Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 33: Mua đồ Phiền toái quá…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi33

Gặp chủ nhà, ký hợp đồng, giao tiền thế chấp, nghe chủ nhà dặn dò N điều không được, lại giải thích với chủ nhà con chó trắng lớn bên cạnh không phải khách thường trú, Từ Bắc cảm thấy mình mệt đến đầu váng mắt hoa rồi.

“Con chó trắng lớn này đúng là không phải anh nuôi? Bên địa ốc tiểu khu không cho nuôi chó lớn như vậy, lại nói dễ dọa hàng xóm…” chủ nhà nhìn chằm chằm sói con ngồi cạnh tường, sói con đang rất cố gắng ra vẻ đáng yêu, nghiêng đầu, cố hết sức rụt nhỏ lại, khiến mình thoạt nhìn không đáng sợ như thế.

“Là của người bạn, chỉ là hôm nay có việc cho nên nhờ tôi trông, ông yên tâm,” Từ Bắc quét mắt nhìn sói con, “Chiều nay sẽ gửi trả nó về.”

Sói con nghe lời này, rất tủi thân hức một tiếng nằm xuống.

Tiễn chủ nhà đi rồi, Từ Bắc đi mấy vòng trong nhà, chủ nhà này trước đây từng ở đây mấy năm, trang trí này nọ đều đã xong, vật dụng đồ điện trong nhà cơ bản cũng đầy đủ, điều khiến hắn hài lòng nhất là đây là tiểu khu đơn vị, hệ thống sưởi tự đốt, rất vừa vặn.

Từ Bắc mở tivi lên, chủ nhà nói phí truyền hình cáp do khách thuê trước đóng vẫn chưa hết hạn, hắn có thể tiếp tục dùng, Từ Bắc có chút lệ nóng lưng tròng, hắn đã hơn nửa năm không xem tivi rồi.

“Bố ra ngoài mua quần áo cho mày, mày ở yên trong nhà, để hàng xóm nhìn thấy con chó lớn như mày thì không hay,” Từ Bắc kiểm tra chìa khóa một chút, quay đầu chỉ vào sói con, “Mày ổn định chút cho bố.”

Sói con vì chuyện tối qua mà có chút áy náy, vì vậy không quấn lấy Từ Bắc muốn cùng ra ngoài, chỉ tiếp tục dựa vào tường cúi đầu, đến khi Từ Bắc nói lát nữa về mang gì đó cho nó ăn, nó mới vui vẻ ngẩng đầu lên.

Từ hôm qua lên xe đến giờ, suốt 24 tiếng đồng hồ chưa ăn gì, đừng nói sói con, Từ Bắc cũng đói đến như đi trên mây.

Từ Bắc dạo quanh tiểu khu, tìm được hai siêu thị một rạp phim một trường đại học. Hắn mua quần áo và ăn cơm trưa xong còn định đến siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày, nhưng phát hiện tay trái còn dùng được của mình đã không còn chỗ nào cầm đồ được nữa, chỉ đành từ bỏ.

Về đến nhà phát hiện mình đã mất cả năng lực móc chìa khóa, chỉ đành đặt đồ xuống đất trước.

Vừa định xếp đồ ngay ngắn, cửa đột nhiên mở ra, Lang Cửu trần như nhộng đứng trong phòng vịn cửa.

“Đệt mợ tao,” Từ Bắc vừa trông thấy bộ dạng trần trụi của cậu liền nhức đầu, còn không đợi xách đồ lên, đã nghe thấy cửa nhà hàng xóm vang lên, tóc hắn dựng hết cả lên, cuống quýt xách đồ, “Mẹ nó mau vào trong vào trong vào trong…”

Lang Cửu vọt ra sau cửa, Từ Bắc còn chưa sải bước vào, đã nghe thấy sau lưng có giọng nữ vang lên: “Chắc anh mới dọn đến hả.”

“À, vâng,” Từ Bắc quay đầu lại, nhìn thấy một em gái dáng vẻ học sinh xách theo cái túi lớn chuẩn bị ra ngoài, “Chào em.”

“Không chào,” em gái dẩu dẩu môi, hất hất mái tóc đánh giá Từ Bắc một lượt từ trên xuống, xoay người đi xuống lầu, nói một câu như đang lẩm bẩm, “Mặt mũi cũng coi như ưa nhìn.”

