Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 116: V40 Thọ yến phượng thái quân, vị hôn thê của hắn (5)




Edit: Tịch Liêu 

Đôi mắt hồ ly híp lại, Phượng Thiên Sách ung dung thanh nhã xoay người, nhảy khỏi bệ cửa sổ. Khi hắn xuất hiện ở cửa thành, ánh mắt của Bá Hầu Trường Dã suýt chút nữa đã phun ra lửa, sau một khắc liền đem người đã đóng băng trong tay ném ra ngoài, giống như vứt bỏ một vật phẩm hàng hóa vô dụng, đứng trên chiến xa hoàng kim, từ trên cao nhìn xuống, căm tức nhìn Phượng Thiên Sách: "Người đâu?" 

"Bá Hầu huynh, đừng nóng vội, huynh từ từ nghe ta nói đã." Giọng nói rõ ràng trên mặt còn hiện ra nụ cười rạng rỡ, Phượng Thiên Sách thảnh thơi phe phẩy cây quạt đi đến trước mặt Bá Hầu Trường Dã. 

Một người đối đầu với một xe, dẫn đầu đoàn xe còn là hai con hùng sư to lớn, điều này càng khiến hắn thêm nhỏ bé. 

Tuy vậy hắn chẳng tỏ ra lo lắng, hoàn toàn không thấy uy hiếp trước mắt. 

Những người đi đường thấy thế không khỏi kinh hãi. 

Phượng Thiên Dục bị ném mạnh xuống đất, trong ngực dâng lên cảm giác nhục nhã, trông thấy một màn này thì cảm giác đó hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự run sợ và nồng đậm hoài nghi. 

Đại ca điên rồi sao? 

Chẳng lẽ huynh ấy không nhìn thấy mấy con hùng sư của Bá Hầu Trường Dã sao, chỉ cần nó giơ một móng chân lên thôi, cũng đủ dẫm nát huynh thành một đống thịt vụn? 

Không đúng, vừa rồi Bá Hầu Trường Dã nói đại ca giữa đường đánh lén hắn, còn bắt muội muội của hắn.... 

Đại ca có năng lực như thế sao? 

Hắn càng thêm nghi hoặc. 

"Phượng Thiên Sách, ngươi đã thành công khiêu chiến sự nhẫn nại của Bản vương, bây giờ ngươi chịu chết đi." 

Bá Hầu Trường Dã vừa nói xong sắc mặt liền thay đổi, vung tay lên, hai con hùng sư mới ngồi xuống liền hướng mặt lên trời rống to, móng chân xòe ra, mắt thấy sẽ nghiền nát Phượng Thiên Sách. 

Những người đi đường không chịu nổi, đều rối rít nhắm hai mắt lại, lấy làm thương tiếc cho Đại thiếu gia Phượng gia. Tuổi còn trẻ chỉ vì một phút bốc đồng mà mất mạng, thật không đáng giá tý nào!! 

"Đại ca!" Cho dù trong lòng không thích đại ca, nhưng Phượng Thiên Dục vẫn kìm lòng không đặng mở miệng hô to, thân thể bay lên trời, muốn nhào qua cứu đại ca mình. 

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng trắng kinh người ập tới, nổ tung ở trước mặt Phượng Thiên Sách. 

"Ngao-------" 

"Ngao--------" 

Tiếng kêu rên thống khổ, khiến những người đi đường một lần nữa mở mắt. 

Tình hình đột nhiên chuyển biến đảo ngược lại. 

Hai con hùng sư ở đầu bên kia chẳng biết bị sức mạnh nào đó tập kích, một bên kêu thảm, một bên lui về phía sau. 

Phượng Thiên Sách đâu? Hắn vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, bộ dạng thong thả ung dung, chẳng qua trên bả vai còn có thể một con tiểu thú màu trắng, bộ lông trắng toát đến chói mắt, tựa như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, nhìn thấu được lòng người. 

