“Vậy do ai thực thi xử phạt?”
Đột nhiên, Phượng Thiên Sách quay đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với
nàng: “Môn quy là gốc rể của môn phái, một khi có người xúc phạm nó,
người trong môn phái…ai ai cũng có quyền giết!”
“…Môn phái của chúng ta gọi là gì? Tổng cộng có bao nhiêu người?” Ngực
Già Lam thấp thỏm, càng cảm thấy bản thân mình gia nhập vào bang phái tà khí và hắc ám. Môn phái có thể thu nhận cái tên cực phẩm như Phượng
Thiên Sách, chắc chắn nề nếp chẳng có tốt là bao.
Phượng Thiên Sách liếc nàng thật sâu, quay đầu lại, che giấu nét cười tà trên khóe môi: “Môn phái của chúng ta là đại môn phái ở trên giang hồ,
nhưng, ở trên giang hồ cũng có rất nhiều kẻ thù, nên tạm thời nàng không biết thì tốt hơn. Tránh cho rước lấy một đống kẻ thù, khó giữ mạng nhỏ
hé. Còn môn phái có bao nhiêu người, ta nhớ trước đây ba năm, môn phái
chúng ta có một nghìn lẻ tám mươi người, hai năm trước, số người tăng
gấp đôi. Hiện tại số người bao nhiêu thì ta không rõ lắm. Nhưng, nhất
định không ít. Ngươi mới gia nhập môn phái không bao lâu. Nàng vừa gia
nhập môn phái không bao lâu, coi như là tiểu sư muội của môn phái. Tư
lịch còn thấp (*tư cách và từng trải), tạm thời còn chưa được tiếp xúc
tới những chuyện quan trọng của môn phái.”
“Vậy thì lúc nào ta mới có thể gặp người của môn phái?” Già Lam tò mò hỏi.
“Chờ khi thực lực của nàng đạt tới cấp bậc linh tôn, nàng mới có tư cách gặp các nhân vật quan trọng của môn phái, hiện tại e rằng nàng là người có thực lực yếu nhất môn phái, sợ rằng ngay cả tư cách bước vào của môn phái cũng không có.”
Già Lam bị đả kích. Địa vị của nàng trong sư môn thấp như vậy, thật sự
đẻ kích lòng tự tin của nàng. Vừa nghiêng đầu liền gặp khóe môi cười rất tà ác chưa kịp thu hồi của Phượng Thiên Sách, nàng không khỏi không
hoài nghi lời hắn nói là thật hay chỉ hù dọa nàng?
“Sư tổ đâu? Hắn đi đâu rồi? Ta dập đầu lạy thầy đối với ông ấy, nếu như
ta không hài lòng về sư phụ của mình, được ông cho phép chắc là quan hệ
sư đồ của chúng ta được xóa bỏ nhỉ?” Già Lam bắt đầu dùng chiêu khác.
“Sư phụ ư? Tung tích của lão ấy rất không ổn định, ngay cả ta cũng chỉ
gặp được lão ấy một, hai lần trong năm. Năm nay, lão tới tìm ta một lần, ta lại kêu Thiên Thiên tới tìm lão một lần, định mức năm nay đã hết,
nếu muốn gặp lão…phải chờ sang năm sau.”
Già Lam câm nín. Đây là kiểu quan hệ thầy trò gì thế? Một năm gặp mặt
một, hai lần? Đúng. Một năm chỉ gặp một hai lần, trái lại cũng không tệ
nha. Ánh mắt nàng sáng lên, quay sang nhìn Phượng Thiên Sách: “Bằng
không thì ngươi cũng bảo trì bí ẩn một chút, hai chúng ta cũng một năm
gặp mặt một hai lần đi.”
“Tiểu Lam Lam, nàng xác định, thực sự chỉ gặp ta một hai lần trong một năm?”
Đôi mắt lười biếng của Phượng Thiên Sách liếc về cổ tay Già Lam, tay Già Lam siết chặt, xém chút nữa nàng quên, cổ tay của nàng còn tám cánh hoa yêu liên cần mượn sức mạnh của hắn giải độc. Vì cái mạng nhỏ của mình,
nàng đành thỏa hiệp.
