Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 28: Bị đập thành nhân bánh chẻo…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi28

Lâm Duệ không nói lời nào, trong mắt có vài cảm xúc khó nắm bắt, một sợi chỉ bạc mảnh dán sát cổ tay buông thõng bên người của y trượt ra không một tiếng động.

Thẩm Đồ không chậm trễ, tay quờ đến dưới người sói con, ôm nó nhảy lên.

Tốc độ của Lâm Duệ nhanh hơn sói con, nhưng không nhanh bằng mình, điều này Thẩm Đồ rất rõ, y nhảy vào trong rừng, chỉ cần hai bước, đã có thể thoát khỏi Lâm Duệ.

Có điều có chuyện y đã không cân nhắc, hoặc là y đã quên, nhưng lại vẫn ảnh hưởng y từ nơi nào đó sâu trong lòng.

Lâm Duệ giơ tay lên, âm thanh không cao lại bình tĩnh mà chân thực nói một câu: “Dừng lại.”

Giọng nói tựa mệnh lệnh này như dòng điện đánh trúng người Thẩm Đồ, thân hình y rõ ràng dừng một chút.

Trong nháy mắt này, Lâm Duệ vẫy tay, chỉ bạc trong tay vẽ ra một đường cong bay về phía Thẩm Đồ, mục tiêu là cánh tay phải của y đang ôm sói con.

Sói con được Thần Đồ ôm vẫn luôn nhìn vào tay Lâm Duệ, lúc này đột nhiên quay đầu cắn một phát lên vai Thẩm Đồ đang có hơi thẫn thờ, Thẩm Đồ giật mình tỉnh lại, nhanh chóng thấp người xuống.

Chỉ bạc bay sát qua cánh tay y, cắt qua áo, để lại một vệt máu trên cánh tay.

Ban Đại Đồng nhảy xuống khỏi xe, thậm chí còn không kịp nhìn thấy bóng Thẩm Đồ biến mất trong rừng cây.

“Mẹ nó làm cái trò gì vậy! Sói đâu, mẹ nó người cướp sói đi đâu rồi!” Ban Đại Đồng một cước giẫm lên cửa xe, trên xe chỉ có hai thủ hạ, lúc này đang cầm gậy sắt đi loanh quanh.

Lâm Duệ nhìn về phía Thẩm Đồ biến mất ngây ra một lút, mới chầm chậm cúi đầu thu lại chỉ bạc trong tay, nhàn nhạt nói một câu: “Từ Bắc ở trong rừng, bây giờ đuổi theo còn có thể bắt được…”

“Mẹ nó con sói tuyết kia đâu!” Ban Đại Đồng hô một câu, lại quay đầu quát một tiếng với hai thủ hạ, “Ngây ra cái con mẹ mày! Lôi Từ Bắc ra đây cho lão tử, không tìm được mẹ nó đem tụi mày cho chó ăn!”

“Sói tuyết không bắt về được,” Lâm Duệ cười cười, dựa vào cửa xe, “Thật thú vị.”

Ban Đại Đồng nựng cằm Lâm Duệ nhìn vào mặt y nửa ngày: “Mẹ nó em không sao chứ, vừa nhìn thấy gì rồi?”

“Không sao,” Lâm Duệ hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra, lim dim mắt một lát, “Có hơi bất ngờ mà thôi.”

Lúc Từ Bắc nghe thấy tiếng bước chân đuổi đến sau lưng, thở dài một hơi, bằng cơ thể chậm chạp từ sau khi bị thương đã không được hồi phục tử tế, lại bị cóng cả đêm thật không thể nào chạy thoát được, cho dù có thể thoát được hai người áo đen vừa đuổi tới này, lại làm sao tránh được Lâm Duệ.

Cũng may Thẩm Đồ đã cứu được sói con, hắn cũng coi như có thể yên tâm, có điều vừa nghĩ đến tên khốn Thẩm Đồ có thể là cố ý để mình rơi vào hiểm cảnh, đã không nhịn được muốn mắng mẹ.

Từ Bắc dừng lại đằng sau một thân cây, giơ súng ngắm về phía hai người áo đen đang đuổi tới, chỉnh súng sang bắn liên thanh, cầu Phật tổ phù hộ bóp cò một cái có thể trúng một hai cái gáy gì đó.

Lúc người áo đen đuổi tới gần mới nhận ra thứ Từ Bắc giơ lên không phải là cành cây, mà là một khẩu súng, điều này khiến hai người áo đen có hơi do dự, khẩu súng làm như thật này phải nói là bóng loáng, hai người nhất thời không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Từ Bắc nhân lúc bọn họ đang ngây người, đầu ngón tay ngoắc lại, vô cùng khí thế quét một dây đạn thép ra ngoài.