"Đại ca?" Phượng Thiên Dục sợ ngây người, đại ca chẳng có hề hấn gì cả, nhưng hai con hùng sư của Bá Hầu Trường Dã lại bị đánh lui? Trong lúc kinh ngạc, hắn hoàn toàn quên mất bản thân đang bay giữa không trung, ngay lập tức sẽ ngã trúng đại ca mình. 

"A---------------" 

Đợi hắn phản ứng kịp thì đã muộn. 

Hắn ngã vào trong lòng một người, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: "Nhị đệ, sao đệ đột nhiên nhiệt tình thế? Đại ca như ta đây không quen lắm đâu. Được rồi được rồi, đại ca biết đệ sùng bái ta, yêu quý ta, thôi ta để cho đệ ôm ta thêm một lúc nữa đó." 

Phượng Thiên Sách mỉm cười từ ái, bàn tay to khẽ vỗ sau lưng Phượng Thiên Dục, không hề để ý cả người đệ đệ mình xốc xếch không chịu nổi. 

"Phượng Thiên Sách, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, xưa nay Bản vương đã xem thường ngươi rồi." Ánh mắt Bá Hầu Trường Dã sắc bén u ám bắn về phía trước, hắn cười lạnh nói, "Nói đi, ngươi làm thế là có mục đích gì?" 

Phượng Thiên Sách hí mắt cười một tiếng: "Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ muốn nhờ Bá Hầu huynh giúp ta một việc nhỏ mà thôi." 

Đôi mắt Bá Hầu Trường Dã càng híp chặt hơn, hai tầm mắt đột nhiên va chạm nhau. 

Lúc này trong Phượng phủ, Già Lam vẫn không thể nào địch nổi những tên cao thủ Phượng gia đang bao vây mình, ngay cả quan tài thiên táng của nàng cũng bị người của Phượng gia trói lại. 

Một đám người vây quanh quan tài thiên táng, bàn bạc xem xử lý như thế nào. 

Có người cầm búa bén chém thử, có người dùng đao cạy thử, đáng tiếc cũng không ăn thua gì, cuối cùng dưới sự đề nghị của Tam phu nhân, bọn họ quyết định đem củi lửa đến bên dưới quan tài, dùng lửa đốt nó. 

Kết quả là Già Lam vào giờ phút này, đang co rúc trong quan tài, cảm thụ xung quanh ngày càng nóng bức, hô hấp trong nháy mắt trở nên khó khăn. 

"Chết tiệt, tâm tư nữ nhân Phượng gia cũng thật quá độc ác, đây chẳng phải là muốn ta bị chết cháy sao?" 

Nàng đang do dự, chưa đến phút cuối cùng, nàng không muốn thi triển sức mạnh chiến hoàng bút, bởi vì nếu như chuyện chiến hoàng bút bị bại lộ, tình cảnh của nàng sẽ còn nguy hiểm hơn bị lửa nướng lúc này. 

"A Sách, rốt cuộc chàng đang ở đâu hả? Mau tới cứu ta đi." 

Bây giờ nàng chỉ có thể gửi hy vọng vào Phượng Thiên Sách. 

Ở bên ngoài quan tài, Tam phu nhân đắc ý cười hả hê: "Xú nha đầu, cô cứ tiếp tục trốn đi, để ta nhìn xem cô có thể trốn được bao lâu?" 

Tứ phu nhân không đành lòng, tiến lên phía trước nói: "Chúng ta làm như vậy, có phải đã quá tàn nhẫn hay không? Lỡ như Đại thiếu gia biết được, chắc chắn Phượng gia sẽ không yên ổn." 

Tam phu nhân cười châm chọc: "Muội bớt giả đò làm người tốt đi. Người bày ra kế hoạch này không phải là muội sao. Để dồn nàng ta vào chỗ chết, ngay cả ma ma của Đại thiếu gia muội cũng giết, muội nói xem đến lúc Đại thiếu gia truy cứu, ai là hung thủ nhỉ?" 