Từ Bắc đóng cửa lại, vứt quần áo xuống đất: “Mau mặc vào, mua cho mày bộ áo ngủ, lúc ở nhà nếu thấy không thoải mái thì mặc đồ ngủ đi.”

Lang Cửu đá đá quần áo, không hứng thú chút nào, cầm quần ngủ lúng túng mặc vào, sau đó nhìn mấy hộp thức ăn: “Ăn cơm.”

“Ăn đi ăn đi, biết bây giờ mày đói đến thần trí không rõ ràng nữa rồi,” Từ Bắc mở hết các hộp thức ăn ra, đá cái ghế đến cho Lang Cửu, “Ăn xong chúng ta bàn bạc.”

Từ Bắc cảm thấy mình yêu cầu Lang Cửu bàn bạc đã rất nhiều lần rồi, nhưng dường như lần nào cũng không bàn được cái giống gì hữu ích, lần này cần phải quán triệt đến cùng phương châm không bàn ra được kết quả tuyệt đối không ngủ.

“Ừm.” Lang Cửu vẫn không quen dùng bộ đồ ăn, dứt khoát bốc tay, cho nên cậu thích ăn bánh kẹp thịt nhất, ăn rất tiện.

Hộp cơm trên bàn rất nhanh đã sạch trơn, đến canh cũng không còn, Từ Bắc xoa xoa bụng, cảm thấy ăn rất no, cũng hơi nhô lên rồi, lại nhìn Lang Cửu, vẻ mặt chưa đã thèm: “No chưa?”

“Chưa.” Lang Cửu thành thực đáp.

“Nhịn đi, tối hẵng nói,” Từ Bắc chỉ chỉ tay Lang Cửu, “Đưa tay bố xem.”

Lang Cửu duỗi tay sang, Từ Bắc cầm tay cậu lấy khăn lau sạch, bắt đầu nghiên cứu. Ngón tay Lang Cửu rất dài, bất giác phản ứng đầu tiên của Từ Bắc là kẹp ví hẳn rất khá.

Hắn cẩn thận kiểm tra thử móng tay Lang Cửu, màu hồng nhạt, có vẻ rất khỏe mạnh, hơn nữa rất ngắn, không giống vật chất có thể xẹt ra loại ánh bạc kia: “Mày nói bố nghe xem, mày dùng cái gì chém hư dao của người kia vậy?”

“Tay.” Lang Cửu rút ngón tay ra, bắt chước dáng vẻ Từ Bắc cầm tay hắn vê tới vê lui.

“Bố biết là tay,” Từ Bắc rất kiên nhẫn dẫn dắt cậu, “Chỗ nào trên tay?”

“Chỗ này.” Lang Cửu ngoắc ngoắc ngón tay, chọc chọc vào kẽ móng tay của Từ Bắc.

Từ Bắc vừa nghe lời này, vội vàng cầm ngón tay cậu, nhìn nửa ngày không nhìn ra nguyên cớ: “Chỗ này cái gì? Từ chỗ này có gì bung ra sao?”

“Ừm.”

“… cái con sói Kim Cang này,” Từ Bắc ngây ra một lúc, lại hỏi, “Vậy cảm giác ra sao?”

“Đau.”

Vốn Từ Bắc định bảo duỗi ra cho bố mày mở mang kiến thức, nghe Lang Cửu nói sẽ đau, liền dập tắt ý nghĩ này, nhìn tay Lang Cửu có hơi thất thần. Lang Cửu nâng tay nửa ngày, có hơi hoang mang, thu tay lại nói một câu: “Thay thuốc.”

Lúc Thẩm Đồ bôi thuốc cho Từ Bắc Lang Cửu vẫn luôn ở cạnh quan sát, cậu nhớ phải làm thế nào. Có điều lúc cậu cẩn trọng đặt tay Từ Bắc lên bàn mở băng gạc ra, lại nghe thấy Từ Bắc hét lên kinh hãi: “Cái *** mẹ nó!”

Lang Cửu giật thót, tay vội vàng dừng động tác, tưởng đụng trúng chỗ nào.

