương của Từ Bắc, vết thương không sâu, nhưng rất lâu cũng không cầm máu được.

Sức khỏe Từ Bắc rất tốt, nếu là người có tố chất cơ thể kém một chút… chỉ là vết thương này không biết phải mất bao lâu mới khép miệng lại được, đây chính là tác dụng đặc biệt khác của nhẫn, nó có thể phá hoại khả năng tự lành vết thương, vết thương Cố Hàng để lại trên người Thẩm Đồ cũng là như vậy, hơn nữa có tổn hại liên tục đối với Thẩm Đồ.

Có điều sau khi Lang Cửu đeo nhẫn lên tốc độ thích ứng với nhẫn vượt quá dự đoán của cậu ta, cậu thích ứng tốt hơn Cố Hàng, cũng chính là nói, trong tình trạng mất khống chế cậu nguy hiểm hơn Cố Hàng.

Từ Bắc phải rời xa Lang Cửu, trước khi cậu có thể hoàn toàn kiểm soát được nhẫn, không thể ở lại An Hà nữa.

Thẩm Đồ nãy giờ luôn trầm mặc ngồi trên ghế nhìn Giang Việt bận rộn tay chân xử lý vết thương của Từ Bắc, nghe Từ Bắc mắng sa sả tràn đầy khí thế. Một người cũng trầm mặc như y là Lang Cửu lúc này đang ngồi trên sàn nhà ôm đầu gối ngẩn người, ánh mắt cậu trước sau có phần tán loạn, không có tiêu cự nhìn một nơi nào đó trên sàn nhà.

“Về Định Xuyên đi,” cuối cùng Giang Việt cũng tạm thời cầm máu được cho Từ Bắc, Thẩm Đồ mở miệng, nhìn bên mặt Lang Cửu, “Chuyến xe tối nay, không thể ngồi máy bay, vết thương sẽ không chịu nổi.”

“Băng xong chưa,” Từ Bắc nhấc tay cũng mỏi nhừ cả ra, nhịn không được dùng khuỷu tay gõ một cái lên đầu Giang Việt, “Thợ săn ngụy thâm niên như cậu, băng có cái vết thương cũng phí sức đến vậy.”

“Chú hai, thông cảm chút đi, đây không phải vết thương bình thường.” Giang Việt có phần bất đắc dĩ.

“Tôi biết, đây là chiêu phá núi bao ngầu của Hồ Hồ nhà chúng tôi,” Từ Bắc nhìn Lang Cửu ngồi trên đất như lão tăng nhập định, “Băng xong rồi thì hai người tránh ra ngoài một lát được không, tôi có chuyện nói với con trai tôi.”

Lúc Từ Bắc đẩy Giang Việt và Thẩm Đồ ra cửa còn đặc biệt dặn dò Thẩm Đồ một câu: “Tốt nhất đừng nghe lén, nếu anh nghe lén, tôi trù cho anh sau này mua Cola đều là lon đã bị người ta lắc lên.”

“Không muốn nghe thì sẽ không nghe, yên tâm đi.” Thẩm Đồ cười cười.

Từ Bắc đóng cửa lại, xoay người nhẹ nhàng đá một cái lên người Lang Cửu: “Tâm sự nhé?”

“Tâm sự gì.” Lang Cửu cuối cùng cũng mở miệng nói được một câu, giọng nghèn nghẹn.

“Sao mày không nói xin lỗi bố?” Từ Bắc ngồi xuống bên cạnh cậu, khoanh chân.

“Chuyện như vậy,” Lang Cửu nâng tay lên, đầu ngón tay chạm chạm băng gạc dày cộm trên ngực hắn, “Nói xin lỗi cũng vô ích, đúng không.”

“Nhìn bố này,” Từ Bắc vỗ vỗ mặt cậu, “Nhìn mặt bố này, nói xin lỗi bố.”