Sắc mặt Tứ phu nhân thay đổi, liên tục lắc đầu: "Muội không có giết ma ma, ma ma không phải do muội giết, sao tỷ có thể vu oan muội được?" 

"Không phải muội giết, chẳng lẽ ta giết?" Tam phu nhân tiếp tục mỉa mai, nụ cười càng sâu hơn, "Muội đừng tưởng ta không biết, muội cố tình dạy Tiểu Thoa đứng ra chỉ điểm Già Lam là người đã độc thú, nếu không phải muội là người đầu tiên khởi xướng, sao ta có thể nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng được chứ?" 

"Muội không có! Sau khi muội nghe Tiểu Thoa miêu tả xong liền nảy ra ý xấu, bảo nàng đứng ra đổ tội cho Già Lam. Tỷ cũng biết, muội từ Tuyết Mộng quốc gả đến đây, muội chỉ mong Đại thiếu gia có thể lấy công chúa Tuyết Mộng quốc, cho nên đó là lý do muội không hy vọng một kẻ ngoại nhân bước vào Phượng gia. Nhưng mà, muội thật sự không có giết người, cũng không có cho người đầu độc thú sủng, tỷ cho muội một nghìn lá gan, muội cũng không dám. Đây đều là thú sủng mà gia chủ yêu thích, muội sao có thể đi chọc giận gia chủ được?" Tứ phu nhân nói tủi thân trong lòng, trái lại vô cùng hợp tình hợp lý. 

Tam phu nhân nghe xong u mê, người không phải nàng ấy giết, cũng không phải mình giết, chẳng lẽ là.... 

Ánh mắt hoài nghi của nàng lập tức rơi trên người Nhị phu nhân, nhưng Nhị phu nhân là người tai thính mắt tinh, đã sớm nghe được chuyện của hai người, lạnh lùng trả lời: "Các người đừng có nhìn ta. Ta đã nhận được sự đồng ý của gia chủ mới dám hạ độc, không hy vọng Già Lam được gả vào Phượng gia không chỉ có một mình chúng ta, gia chủ cũng không muốn một nha đầu chẳng biết từ đầu bước vào Phượng gia. Chỉ có điều cái chết của ma ma, rất kỳ lạ. Ta còn tưởng hai người các người làm..." 

Tam phu nhân và Tứ phu nhân cùng lộ ra sự kinh ngạc, ban đầu các nàng còn nghi ngờ lẫn nhau, cứ tưởng đối phương làm, hiện tại sự thật chứng minh, ba người không ai giết người cả, vậy ma ma sao chết được? 

Trong lúc ba người khốn khổ suy tư, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sư tử rống, chấn động bốn phương. 

Ba người liền ngẩng đầu, trông thấy một chiến xa màu vàng từ trên trời giáng xuống, dẫn đầu là hai con hùng sư uy vũ bưu hãn khó đỡ nổi, mọi người xung quanh bị kinh động chạy tán loạn. 

Ầm!! 

Chiến xa xông về đống lửa, khiến đám lửa đang hừng hực bốc cháy phải bay tứng tung, cuối cùng bánh xe vững vàng rơi trên nắp quan tài. 

Bá Hầu Trường Dã ngồi trên chỗ cao của chiến xa, mắt nhìn xuống đám người đang bị hoảng sợ của Phượng gia, hắn hí mặt nói: "Người đâu?" 

Câu hỏi không đầu không đuôi, khiến cho già trẻ Phượng gia không hiểu ra sao. 

Nhìn bộ dạng uy phong bắt mắt của Bá Hầu Trường Dã, tất cả mọi người đều đoán được thân phận của hắn, mặc dù trong lòng có tức giận cũng không dám tùy tiện đắc tội. 

Nhị phu nhân tiến lên phía trước nói: "Chiến vương người tới là khách, chẳng biết tại sao không vào cửa chính? Chúng ta đang xử lý một số chuyện trong nhà, xin chiến vương tạm lánh mặt đi đến đại sảnh nghỉ ngơi dùng trà." 