Ấn tượng cuối cùng của Từ Bắc về tay phải của mình là vào tít tắt trước khi ngất đi, khi đó chỉ nhớ máu thịt bầy hầy, không ngờ qua hai ngày vẫn là… máu thịt bầy hầy, hắn cũng không nỡ lòng nhìn: “Thẩm Đồ còn không đáng tin hơn Diệp Mẫn Mẫn, cũng hai ngày rồi, tay của lão tử vẫn như cái bánh thịt, thảm không thể thảm hơn, tao đúng là…”

“Đau?” Lang Cửu do dự có nên ra tay xử lý không.

“Không đau, thay đi.” Từ Bắc nằm bò ra bàn, nếu không đi bệnh viện, cái tay này cho dù có lành lại được, phỏng chừng cũng thật không còn công dụng gì lớn.

Động tác thay thuốc của Lang Cửu rất lưu loát, trí nhớ của cậu không tồi, mỗi một động tác của Thẩm Đồ cậu đều có thể ghi nhớ, hơn nữa tay rất vững, không có động tác thừa nào, gồm lúc rửa sạch và thoa thuốc đều không khiến Từ Bắc cảm thấy đau đớn rõ rệt.

Từ Bắc nghiêng đầu nhìn Lang Cửu vẻ mặt chuyên chú, hàng mi che khuất đôi mắt cậu, nhìn không ra ánh mắt thế nào, chỉ là có một người hết sức chăm chú xử lý vết thương cho mình như vậy khiến hắn cảm thấy rất an ủi, chuyện Lang Cửu tối qua gây phiền phức, hắn đã không còn so đo mấy nữa.

“Lát nữa bố còn phải ra ngoài một chuyến, phải mua ít vật dụng hằng ngày…” Từ Bắc nhìn Lang Cửu dùng băng gạc mới quấn tay hắn thành cái bánh bao, thử nhúc nhích ngón tay, cơ bản không có phản ứng.

“Tôi đi cho.” Lang Cửu đáp rất dứt khoát.

“Mày đi mua? Mày chọc cười bố à,” Từ Bắc vui vẻ, ngậm điếu thuốc châm lên, gác chân lên bàn, trong lòng có loại ấm áp không nói nên lời, có điều miệng vẫn không khách khí, “Ngay đánh răng mày cũng học đến vài ngày, mau chóng đừng gây phiền cho bố nữa.”

“Tôi biết.” Lang Cửu nói rất chắc chắn, cũng không đợi Từ Bắc nói thêm, thẳng thừng cởi quần ngủ, bắt đầu mặc quần áo.

“Ầy bố nói này, lần sau mày cởi đồ này nọ có thể đừng thoải mái như vậy không, lồ lộ cái mông vào người khác chẳng văn minh gì cả…” Từ Bắc cũng đứng dậy, Lang Cửu thực muốn đi hắn cũng không định cản, những chuyện này đều phải học, “Bố đi với mày.”

Không đợi hắn đứng thẳng, Lang Cửu nhíu mày ấn vai hắn đẩy hắn trở lại ghế, nói một câu giọng điệu càng nhấn mạnh: “Tôi biết!”

“Bố chỉ đi theo, cũng không giúp mày…”

“Tay bố đau.”

Cuối cùng Lang Cửu vẫn ra ngoài một mình, xuống đến dưới lầu vẫn có thể nghe thấy Từ Bắc ở trong nhà lải nha lải nhải dặn dò các chuyện cần chú ý, siêu thị từ tiểu khu đi ra quẹo phải một con phố, mua hàng sẽ không quá một trăm đồng, cho nên lúc đưa một trăm đồng cho nhân viên thu ngân phải đợi thối tiền…

Lang Cửu rất nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, không cần Từ Bắc dặn tỉ mỉ đến thế cậu cũng có thể tìm được siêu thị ở đâu, chỉ là sau khi vào siêu thị rồi lại là chuyện khác.

Cậu hơi chuyển hướng.

Kệ hàng siêu thị từng dãy từng dãy cậu nhìn đến bực bội trong lòng, lại thêm bên tai tràn ngập tiếng nhạc và trước mắt toàn người đi tới đi lui, cậu rất muốn quay đầu về nhà cho xong. Nhưng cậu không thể cứ thế mà về, Từ Bắc chắc chắn sẽ cười nhạo cậu, sẽ nói những lời cậu nghe không hiểu, sau đó hắn sẽ nói như vầy —— “Bố bảo con trai này…”

Cho nên cậu nhất định phải mua được đồ về, cho dù cậu hoàn toàn không biết đồ để ở đâu.

