Nhạc đề xuất: Mrs.
Elton Arrives at Hartfield - Isobel Waller
* * *
Một sáng, cũng trong tuần đó, Eve gần đến cửa dinh thự Moriarty, cô bắt gặp cô Marceline đang đứng bên ngoài cùng với người bảo vệ.
"Quy tắc đơn giản như vậy mà bà cũng quên được à?" Cô Marceline vừa hỏi vừa trừng mắt nhìn người hầu đang sợ hãi cúi đầu.
"Thứ lỗi cho tôi, cô Marceline! Tôi lấy mấy đứa con tôi ra thề là sẽ không tái phạm nữa." Người hầu liến thoắng, hy vọng lời xin lỗi của mình sẽ được chấp nhận và cô chủ sẽ không trừng phạt bà.
Người hầu ngước lên nhìn Marceline, ánh mắt của cô chủ chất chứa đầy giận dữ.
Thế nên người hầu lại vội nhìn xuống đất, đôi vai lo lắng sợ sệt rũ xuống.
"Bà nghĩ hạng người thấp kém như bà có thể tùy ý sử dụng lối đi này sao?" Marceline hỏi, nhìn xuống người thuộc tầng lớp hạ lưu bậc nhất.
"Xin đừng đuổi tôi.
Tôi còn phải nuôi mấy đứa nhỏ nữa." Người hầu van xin Marceline, bà khuỵu xuống.
Marceline định nói gì đó thì cô ta nghe thấy tiếng bước chân cách nơi mình đứng không xa.
Cô ta quay lại và nhận ra đó là gia sư mới.
Ánh mắt của Eve và Marceline giao nhau, cô lịch sự cúi chào, cô chủ của dinh thự cũng nở một nụ cười lịch sự đáp lại.
Eve chào cô ta:
"Chào buổi sáng, cô Marceline."
"Chào buổi sáng, cô Barlow." Giọng Marceline ngân vang, mắt cô ta chuyển đến chiếc ô xấu xí Eve cầm trên tay.
"Thật mừng khi thấy cô đến sớm.
Tôi còn nghi ngờ liệu hôm nay cô có đến không ấy chứ."
Eve hơi bối rối hỏi: "Nghi ngờ?"
"Phải.
Do cánh cửa mà cô làm mẻ ấy." Marceline đáp, cằm cô ta hếch lên.
Nhắc đến sự cố không may kia, mặt Eve hơi tái.
Cô tự hỏi thay vì làm công ăn lương, cô sẽ phải làm công trả nợ cho nhà Moriarty vì thiệt hại cô đã gây ra chăng.
Rồi cô chủ mỉm cười: "Đừng lo lắng, cô Barlow.
Tôi là một phụ nữ tử tế, sẽ không kể lể mấy chuyện đó với ai đâu.
Dù gì thì cô cũng đâu cố ý làm thế."
Tuy nhiên, Marceline gợi chuyện là để nhắc nhở Eve.
Cô không biết mình nên cảnh giác hay nên biết ơn mới phải.
Eve thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm kích: "Cảm ơn lòng tốt của cô, cô Marceline." Chí ít thì cô không phải lo việc mình mất tiền lương.
Marceline nở một nụ cười ngọt ngào.
Khi ánh mắt của Eve chuyển sang người hầu đang quỳ trên sàn, lông mày của Marceline hơi nhướng lên rồi ra lệnh cho bảo vệ: "Đưa người hầu ra khỏi đây." Và cô ta cùng Eve đi vào trong.
"Cô đã ăn sáng chưa?" Cô hỏi, thoáng nhìn chiếc ô.
"Tôi ăn rồi, cô Marceline.
Còn cô thì sao?"
"Tôi chưa ăn.
Tôi đã hy vọng bữa ăn này sẽ có cô bầu bạn cơ, nhưng có vẻ như tôi phải ăn một mình rồi." Marceline nói nhỏ, nụ cười dễ chịu vẫn giữ trên môi.
Sau đó, cô ta nhận xét: "Hình như cô sợ trời mưa."
Nghe thấy thế, Eve nắm chặt ô, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh không đổi, cô hỏi: "Tôi yêu mưa, thưa cô.
Sao cô lại nói như vậy?"
"Ngày nào cô cũng mang theo ô cả, dù thời tiết không có dấu hiệu sẽ mưa." Marceline đáp.
"Chắc là thói quen thôi.
Khi còn bé, mỗi lần dầm mưa tôi đều bị ốm cả." Eve giải thích với thiếu nữ đi cùng cô qua các hành lang.
"Nó hẳn rất bất tiện nhỉ." Marceline tỏ vẻ lo lắng rồi nói: "Tôi nghe nói dì của cô từng là gia sư của một nữ Bá tước? Cô nên cảm thấy mình may mắn vì được đi trước các gia sư khác một bước đấy.
Cô luôn muốn trở thành gia sư, đúng chứ?"
Eve mỉm cười, vì cô may mắn như thế nên mới được ban cho sự vụng về để cân bằng lại đây này.
"Tôi nghĩ vậy.
Dì Aubrey là người mà tôi kính trọng từ nhỏ đến lớn.
Tôi nghĩ rằng gia sư là một công việc rất cao quý.
