(*) “Phôi Đản” – hay được dịch thành “trứng thối”, nghĩa là đồ bỏ đi, đồ không còn giá trị…
Tiền Sắt Sắt nằm trong lòng Chung Ly Tà tò mò quan sát vùng đất đang bồng bềnh trên không, chỉ thấy ngoài hai ba gian nhà gỗ nằm giữa vùng đất ra, thì phía trước là một vùng cỏ dại rộng lớn mà nàng không biết tên. Hơn nữa chúng đều mọc ngay hàng thẳng lối, không hề lộn xộn chút nào.
Còn phía sau mấy ngôi nhà đó là cái gì, Tiền Sắt Sắt không biết, vì nàng không có năng lực nhìn xuyên qua ngôi nhà để thấy được đồ đạc gì đó phía sau.
Tiền Sắt sắt có chút tò mò nhìn đám cỏ dại chỉnh tề ngay ngắn phía trước, nhón chân cố sức vươn người ra khỏi vòng tay Chung Ly Tà, nàng chỉ muốn nhìn thử xem cỏ dại có gì tốt mà mỹ nam sư phụ lại trồng đến một vùng rộng lớn đến vậy.
Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt vùng vẫy móng vuốt, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sắt Sắt muốn làm gì vậy?”
Tiền Sắt Sắt ngóc cái đầu nho nhỏ của mình lên, hai mắt mở to mơ màng nghi hoặc, nhìn đáng yêu vô cùng: “Mỹ nhân sư phụ, sao sư phụ trồng nhiều cỏ vậy ạ, là để nuôi trâu sao?”
Chung Ly Tà còn chưa kịp phản ứng, nhất thời sửng sốt đứng đó, phản ứng như vậy làm Tiền Sắt Sắt nghĩ là hắn ngầm thừa nhận, hai mắt to lại toát ra vẻ tiếc hận vô cùng, thật tiếc, mỹ nhân độc nhất vô nhị như vậy lại có ham mê kỳ quái, quả nhiên con người không ai vẹn toàn hết mà.
Chung Ly Tà nhìn đôi mắt to tràn đầy tiếc hận của Tiền Sắt Sắt, lại nghĩ đến câu hỏi trước đó của nàng, không cần hỏi cũng biết là nàng đang tiếc hận điều gì rồi. Hắn không kiềm được mà giật giật khóe mắt, vươn ngón tay gõ nhẹ vào đầu nàng: “Cái đầu nhỏ này của ngươi nghĩ lộn xộn gì vậy hả? Đám cỏ đó là thảo dược vô cùng quý hiếm đấy, sao vào miệng của ngươi lại biến thành cỏ dại nuôi trâu vậy hả?”
Tiền Sắt Sắt thu móng vuốt lại, xoa xoa chỗ bị gõ, tủi thân bĩu cái miệng hồ ly ra, cuối cùng lầm bầm nói: “Thảo dược quý hiếm mà đem nuôi trâu thì sẽ thành con trâu vô cùng quý hiếm chứ sao đâu.” Trước kia nàng xem tiểu thuyết thấy toàn viết như vậy đấy thôi? Dùng thảo dược quý hiếm nuôi một vài đứa trẻ, những đứa trẻ đó lớn lên sẽ thành dược nhân. Cho nên nếu mỹ nhân sư phụ cũng làm như vậy thì sẽ nuôi ra được một con dược ngưu chứ sao đâu, nói không chừng còn giống như trong tiểu thuyết nói, ăn thịt nó có thể cải tử hồi sinh giống như dược nhân vậy nữa chứ.
Sau khi Chung Ly Tà nghe Tiền Sắt Sắt lầm bầm xong, lại vươn ngón tay gõ một cái, nhưng lần này gõ mạnh hơn trước đó một chút, “Cho dù thảo dược có quý giá đến đâu, thì cũng chỉ có tác dụng trong vài ngày mà thôi, làm sao mà nuôi ra được cái gì dược ngưu cơ chứ?! Huống chi đám thảo dược này đều hiếm thấy trên đời, cứ như vậy mà nuôi trâu, ta cũng không nỡ đâu. Còn chưa kể là trên đảo này cơ bản là không có trâu.”
Tiền Sắt Sắt cảm thấy trên đầu đau xót, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, không muốn đi theo một người hay ăn hiếp người khác thế này nữa đâu, không phải nàng chỉ nói sai mấy câu thôi sao, làm gì lại gõ mạnh như vậy chứ?
“Mỹ nhân sư phụ ăn hiếp người ta, là người xấu!” Tiền Sắt Sắt nũng nịu lên tiếng, giọng nói tràng ngập tủi thân, bốn chân giãy giụa liên tục trong lòng Chung Ly Tà, muốn nhảy khỏi vòng ôm của hắn.
Chung Ly Tà sửng sốt, như vậy đã khóc rồi sao? Trong lòng lập tức cảm thấy đau nhói, nội tâm thật sự không muốn nhìn thấy nàng khóc chút nào, vì vậy lập tức vươn tay xoa xoa đầu Tiền Sắt Sắt. Ngón tay thon dài vuốt nhẹ gương mặt nàng, lau đi nước mắt của Tiền Sắt Sắt “Vi sư là người xấu, Sắt Sắt đừng khóc nữa nhé!”
Tiền Sắt Sắt há to miệng ngơ ngác, mỹ nhân sư phụ đang an ủi nàng sao? Nhưng trên đầu vẫn còn cảm giác hơi đau, nước mắt lại tiếp tục chảy ra: “Không được”.