Vì thế cậu chỉ đành tìm kiếm dọc theo từng dãy kệ hàng.

Cuối cùng cậu tìm được thứ muốn mua ở dãy kệ thứ hai từ dưới lên.

Có điều cậu lại sầu não, những thứ này thoạt nhìn đều gần đúng, nhìn kỹ đều khác hẳn. Cậu do dự một lút, cầm một hộp kem đánh răng mở ra, đổ thứ bên trong ra ngoài…  phải cái này, không giống.

Lại lấy một hộp khác đổ ra, cũng không phải…

“Anh ơi, có gì cần giúp không?” lúc Lang Cửu bóc hộp kem đánh răng thứ tư, em gái bán hàng của siêu thị cuối cùng không nhịn được nữa, bước tới hỏi một câu.

Lang Cửu nhìn cô em một cái, nhanh chóng lùi lại hai bước, cũng không nói gì, cầm lấy hộp kem đánh răng thứ năm.

“Anh ơi… anh tìm kem đánh răng loại nào, tôi có thể tìm giúp anh…” em gái cười có phần gượng gạo, còn bóc như vậy nữa dãy kem đánh răng này cũng sẽ bị bóc sạch mất.

“Đều không phải.” Lang Cửu hy vọng cô em mau chóng tránh ra, mùi trên người cô ta khiến cậu bực bội.

“Để tôi tìm giúp anh, là nhãn hiệu gì?” em gái nhìn người này, trông rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất thoải mái, nhưng hành vi lại quả thực hơi quái, cô em bước tới một bước, muốn cầm lấy kem đánh răng trong tay cậu trước.

Em gái đột nhiên lại gần khiến Lang Cửu cảm thấy cáu vô cùng, lại lùi về sau một bước, duỗi tay, suýt nữa trực tiếp ấn vào mặt em gái, trầm giọng nói một câu: “Đừng qua đây.”

Em gái liền không thích ứng được với phản ứng khoa trương của cậu, mắt vẫn đăm đăm nhìn tay cậu rất nhanh chuyển sau đối mắt, chỉ đành xấu hổ cười một cái, vẫn rất chuyên nghiệp truy hỏi: “Vậy anh cần nhãn hiệu nào, tôi lấy giúp anh.”

Lang Cửu cúi đầu hắt xì, nhìn hộp kem đánh răng trước mắt, nghẹn nửa ngày, rất bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Không biết.”

Cậu quả thực không biết, cậu chỉ nhớ kem đánh răng Từ Bắc mua ban đầu trông thế nào, nhưng không biết là nhãn hiệu gì, cậu không nhận được mặt chữ…

“Vậy…” em gái rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ trạng thái tinh thần của cậu.

“Cái này.” Lang Cửu nhíu mày, cái trên tay trông có hơi giống với trước đây, lấy cái này vậy.

“Được, vậy anh còn cần gì khác không?” em gái nhận định cậu có vấn đề, không định rời đi, cứ thế đi theo cách cậu hai bước chân.

Lang Cửu nhìn lên giá khăn lông, vẫn không giống trước đây, cậu bị bám theo đến bực bội, chỉ đành lấy bừa hai cái nhỏ hai cái lớn, nếu không phải lúc ra ngoài Từ Bắc dặn đi dặn lại không được tùy tiện nổi giận, lúc này nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là có thể quẳng em gái này ra ngoài cửa.

“Bàn chải đánh răng.” Lang Cửu đi về phía kệ bàn chải.

Em gái theo sát đằng sau: “Muốn loại một cái hay là tình nhân hay bộ gia đình? Hơi mềm hay hơi cứng?”

Lang Cửu vốn đang tâm phiền ý loạn những thứ này trông không giống cái lúc trước dùng, em gái hỏi câu này, không cái nào cậu nghe hiểu, chỉ đành trầm mặc nhìn lên kệ bàn chải đánh răng.

Em gái nhìn xuống khăn lông trên tay cậu: “Chắc là hai người rồi, lấy loại tình nhân nhé?”