Lang Cửu sững người, ngẩng đầu lên nhìn Từ Bắc, trong mắt viết đầy khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời nói một câu: “Xin lỗi.”

Từ Bắc cười gãi gãi trên tóc Lang Cửu, tóc Lang Cửu đã trở về màu sắc vốn có, sờ vào có vài sợi chọc chọc, rất đã tay: “Không sao rồi, bố chấp nhận lời xin lỗi của mày.”

Thần kinh vẫn đang bị áy náy và hoang mang kéo căng của Lang Cửu cuối cùng cũng thả lỏng dưới động tác gãi nhẹ đầu cậu của Từ Bắc, cậu cẩn thận quỳ trên sàn nhà ôm lấy vai Từ Bắc: “Tôi không cố ý, tôi không biết sao mình lại…”

“Bố biết bố biết,” Từ Bắc vỗ vỗ cánh tay cậu, “Bố không trách mày, dù sao cũng không sao cả, đừng làm bộ dạng đáng thương như vậy, mày thế này bố đau lòng lắm.”

“Vậy bố còn thích tôi không?” Lang Cửu không buông tay, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn, nghe khá thiếu tự tin.

“Đệt, lão tử như vậy cũng nói không sao rồi,” Từ Bắc thở dài, Lang Cửu lúc này lại còn lo lắng vấn đề thích hay không nữa, “Mày nói xem?”

“Tôi nói sao được?” Lang Cửu lý giải loại câu nói cần đảo hai vòng thế này vẫn có phần lao lực.

“Thích đó, thích,” Từ Bắc bất đắc dĩ, lời như thế nói ra vẫn có hơi thiếu tự nhiên, nhưng hắn có thể nhận ra được cảm xúc của Lang Cửu, loại cảm giác tổn hại người mình không muốn tổn hại, lại không thể kiểm soát, “Mày đừng nghĩ chuyện này nữa, hiểu không, bọn Thẩm Đồ sẽ dạy mày chơi với thứ này, mày phải học cho nghiêm túc.”

Lang Cửu vịn vai Từ Bắc, cúi đầu chạm chạm vào môi hắn, đây là lần đầu tiên phá lệ, Từ Bắc hoàn toàn không tránh né để cậu hôn. Lang Cửu nắm cằm Từ Bắc nâng gương mặt hắn lên đối diện với mình, rất nghiêm túc hôn xuống.

Lần nào cậu cũng hôn Từ Bắc rất thận trọng, nhưng không lần nào giống như lần này, trừ hôn, cậu không muốn làm bất cứ chuyện gì khác, cậu chỉ không muốn buông Từ Bắc ra, cậu cứ muốn hôn như thế cả đời, hôn đến một ngày mình không còn tỉnh dậy nữa.

Lúc Từ Bắc lên xe lửa Lang Cửu không đi tiễn, để đề phòng xảy ra bất trắc, Lang Cửu không thể rời khỏi phạm vi khống chế của Thẩm Đồ, chỉ có Giang Việt cùng hai người của Thẩm Đồ đi cùng đến trạm xe lửa.

“Chú hai, có tin tức tôi sẽ thông báo cho chú ngay,” Giang Việt cách lớp áo sờ sờ người Từ Bắc, kiểm tra vết thương đã băng kỹ chưa, “Ừm, không cần tôi thông báo, Cửu ngoan sẽ gọi điện cho chú…”

“Giang Việt, đời tôi chưa từng cầu xin ai,” Từ Bắc cắn cắn môi, lần này đi không biết phải bao lâu, Lang Cửu sẽ gặp phải những chuyện gì hắn hoàn toàn không thể nào biết được, “Ý tôi là…”

“Cứ giao cho tôi, yên tâm đi, không tin được người khác cũng không tin được tôi sao,” Giang Việt cười cười, “Cho dù tôi chết, cũng sẽ không để cậu ấy có chuyện!”