"Bớt nói nhảm đi, Bản vương muốn tìm người tên Già Lam, mau bảo nàng ta ra đây gặp Bản vương." Bá Hầu Trường Dã không thèm để ý đến nàng, ánh mắt sắc bén quét nhìn khắp sân, muốn kéo người hắn cần tìm ra, nhưng hắn không ngờ đến người hắn cần tìm, bây giờ đang ở bên dưới chiến xa của hắn, bị hắn ép tới suýt chút nữa ngộp thở. 

"Mẹ nó, ta đang ở bên dưới ngươi này." Già Lam nhịn không được chửi ầm lên, người đang ở bên dưới hắn, mà hắn còn đi tìm khắp nơi. 

Mặc dù có thể người đến không tốt, nhưng vào giờ phút này mà nói, hắn chính là vị cứu tinh của nàng, cho nên nàng sẽ bỏ qua cho hắn lần này. 

Bên trên quan tài đột nhiên nhẹ hẳn đi, toàn bộ quan tài bị nâng lên, Già Lam hé mở, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra, ai ngờ trước mắt đột nhiên có nguồn sáng, khiến nắp quan tài mở ra. Một bàn tay lớn thò vào trong kéo tóc nàng, đem cả người lẫn tóc ra ngoài. 

"Đau! Đau!" 

Da đầu bị đau, suýt chút nàng đã rớt nước mắt, Già Lam trừng mắt nhìn nam nhân ánh vàng rực rỡ trước mặt, thật muốn bóp chết hắn. 

"Là ngươi?" Đáy mắt Bá Hầu Trường Dã xẹt qua một luồng sáng u ám nhìn nàng thêm sâu xa, hắn hừ một tiếng, "Trước tiên giữ lại cái mạng nhỏ của cô, đợi sau khi xong việc, Bản vương sẽ bóp chết cô." 

Ba ba ba, tay hắn khẽ giơ lên, huyệt đạo trên người Già Lam bị điểm, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Bá Hầu Trường Dã. 

Thân thể của hắn tựa như khối băng lạnh lẽo, không hề có độ ấm. 

Đi lại của Già Lam bị hạn chế, không thể nhúc nhích chỉ có thể dựa vào lòng hắn, chẳng biết kế tiếp hắn định dẫn nàng đến nơi nào. Chẳng qua cũng tốt hơn so với việc bị nướng chín. 

"Từ giờ trở đi, cô không được rời khỏi Bản vương nửa đường...." 

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ để người ta suy nghĩ xa xôi, nếu như đổi thành lời nói nỉ non của những cặp tình nhân, một màn này thật chẳng biết có bao nhiêu ấm áp lãng mạn, đáng tiếc, tình cảnh hiện tại của Già Lam, nàng cũng không cảm thấy có chút xíu gì lạc quan, ở lại bên cạnh hắn, đúng là một loại cực hình. 

Phượng Thiên Sách, sao chàng còn chưa tới? Không thấy ta đang bị người ta khi dễ sao? 

Trái ngược với Già Lam đang bị ủy khuất, ba vị phu nhân Phượng gia hoàn toàn ngớ ra, đây là tình huống gì? 

"Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, lão thái quân cho mời." Đột nhiên có hạ nhân đến bẩm báo, khi thấy Bá Hầu Trường Dã cũng ở đây, liền nói thêm, "Chiến vương xin mời đi ra trước, thọ yến sắp bắt đầu rồi." 

Già Lam chú ý thần thái người này rất bình tĩnh, cũng không hề ngạc nhiên trước cục diện hỗ loạn này, càng không sợ hãi vì sự xuất hiện của Bá Hầu Trường Dã ở đây, ngược lại hắn rất trấn tĩnh thong dong, hơn nữa, bóng dáng của hắn nàng thấy rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào rồi. 

Không đợi nàng kịp nghĩ ra, cả người nàng đã bị Bá Hầu Trường Dã xách lên, đi về hướng khác.