“Tình nhân?”

“Thì là… một cặp.”

“Một cặp?”

“…” em gái cuối cùng cũng bại trận, không nói được tiếng nào nữa.

Lang Cửu nhìn bộ hai bàn chải đặt cạnh nhau cảm thấy màu sắc rất đẹp, vì vậy lấy xuống, xoay người đi đến quầy thu ngân tính tiền.

“Chào anh, nhận của anh một trăm, xin hỏi có thẻ thành viên không?”

“Thẻ thành viên?”

“Thẻ giảm giá cũng được, có không?”

“Thẻ giảm giá?”

“… có cần túi không?”

“Túi?”

“… thối tiền anh.”

Lúc Lang Cửu xách túi đi ra khỏi siêu thị, thở phào một hơi dài, đột nhiên cậu phát hiện mua đồ thì ra đáng ghét như vậy, bản thân nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu, vừa ồn vừa rối, còn có đủ thứ mùi khiến người ta bực bội.

Ra đến ngoài đường thì tốt hơn nhiều, tuyết lại rơi, cậu thích tuyết rơi, thích cảm giác mới mẻ sạch sẽ lại tỏa ra hơi lạnh trong không khí, trong ký ức mơ hồ của cậu có một vùng màu trắng, cậu rất hoài niệm.

Lúc về đến tiểu khu, Lang Cửu rất bất ngờ phát hiện Từ Bắc đang đứng dưới lầu giậm chân nhìn về phía cửa. Cậu rất vui vẻ chạy đến, dứt khoát ôm lấy Từ Bắc, lại mau chóng thả ra, sợ đụng phải tay hắn: “Lạnh.”

“Không lạnh không lạnh,” Từ Bắc răng đánh liên tục nói, lúc xuống lầu nghĩ Lang Cửu sẽ không đi lâu quá, không mặc áo khoác, “Mua được chưa? Sao lâu vậy.”

Lang Cửu lắc lắc cái túi trong tay, ánh mắt có hơi mất mát: “Không giống.”

“Cái gì không giống? Không cần giống với lúc trước, đúng đồ là được,” Từ Bắc mở túi ra nhìn nhìn vào trong: “Mua đúng rồi đấy con trai, giỏi nha, biết mua đồ rồi!”

Trong lòng Từ Bắc thật lòng thật ý vui vẻ, giống như con chó con mình nuôi cuối cùng cũng biết tìm đúng chỗ đái ị… đương nhiên, so sánh như vậy không thỏa đáng lắm.

Hắn cũng biết vì sao Lang Cửu có chút phiền muộn, phỏng chừng lúc mua đồ gặp phiền phức, hắn vỗ vỗ mặt Lang Cửu: “Mua về được là giỏi lắm rồi, ngày mai bố mày sẽ đi mời thầy giáo về dạy dỗ mày cho tốt, con trai bố thông minh thế này…”

Lang Cửu theo sau Từ Bắc lên lầu, cậu không biết thầy giáo là gì, nhưng nghe ra được Từ Bắc rất vui vẻ. Cậu thích nhìn nụ cười của Từ Bắc, nụ cười ấm áp sáng sủa ấy, càng thích nhìn thấy nụ cười hắn vì mình mà nở ra như thế.

“Có điều nếu muốn học hỏi mày phải kiên nhẫn, việc này rất phiền toái, cho dù học cái gì cũng con mẹ nó rất chết tiệt…” Từ Bắc nghĩ đến kiếp sống học hành tương đối ngắn ngủi của mình, trừ thời gian tan học và bãi trường, thời gian khác từng có nội dung gì hết thảy hắn đều không nhớ rõ.

Lang Cửu chạy đuổi theo ôm lấy Từ Bắc từ sau lưng, trên người Từ Bắc không có mùi kỳ quái, không có mùi thơm gay mũi, chỉ có hơi thở thuần khiến chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ cần có thể ở mãi bên cạnh hắn, cái gì mình cũng có thể học.


Tác giả: Rất lâu rồi không đăng theo ngày, vì vậy có hơi phê cần, nội dung chương này dồn hơi nhiều…

Ngoài ra giới thiệu một chút, chương sau sói con sẽ có thầy giáo, ừm, thầy giáo này…