“Được rồi, gặp thì gặp. Nhưng, ta không thể thích ứng được với mối quan
hệ thầy trò này, ngươi cho ta một chút thời gian quan sát ngươi đi, để
xem ngươi có tư cách làm sư phụ của ta không, có được ta tán thành hay
không?”
Phượng Thiên Sách nhợt nhạt nhếch môi, thú vị ngắm nhìn nàng. Không ngờ, Phượng Thiên Sách hắn thu đồ đệ, còn gặp nhiều trắc trở như vậy, nói ra ngoài người ta cũng không tin.
“Nàng muốn quan sát ta? Có thể! Nhưng, muốn làm đồ đệ của Phượng Thiên
Sách ta, cũng phải có đầy đủ tư cách nhá, thực lực hiện tại của nàng…”
Hắn coi thường lắc đầu: “… Ngay cả tư cách nhập môn thấp nhất cũng không được, nếu không phải sư tổ khai ân, ngoại lệ nhận nàng làm đồ đệ, bằng
không nàng khó có tư cách vào môn phái.”
Già Lam không cam lòng chép miệng: “Lấy thiên phú của ta, muốn tăng thực lực lên, chỉ cần thời gian thôi, không có việc gì lớn.” Già Lam tự tin
nhướng mày, nàng không thể để hắn làm thịt mình.
“Dzô~ Nàng thật là có lòng tin đối với bản thân nhỉ? Vậy không bằng
chúng ta đánh cược, một tháng sau, thực lực của nàng phải đạt mức linh
sư cấp 8, kiếm sư cấp 6? Nàng dám nhận thách thức không?”
“Linh sư…cấp 8? Còn có kiếm sư… cấp 6?” Già Lam ngầm mài răng, cảm thấy hắn nhất định đang làm khó nàng.
Thực lực hiện giờ của nàng chỉ là linh sư cấp 4 hạ phẩm, còn kiếm sư?
Nàng căn bản còn chưa tu luyện kiếm sư cấp. Bắt nàng trong một tháng, từ linh sư hạ phẩm nhảy lên linh sư cấp 8, cái này có thể thực hiện. Trái
lại, kiếm sư từ con số không nhảy lên cấp 6, khác nào nằm mơ! Đây căn
bản là nhiệm vụ bất khả thi!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nàng đang muốn phản bác, đột nhiên Phượng Thiên Sách ngồi dậy, nghiêm
túc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bây giờ, nàng đắc tội Bá Hầu Trường Dã,
người có thực lực như hắn, muốn đối phó nàng, chỉ cần nhúc nhích ngón
tay là đủ rồi. Nếu nàng không thể làm cho thực lực của mình tăng nhanh
trong thời gian ngắn, kết cục của nàng chính là bị người ta giết. Nếu đã như vậy, nàng còn nghĩ yêu cầu của ta hà khắc sao?”
Bỗng nhiên, hắn nghiêm túc nói chuyện như vậy, tựa như thay đổi thành
một người khác. Già Lam kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu nhớ lại hình ảnh
lần đầu tiên nàng thấy hắn, bóng người kinh hồng thoáng lướt qua, hoàn
toàn trùng khớp với người trước mặt.
Không sai! Hắn đúng là sư phụ của nàng, chẳng qua là khó chấp nhận mà thôi.
“Nghĩ cái gì hử? Có nghe ta nói không?” Phát hiện nàng phân tâm, Phượng Thiên Sách xít lại gần nàng, chuyên chủ hỏi.
Già Lam xấu hổ gãi gãi đầu, ngửa người lui ra một chút: “Sao tự nhiên nghiêm túc như vậy? Ta có chút không thích ứng được.”
Hắn nói đúng, hiện tại Bá Hầu Trường Dã muốn đối phó nàng. Thực lực của
hai bên lại kém xa một trời một vực. Ngay cả một chiêu nàng cũng không
thể tránh được.
Nếu trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể làm thực lực tăng lên,
rất có thể sẽ giống như lần này phải nhảy xuống núi, lần này nàng phải
nhảy xuống núi, biết đâu sẽ có lần thứ hai…Không phải lần nào nàng cũng
gặp may có người sư phụ liều mình nhảy theo nàng, cứu nàng..
Hai chữ ‘sư phụ’ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng nếu đặt lên người
Phượng Thiên Sách, nàng thấy thế nào cũng không hòa hợp. >_w