Định hướng cho những đứa trẻ, chúng là tương lai của ta mà." Eve trả lời.
Cô tự hỏi gia sư đã hướng dẫn anh em nhà Moriarty thuộc kiểu như thế nào.
Chắc chắn phải là hai người khác nhau; Marceline thì lịch thiệp, Vincent thì kiêu ngạo, còn cô út lại ngọt ngào.
Trước khi Marceline có cơ hội hỏi về cha mẹ mình, Eve hỏi:
"Cô Marceline, có phải cô gia sư trước và cô Allie không hợp nhau không?"
Marceline khẽ cười nói: "Sao cô lại nghĩ như vậy? Đến tận bây giờ, Allie luôn là búp bê đối với tất cả gia sư đấy."
"Tôi mong mình sẽ hiểu được cách tiếp cận phù hợp với cô Allie và những gì gia sư đi trước đã từng làm." Eve nói, môi của Marceline hé mở.
Khi đi trên hành lang vắng, Marceline mới nói:
"Nếu cô thực sự muốn biết, thì tôi nghĩ cũng chẳng có hại gì.
Thay vì dạy dỗ, người gia sư trước đã dành hàng giờ nhàn rỗi chỉ để trò chuyện linh tinh, rồi tìm hiểu cách vẽ đường thẳng với Allie.
Chỉ vì là gia sư nên tùy tiện làm những gì mình muốn mà không ai dám lên tiếng.
Gia sư đó đã bị sa thải và không bao giờ được quay lại làm việc ở đây nữa."
Eve nghe cô Marceline nói thì cau mày.
Bên ngoài dinh thự, bảo vệ đã kéo người hầu và đẩy bà ra ngoài cổng.
Ông ta nói: "Đừng xuất hiện ở đây nữa."
"Không!" Người hầu mở to mắt, nước mắt rơi lã chã.
Bà đứng ở bên kia cánh cổng, chắp tay van xin: "Làm ơn, tôi sẽ không tái phạm đâu.
Tôi sẽ không vào dinh thự bằng lối trước mà, xin đừng sa thải tôi!"
"Nếu tiếp tục làm loạn thì bà sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời đâu." Người đàn ông trừng mắt.
Bảo vệ quay lưng bước đi, để lại người hầu khóc lóc nức nở.
Trở lại hành lang của dinh thự, Marceline đi cùng Eve cho đến khi Vincent xuất hiện cùng với quản gia Alfie đi theo sau anh.
"Hôm nay có vẻ như mặt trời mọc ở phía Tây, Alfie à." Mặt Vincent tỏ vẻ kinh ngạc, môi anh cong lên.
Quản gia cúi chào hai người phụ nữ trên hành lang.
"Đừng nói với em đi dạo với gia sư của chúng ta là sai nhé." Marceline vặn lại câu nói mỉa mai của anh trai.
"Sao có thể, nó chỉ đúng khi em đi cùng cô ta với tư cách là học sinh mới như Allie thôi.
Tôi không nghĩ em sẽ chú ý đến những lời tôi nói nhanh đến thế." Vincent nhận xét, vẻ ngoài ngọt ngào khiến Marceline có phần khó chịu.
Marceline cười nói: "Em tiện đường đi với cô Barlow."
"Đến phòng piano à?" Vincent nhướng một bên mày.
"Không, đến thư viện trên tầng đó lấy một quyển sách.
Nhưng em vừa nhớ mình có việc khác phải làm.
Và đừng quên, anh trai à, em đã qua giai đoạn cần gia sư rồi." Marceline nghiến răng trả lời.
Thiếu nữ nói thêm: "Có lẽ nó sẽ có lợi cho anh hơn."
Dường như Vincent cũng không tha cho em gái, vẫn cứ thích buông lời khiêu khích khiến mọi người trở thành thú vui của mình, Eve nghĩ.
"Em chắc chứ?" Vincent hài hước.
Sau đó, anh nói: "Lần cuối cùng anh kiểm tra, việc dành hàng giờ với các gia sư cũng chẳng giúp ích được gì cho em mấy.
Cô em gái chậm chạp đáng yêu của anh à."
Marceline lườm Vincent nhưng vẫn mỉm cười.
Cô ta nói: "Có lẽ nếu anh tham gia các lớp học thì anh sẽ biết.
Nhưng anh có bao giờ ở đó đâu.
Em đi làm những việc khác giúp anh giải trí đây." Nói đoạn, cô ta quay lại nhìn Eve, mỉm cười: "Gặp lại cô sau, cô Barlow."
Eve gật đầu, nhìn người phụ nữ đi khỏi đó.
"Hãy chắc chắn rằng Marceline sẽ đến phòng mình an toàn, Alfie, tôi không muốn nó bị lạc." Vincent ra lệnh cho quản gia, anh ta nhanh chóng vâng mệnh, để cậu chủ của mình ở lại với gia sư.
Rồi anh giải thích với Eve: "Tôi chỉ có hai đứa em gái thôi, không thể không lo cho chúng được."
Nhưng có gì đó mách bảo Eve rằng điều này không hoàn toàn đúng, chí ít thì biểu cảm trên gương mặt Vincent đã chứng tỏ như vậy..