“Đệt mợ, tôi không phải ý này, con mẹ nó cậu đừng nói mấy lời xui xẻo thế,” Từ Bắc nhíu nhíu mày, bộ dạng Giang Việt mặt mày trắng bệch nằm trên giường mấy ngày trước Từ Bắc nghĩ lại còn thấy sợ, “Tôi chỉ là người bình thường, tôi nhìn không quen người chết người sắp chết, các người đừng ai để tôi nhìn thấy những chuyện như vậy.”

“Sẽ không đâu, Thẩm Đồ nhất định sẽ dốc sức ứng phó, anh ta hy vọng chuyện này nhanh chóng kết thúc hơn bất cứ ai.”

Trạm xe lửa Định Xuyên rất nhỏ, so với trạm xe An Hà, như cái trứng của người ta. Có điều điểm tốt là đi mấy bước đã có thể ra tới, Từ Bắc vừa ra khỏi đại sảnh, đã nhìn thấy Kiều Kiêm và Diệp Mẫn Mẫn đang đợi hắn ở cửa ra.

Hai người từ xa nhìn thấy Từ Bắc đã bắt đầu khua khoắn hai tay, như thể trăm năm rồi không gặp, đợi Từ Bắc ra tới, Diệp Mẫn Mẫn đeo túi nhỏ đánh giá hắn trên trên dưới dưới một phen, tấm tắc mấy tiếng: “Gầy rồi, nghề móc túi ở An Hà có phải cạnh tranh kịch liệt lắm không?”

“Uổng công tôi vẫn luôn lo lắng cô không gả đi được,” Từ Bắc đưa túi trong tay cho Kiều Kiêm, túi này rất nhẹ, chỉ nhét mấy bộ quần áo, nhưng vết thương trên ngực hắn căng rất đau, “Cô cứ ngắm hoàng hôn một mình đi bác sĩ Diệp.”

“Lên xe trước đã lên xe trước đã,” Kiều Khiêm kéo Từ Bắc đi, việc Từ Bắc gọi điện báo cáo mình lại bị thương lần nữa khiến anh rất khẩn trương, “Buổi tối mày ở lại chỗ tao trước đi.”

Diệp Mẫn Mẫn ngồi ở vị trí phó lái, quay đầu nhìn Từ Bắc: “Anh đẹp trai, cởi đồ ra tôi xem nào, bị thương thế nào rồi?”

“Nhớ mình trần của tôi rồi sao,” Từ Bắc vui vẻ, kéo khóa kéo vén áo ra, “Băng lại cả rồi, cô định xem thế nào.”

“Lát nữa về tôi giúp anh kiểm tra lại lần nữa đi, cái thân còm của hai anh, nhìn từ nhỏ đến lớn, đúng là chẳng có ý nghĩa gì.” Diệp Mẫn Mẫn khoát khoát tay.

“Chúng ta đều như nhau thôi.” Kiều Khiêm chậm rãi tiếp một câu.

Đến nhà Kiều Khiêm, Từ Bắc còn chưa định thần, Diệp Mẫn Mẫn đã xông tới, cởi áo còn định bóc cả băng, Kiều Khiêm hoảng hốt, bước tới cản lại: “Sao cô man rợ thế, cô xuất thân thú y sao, chỗ tôi thuốc sát trùng đồ băng bó đều không có, cô bóc ra rồi sau đó tính sao?”

“Băng lại thôi, tôi xem thử nào.” Diệp Mẫn Mẫn xem thường phẩy tay.

Có điều đợi cô bóc băng gạc trước ngực Từ Bắc ra rồi, quả thực có phần sững sờ, Kiều Khiêm nói với cô, Từ Bắc bị thương hôm qua, cũng không nghiêm trọng, nhìn tình trạng băng bó, cầm máu cũng xong rồi, lúc này vết thương lại vẫn rỉ máu, hơn nữa quanh vết thương còn hơi xanh đen.