Theo tiếng hai người ôm mặt kêu lên thảm thiết, Từ Bắc biết mình từ nhỏ luyện dùng ná bắn cửa kính nhà người ta thật không uổng công, độ chính xác vẫn rất cao. Hắn quay đi lủi sâu vào rừng, tuy nói có Lâm Duệ ở đây, trên lý thuyết hắn không có phần thắng, nhưng có thể cầm cự được lúc nào hay lúc ấy.

Nhưng vừa xoay người hắn liền chết sững, há miệng mắng một câu: “Đệt mợ…”

“Bắn hay lắm.” Lâm Duệ đứng trước mặt hắn, giơ tay lên, tiếp đó vẫn là bộ dạng đó, một chưởng bổ lên cổ Từ Bắc.

Có điều lần này dù sao cũng đổi bên mà vỗ, nửa bên người Từ Bắc tê dại ngã xuống đất, hắn rất muốn hỏi Lâm Duệ một câu, đây chính là dao bằng tay trong truyền thuyết sao?

Lần này hắn không có phối hợp ngất đi, Lâm Duệ không dùng sức quá lớn, chỉ để hắn thể nghiệm một phen bán thân bất toại.

Tiếp theo hắn rất mất mặt, bị Lâm Duệ một tay xách ra khỏi rừng.

Lúc Ban Đại Đồng bước qua, bán thân bất toại của Từ Bắc đã đỡ rồi, nhưng hắn vẫn rất thoải mái nằm trên tuyết, nhìn Ban Đại Đồng đang từ trên nhìn xuống: “Chào buổi sáng anh Ban.”

“Một đêm không ngủ nhỉ,” Ban Đại Đồng cười đến xán lạn, khom người xuống vỗ vỗ mặt hắn, “Mày xem, mẹ nó quần thâm cả rồi này.”

“Cóng quá chừng.” Từ Bắc cười cười.

“Có cần anh giúp mày làm ấm không?” Ban Đại Đồng duỗi tay vào trong cổ áo Từ Bắc, tay thật ra rất ấm áp, nhưng Từ Bắc bị sờ đến buồn nôn một trận.

“Anh cũng không sợ tôi nhồi máu cơ tim luôn sao,” Từ Bắc đẩy tay Ban Đại Đồng ra, ngồi dậy, “Anh Ban, anh muốn chém muốn giết cứ việc, đừng làm tôi ớn là được.”

“Chọn xong đường cho mày hết rồi, mày thế này không phải ép tao giết mày sao.” Ban Đại Đồng đứng dậy, chầm chậm đeo bao tay lên.

“Anh vẫn là giết tôi đi cho rồi, tiết kiệm thời gian dần tới dần lui mẹ nó cả nhà đều phiền phức.” Từ Bắc cắn cắn răng, lòng nghĩ nếu Ban Đại Đồng thật sự làm ra chuyện gì đó, mình nên làm thế nào, cắn lưỡi hay lao vào cây?

Ban Đại Đồng sửng sốt một chút, ngữ khí Từ Bắc khiến tâm tình vốn đã không vui vẻ gì của gã lập tức hỏng đến cực điểm, gã nghĩ cũng không nghĩ, đạp ngay một cước vào ngực Từ Bắc: “Mẹ nó mày dũng cảm đấy nhỉ!”

Ban Đại Đồng mang giày ủng, một cước này ngay giữa ngực khiến Từ Bắc cảm thấy lá gan cũng muốn vọt ra khỏi cuống họng, thân người cong lại, cơn đau truyền tới từ lồng ngực khiến nước mắt hắn suýt nữa rơi xuống.

Ban Đại Đồng cảm thấy còn chưa xả hết tức, lại xông lên giẫm một cước lên thắt lưng hắn, Từ Bắc trở mình, nằm ra mặt tuyết, không động đậy nữa.

“Cứ đánh thế sẽ đánh chết đấy.” Lâm Duệ nhíu nhíu mày, cản Ban Đại Đồng đang định đánh tiếp lại.

“Vẫn chưa chết đâu.” Từ Bắc chôn mặt trong tuyết buồn bực nói, hắn cũng không biết tại sao mình phải hơn thua một câu như vậy, rõ ràng hắn không muốn chết, còn muốn sống nhìn xem sói con hai ngày này có chịu khổ không, nhưng khi đối diện Ban Đại Đồng thì hắn không nhẫn nhịn được.