Nhất thời Chung Ly Tà cảm thấy bối rối, hắn sống trên đảo này một mình suốt vài thập niên, chưa bao giờ an ủi qua ai, lại càng không biết an ủi người đang khóc thế nào.
Nhưng thấy Tiền Sắt Sắt yên lặng rơi lệ, trái tim hắn dường như đang bị kim đâm, hắn vô cùng không thích cảm giác này, hắn muốn nhìn thấy tiểu hồ ly vui vẻ hoạt bát, mà không phải buồn lòng thế này, vì vậy hắn dùng hai tay nâng Tiền Sắt Sắt lên, cứng ngắc hỏi: “Thế Sắt Sắt muốn sao mới không khóc nữa?”
Tiền Sắt Sắt chớp mắt, nũng nụi cất tiếng mang theo âm thanh nức nở: “Muốn gì cũng được phải không?”
“Ừ…muốn gì cũng được, chỉ cần Sắt Sắt không khóc nữa, cái gì vi sư cũng cho.” Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt nín khóc, hiển nhiên đáp ứng.
“Vậy mỹ nhân sư phụ mua trâu về nuôi đi, nhưng chỉ dùng thảo dược để nuôi nó thôi được không?” Tiền Sắt Sắt nhìn một vùng thảo dược rộng lớn, ánh mắt lóe sáng, rất muốn thử xem có thể nuôi ra một con dược ngưu như trong tiểu thuyết hay không.
Chung Ly Tà nhìn đám thảo dược trong sân, tần suất co giật khóe mắt càng nhiều hơn trước, đám thảo dược đó phải mất rất nhiều năm mới trồng được như vậy, có rất nhiều loại đã tuyệt chủng dưới phàm trần. Cứ như vậy mà đem nuôi trâu sao?
“Mỹ nhân sư phụ sẽ không keo kiệt đến vậy chứ?” Tiền Sắt Sắt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chung Ly Tà, nước mắt lại dâng lên, đang có khuynh hướng vỡ đê lần nữa.
Chung Ly Tà cảm thấy có chút đau đầu, cuối cùng không chống cự được nội tâm đang giãy giụa mà thỏa hiệp nói: “Được được, ngày mai sư phụ xuống núi mua trâu về nuôi.”
Hai mắt Tiền Sắt Sắt sáng trưng lên, nhón hai chân sau lên cố gắng chống đỡ thân người, chân trước giữ mặt Chung Ly Tà, hôn bẹp một cái lên mặt hắn. Sau đó vung vung móng vuốt hớn hở nói: “Mỹ nhân sư phụ thật tốt!”
Chung Ly Tà cười khẽ, chỉ như vậy mà thành người tốt rồi! Tiểu hồ ly này cũng dễ thỏa mãn quá nhỉ. Nhưng mà nghĩ đến việc tiểu hồ ly vừa mới hôn mình một cái, Chung Ly Tà cười cười, chỉ nuôi một con trâu, mà có được phúc lợi như vậy, trả giá bằng từng ấy thảo dược cũng xứng đáng mà đúng không.
Tiền Sắt Sắt chăm chú nhìn Chung Ly Tà, rất sợ đối phương tức giận,thấy Chung Ly Tà nở nụ cười, thì hiểu được hắn không phản cảm với phương thức biểu đạt vui sướng của mình. Lại nhớ đến vừa rồi môi mình chạm phải làn da mềm mại của hắn, Tiền Sắt Sắt lại cảm thấy thẹn thùng.
Không dám nhìn Chung Ly Tà tiếp, Tiền Sắt Sắt lại ngồi sụp xuống lần nữa, vùi đầu vào hai chân trước bé nhỏ của mình.
“Sắt Sắt đang thẹn thùng sao?” Chung Ly Tà nhìn động tác của Tiền Sắt Sắt, hai tay lại nâng thân hình nhỏ nhắn của Tiền Sắt Sắt lên, tay phải nhẹ nhàng gỡ chân của Tiền Sắt Sắt ra, nhìn thẳng vào mắt nàng cất tiếng hỏi.
“Mỹ nhân sư phụ không được cười.” Tiền Sắt Sắt không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, đành phải nhắm hai mắt lại, liên tục cọ cái đầu nho nhỏ vào bàn tay hắn.
Đã biết rõ là nàng đang thẹn thùng rồi mà còn hỏi nữa, sao nàng lại có sư phụ hay ăn hiếp người khác thế không biết? Nhưng mà da mặt sư phụ thật là mềm quá đi, ôi….đây là làn da đẹp nhất trong tất cả các mỹ nam mà nàng đã gặp qua đấy.
“Sắt Sắt nói không cười thì vi sư sẽ không cười”. Chung Ly Tà thu hồi nụ cười, ánh mắt cưng chiều nhìn con hồ ly bé nhỏ trên tay. Sư phụ hắn trước khi phi thăng thành tiên đã từng nói với hắn, hắn không thích hợp tu tiên, bởi vì chung quy có một ngày hắn sẽ bị một người trói chặt, cuốn vào bên trong thế tục hồng trần.
Trước đó hắn vẫn không tin, nhưng từ khi hắn gặp con hồ ly này, thì hắn đã tin tưởng. Không hề có lý do gì, hắn cứ vậy mà vì con hồ ly này mà vui vẻ, mà đau lòng.
Bây giờ hắn cảm thấy rằng, mặc dù không thể thành tiên, nhưng vì nó, hắn cũng vui lòng vui dạ mà chấp nhận.