“Anh bị giảm tiểu cầu sao… trước đây anh bị thương cũng không phải như vậy,” lông mày Diệp Mẫn Mẫn cũng sắp nhíu lại với nhau, “Hơn nữa anh bị cái gì làm bị thương vậy, sao giống trúng độc thế?”

“Không biết, gặp phải cao thủ võ lâm, cô giúp tôi thay thuốc này nọ là được rồi…” Từ Bắc liếc Kiều Khiêm một cái, Kiều Khiêm vẻ mặt nặng nề nhìn vết thương của hắn.

“Tùy anh, anh không muốn nói tôi cũng không gặng hỏi, dù sao chắc cũng không chết được,” Diệp Mẫn Mẫn băng lại lần nữa cho Từ Bắc, tuy cô nói chuyện rất khiến người ta ghét, nhưng ưu điểm lớn nhất là chuyện người khác không muốn nói, thì chưa từng nghe ngóng, “Ngày mai tôi mang thuốc tới, tối nay anh tâm sự với Kiều Khiêm đi, tôi về trước đây.”

Buổi tối Từ Bắc nằm trên giường Kiều Khiêm, nhìn trần nhà xuất thần, lúc này, không biết Lang Cửu đang huấn luyện hay đang nghỉ ngơi, thời gian này hắn rời đi, cậu có mất khống chế lần nữa không…

“Tao bảo này, con sói đó,” Kiều Khiêm nằm trên giường xếp vừa giở ra lăn qua lăn lại áp chảo, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này, không thể nói với mày, thời gian này mày cứ lo hầu hạ tao cho tốt là được.”

“Vậy mày nói với tao một chuyện thôi cũng được, mày có chết không? Ý tao là cái chết không tự nhiên ấy.” Kiều Khiêm ngồi dậy nhìn hắn.

“Lão tử không phải người dễ chết như vậy, tao mượn điện thoại lát.” Từ Bắc chìa tay với Kiều Khiêm, lúc hắn và Lang Cửu chạy khỏi nhà trên người không mang gì cả.

An toàn đến nơi, con trai tôi thế nào rồi?

Thẩm Đồ nhìn tin nhắn Từ Bắc gửi tới trên điện thoại, cười cười, đưa điện thoại cho Lang Cửu: “Từ Bắc đến Định Xuyên rồi, cậu không cần lo lắng nữa.”

Lang Cửu chộp lấy điện thoại, xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng xác định Từ Bắc không sao, lúc này mới dựa vào ghế, muốn bấm số này gọi đi, cậu muốn nghe giọng Từ Bắc, nhưng do dự một hồi vẫn không bấm, muộn lắm rồi.

Từ Bắc từng dạy cậu gửi tin nhắn, cậu nghiên cứu điện thoại của Thẩm Đồ một lúc, gửi lại một tin, vì điện thoại dùng không quen tay, cho nên cậu trả lời rất ngắn.

Con trai rất khỏe. Tôi rất nhớ bố.

Thẩm Đồ nhận lại điện thoại đọc đọc, liền vui vẻ, cười nửa ngày mới nhìn Lang Cửu: “Từ Bắc sẽ điên mất, cậu lấy điện thoại tôi gửi cho anh ta tin nhắn như vậy, tôi với bố cậu là quan hệ gì đây…”

Lang Cửu quét mắt nhìn y không lên tiếng, cậu không cảm thấy tin nhắn này của mình có vấn đề ở đâu.

Giang Việt vốn nằm chợp mắt trên giường, nghe thấy câu này, lập tức bật dậy chuẩn bị xem tin nhắn của Lang Cửu.

Lang Cửu đột nhiên đứng dậy khỏi sàn nhà, biểu cảm trên mặt có phần khẩn trương, cậu nhìn Thẩm Đồ: “Cố Hàng đến rồi.”


Tác giả: Ê, Cố Hàng đến rồi kia, haha, vui hôn…