“Em thấy chưa, lão tử không thành toàn cho nó thì có lỗi với tổ tông nhà nó quá!” Ban Đại Đồng truy bắt Từ Bắc thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên nổi sát tâm với hắn, thằng nhóc này phỏng chừng giằng co không lại.

Lâm Duệ chắn trước người Ban Đại Đồng, kề sát tay gã thấp giọng nói câu gì đó, cơ thịt trên mặt Ban Đại Đồng co rút, nhìn chằm chằm Lâm Duệ nghiên cứu cả nửa ngày: “Ý em là sao?”

“Là ý này,” giọng điệu Lâm Duệ rất nhạt, quay đầu nhìn Từ Bắc, “Người thế này, giết hắn thú vị sao?”

Ban Đại Đồng không nói nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn Từ Bắc nằm trên tuyết.

Mặt Từ Bắc chôn trong tuyết cũng sắp kết một tầng băng cứng, mới nghe thấy Ban Đại Đồng cười lạnh một tiếng: “Thả hắn đi cũng được, có điều phải để lại cho hắn chút kỷ niệm, đỡ phải quên mất lão tử.”

Từ Bắc vừa nghe lời này, đã đoán được mình phải chịu khổ to rồi.

Ban Đại Đồng không biết phải giày vò mình thế nào mới xem như để lại kỷ niệm… hắn vẫn chôn mặt trong tuyết, so với ngẩng đầu lên xem mình chịu tội, chẳng bằng vờ như không biết, sống hay chết dù sao cũng chỉ là chuyện cắn răng một chút.

Với sở thích làm ác của Ban Đại Đồng, chắc sẽ không ủi một chữ Ban hay gì đó lên mông mình đâu.

Từ Bắc nghĩ đến đây liền có hơi đau trứng, nếu là ủi một chữ Ban lên mông thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ gã nhất thời nổ hứng, ủi lên mặt, vậy không cần Ban Đại Đồng giết hắn, tự hắn cũng sẽ trực tiếp đập đầu xuống đất…

Không đợi trong đầu Từ Bắc xoay ra được nguyên cớ, hắn đã cảm thấy có thứ gì đó bị ném đến bên người mình, nghe động tĩnh, thứ này không nhẹ, tiếp đó Ban Đại Đồng tóm tay phải hắn, ấn lên thứ đó.

Là một tấm sắt, lạnh buốt.

“Có phải mày cảm thấy thời gian lâu như vậy, mày vừa chơi trốn tìm với lão tử vừa còn có thể sống những ngày rất thoải mái?” Ban Đại Đồng ngồi xổm bên cạnh hắn, ấn vào tay hắn, “Nghe nói nghề tay phải của mày phải gọi là tuyệt, không có gì mày không mò được?”

Từ Bắc vừa nghe lời này, trong lòng đau dữ dội như đóng băng, coi như hắn đã hiểu Ban Đại Đồng muốn làm gì, hắn bất giác rụt tay lại, Ban Đại Đồng nhanh nhẹn đứng lên, một chân đạp lên cổ tay hắn, nghếch nghếch cằm với thủ hạ: “Ấn xuống cho lão tử.”

Hai người áo khoác đen bị đạn thép bắn trúng vội vàng bước tới, mặt đầy máu, một tên ấn vai Từ Bắc, một tên ghí tay hắn ấn lên tấm sắt.

Ban Đại Đồng sờ sờ ngón tay Từ Bắc, tay Từ Bắc rất đẹp, gã vẫn luôn cảm thấy trên người Từ Bắc thứ hấp dẫn gã nhất trừ bộ mặt ngậm thuốc lá, chính là đôi tay thon dài mạnh mẽ này.

Nếu không phải Từ Bắc thật sự chọc gã nổi sùng, gã nhất quyết sẽ không phá hoại bàn tay đẹp thế này.

Có điều… Ban Đại Đồng thẳng người lên, nhìn nhìn chân mình, có đôi khi phá hoại thứ tốt đẹp gì đó cũng là chuyện khiến người ta hưng phấn.

Đặc biệt là thứ cầu được mà không có được này.

Ban Đại Đồng nhấc chân lên, hung hăng nện xuống.

Giày ủng gót bọc sắt vừa vặn giẫm lên mu bàn tay Từ Bắc.

“Mày nói đi! Sao mà! Tao! Nỡ!” Ban Đại Đồng cắn răng đạp một cái hô một tiếng, mỗi cước đều dốc toàn lực.

Nhìn tay Từ Bắc đầu tiên trở nên trắng nhợt, tiếp theo chảy ra một mảng máu đỏ, Ban Đại Đồng cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều nở ra, vui sướng tràn trề.

Lúc chân Ban Đại Đồng giẫm phát đầu tiên, cơ thể Từ Bắc đã bị cơn đau đột ngột như nổ tung này khiến cho co giật một cái, hai người áo đen đè trên người hắn cố định hắn vững vàng trên nền tuyết…

Tất cả sức lực của Từ Bắc đều bị rút cạn trong nháy mắt này, đến thở hắn cũng có chút khó khăn, ý thức cũng có phần mơ hồ, lại không ngờ không ngất đi vì đau, trong đầu thậm chí bình tĩnh khác thường mà đếm.

Tổng cộng năm lần.

Đập thành bánh chẻo rồi. Hắn nghĩ.

Ban Đại Đồng hài lòng thỏa mãn dẫn người lái xe rời đi.

Không chết. Trong lòng Từ Bắc thở ra một hơi, mới bắt đầu có chút hoảng hốt.

Hắn hạ quyết tâm rất lâu mới ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn thử tay phải mình.

Khi một đống màu đỏ máu thịt bầy hầy lọt vào tầm mắt, cuối cùng hắn ngất đi như mong muốn.

Trên sợi chỉ bạc Lâm Duệ cắt bị thương Thẩm Đồ có độc.

Thẩm Đồ vừa chạy không được bao xa đã phát giác được, nhưng y trước sau vẫn không dừng lại, đến khi không còn nghe thấy tiếng động bên kia nữa, y mới ném sói con xuống mặt tuyết, khuỵu xuống.

Trong cả quá trình chạy trốn sói con đều vùng vẫy như điên, nó có thể nghe được tiếng Từ Bắc, có thể cảm nhận được nguy hiểm Từ Bắc đang đối mặt, Thẩm Đồ vừa ném nó xuống, nó liền quay đầu chuẩn bị chạy trở về.

“Cậu ngoan ngoãn ở yên đó!” tuy Thẩm Đồ rất váng đầu, nhưng động tác vẫn rất nhanh, tóm cổ sói con ấn nó xuống đất, “Bây giờ qua đó chính là tìm chết, cậu chưa chịu đủ đau khổ của Lâm Duệ sao!”

Sói con giằng co không lại y, bị y tóm cổ cũng không hé tiếng nào, dứt khoát nhắm mắt lại, bốn chân khua loạn trong không trung, bộ dạng liều chết đến cùng.

Thẩm Đồ thở dài: “Cậu khoan giở trò đã, tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại đưa cậu về, với tình trạng bây giờ của tôi, dù có quay về, cũng không cách nào cứu được Từ Bắc.”

Sói con mở mắt ra nhìn y, trong mắt đầy lo lắng và do dự, móng vuốt vồ không khí như đang đạp Phong Hỏa Luân.

“Tôi bảo đảm, để tôi nghỉ một lát, bọn họ sẽ không giết Từ Bắc, cậu yên tâm.”

Thẩm Đồ biết độc trên người mình không có trở ngại gì lớn, độc trên chỉ bạc của Lâm Duệ, chính là thuốc mê bình thường, thời gian có tác dụng khoảng mười lăm phút, điều này y rõ hơn ai hết.

Sói con hoang mang đi lòng vòng bên cạnh Thẩm Đồ, không ngừng đi qua nghe ngóng, cắn áo y kéo tới kéo lui.

Nằm được một lúc, cuối cùng Thẩm Đồ không váng đầu nữa, từ trên tuyết ngồi dậy. Sói con vừa thấy y dậy, không chút do dự xoay mình lủi đi, giống như một tia chớp màu trắng.

Thẩm Đồ bất đắc dĩ dứng dậy, đuổi theo.

Từ rất xa Thẩm Đồ đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.

Y tỉ mỉ lắng nghe, không có tiếng động gì khác, Ban Đại Đồng và Lâm Duệ đã rời đi.

Sói con cũng ngửi thấy hơi thở khiến người ta bất an, nó phát ra một tiếng gào bi thương.

Lúc Từ Bắc đang nằm trên đất xuất hiện trước mắt bọn họ, sói con sợ ngây người.

Nó chết sững nửa ngày mới mạnh mẽ lao sang, điên cuồng liều mạng liếm mặt Từ Bắc, lại ủn thắt lưng hắn lật hắn lại. Từ Bắc không có phản ứng, tim đập rất chậm.

Khi sói con dè dặt cẩn thận đến gần tay phải bị thương của hắn, cả người đều run lên, muốn liếm một chút lại không dám động vào.

Thẩm Đồ bước qua, sói con ngẩng đầu nhìn y, trong mắt toàn là nước mắt.