Có vẻ như Chung Ly Tà cũng không phản đối Tiền Sắt Sắt lường gạt Chung Ly Uyên, nói với Chung Ly Uyên một tiếng: "Ở đây chuộc tội cho tốt đi." rồi ôm Tiền Sắt Sắt định rời đi.
Tiền Sắt Sắt lại nhảy lên đầu vai Chung Ly Tà quay sang nói với Chung Ly Uyên ở sau lưng: "Đừng quên giữa trưa phải nấu cơm đó."
Chung Ly Tà bước thêm một bước nữa, rồi lại bổ sung: "Nếu đã ở đây chuộc tội, vậy thì có một số việc nhất định phải an bài, lúc xế chiều nhất định phải hái cỏ cho ruộng thảo dược trước mặt, còn nữa, trên đảo này chỉ có hai gian phòng và một phòng bếp, cho sau này ngươi cứ ở gian phòng bên phải đi."
Sau khi Tiền Sắt Sắt nghe xong, lập tức quay đầu hỏi Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, đó không phải là phòng của Sắt Sắt sao? Cho hắn ở, vậy sau này Sắt Sắt ở đâu?"
"Sau này Sắt Sắt ở chung phòng với vi sư được không?" Chung Ly Tà nghĩ buổi tối mình phải tĩnh tọa, hôm nay là kỳ căn cơ (nền móng) của Sắt Sắt, có thể hơi thở sẽ không yên, ở cùng một phòng với mình cũng tốt, có gì có thể chiếu cố.
Tiền Sắt Sắt nghe vậy thì mắt sáng lên, ngủ chung với mỹ nhân sư phụ, nghĩa là có thể thoái mái chiếm tiện nghi, chấm mút, liền không ngừng gật đầu đáp ứng, chọc cho Chung Ly Tà thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôm Tiền Sắt Sắt rời đi.
Lúc này Tiền Sắt Sắt mới nhớ bộ y phục mới may của mình vẫn còn chưa mặc, liền hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, bộ y phục Sắt Sắt cầm về đâu rồi?"
Nàng nhớ nãy giờ mỹ nhân sư phụ vẫn đi chung với mình, mà lúc quay lại hai tay cũng trống trơn, có phải đã quên cầm bộ y phục đó rồi hay không?"
"Sao vi sư quên được chứ? Lúc sáng, Tả Phong đã đưa tới rồi." Nói xong Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt đi về phía gian phòng: "Vi sư mặc cho Sắt Sắt được không?"
Tiền Sắt Sắt nghe vậy thì nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, kiếp trước từ lúc ba tuổi nàng đã không còn để người khác mặc quần áo giúp mình nữa, thứ nhất là vì mình hiểu chuyện sớm, thứ hai là trong cô nhi viện, cũng không thể chăm sóc hết từng ấy đứa trẻ được.
"Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt có thể tự mặc." Loại chuyện như tắm là vì nàng không biết bơi, để mỹ nhân sư phụ giúp đỡ cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng chuyện mặc quần áo này thì nàng vẫn có thể tự làm được. Đúng không?
"Sắt Sắt biết mặc sao?" Câu hỏi của Chung Ly Tà mang theo nghi vấn nồng đậm, không phải hắn không chịu tin tưởng vật nhỏ này, mà là với mấy cái móng vuốt nhỏ đó, cầm y phục được hay không cũng còn phải xem lại nữa.
Tiền Sắt Sắt nghĩ một lát rồi gật đầu một cái khẳng định.
Chung Ly Tà cũng không thể làm gì khác hơn là để mặc nàng.
Mặc dù Tiền Sắt Sắt lòng tin tràn đầy, nhưng khi đối mặt với đống quần áo đang được gấp gọn gàng thì vẫn lâm vào khó khăn. Rất muốn đổi ý để Chung Ly Tà giúp nàng mặc, nhưng vừa định mở miệng thì đã đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Chung Ly Tà, nàng phồng má, rất có cốt khí mà bắt đầu giằng co với đống quần áo.
Giằng co hồi lâu, chọc cho cả người Tiền Sắt Sắt đầy mồ hôi. Tiền Sắt Sắt giơ vuốt lên gắp y phục ném sang bên cạnh một cái, nói với Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, giúp Sắt Sắt tắm trước đi được không, tắm xong lại mặc quần áo, nếu không sẽ không sạch sẽ."
Nghe nói những người nặng mùi một khi ra mồ hôi thì sẽ vô cùng hôi thối, thân nàng là hồ ly, chảy mồ hôi rồi sẽ càng thối hơn... Nếu dọa cho mỹ nhân sư phụ chạy mất sẽ không tốt.
Chung Ly Tà nhìn Tiền Sắt Sắt cười một tiếng, vừa định ôm lấy Tiền Sắt Sắt, liền phát hiện mảng lông sau lưng Tiền Sắt Sắt vì thấm mồ hôi mà bết dính lại. Lông hồ ly màu đỏ trở nên ướt át, giống như khối huyết ngọc hoàn mỹ, mắt Chung Ly Tà chợt lóe, sau đó lại bình tĩnh ôm lấy Tiền Sắt Sắt đi tới chậu nước rửa mặt, tắm cho nó.
Bộ lông giống như huyết ngọc sau khi được tắm rửa sạch sẽ đã lập tức khôi phục bộ dáng vốn có, Chung Ly Tà thở dài một cái, xem ra thân phận của vật nhỏ vẫn cần phải bàn lại rồi. Vốn tưởng rằng nó chỉ là một con hồ ly có chút linh tính, không ngờ lại không phải vậy. Ngay sau đó lại nghĩ cũng do bản thân mình sơ sót, hồ ly dù có linh tính thì cũng không thể biết nói biết viết được, huống chi hình như vật nhỏ còn biết nói bẩm sinh.
Đương nhiên là Tiền Sắt Sắt không biết gì, cũng không thấy được màu lông của mình bị thay đổi, lúc này nàng đang hưởng thụ sự phục vụ của Chung Ly Tà. Sau khi Chung Ly Tà tắm cho Tiền Sắt Sắt không, không màng đến ý kiến của Tiền Sắt Sắt, cầm y phục lên mặc vào cho nàng.
Sau một phen vất vả, đã tới giữa trưa. Tiền Sắt Sắt nhớ kỹ chuyện Chung Ly Uyên phải nấu cơm, liền thúc giục Chung Ly Tà dẫn nàng đi vào phòng bếp xem tình hình.
Vào phòng bếp, trên bàn đã bày sẵn bốn món mặn một món canh, Chung Ly Uyên thì đang xếp đũa lên bàn. Tiền Sắt Sắt vừa nhìn, nhất thời ngây dại, đây quả thực là bản sao mỹ nhân sư phụ làm cơm mà.
Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt si ngốc nhìn Chung Ly Uyên, tâm tình nhất thời không tốt: "Sắt Sắt thấy đẹp mắt không?"
Tiền Sắt Sắt không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Đẹp mắt."
Sau khi nói xong mới phát giác không khí có vẻ không đúng, vội vàng tiếp lời: "Giống như nhìn thấy bản sao của mỹ nhân sư phụ đang làm cơm vậy, ôi... thật là hạnh phúc."
Chung Ly Tà nghe vậy, mới bỏ qua thả Tiền Sắt Sắt xuống một cái ghế.
Tiền Sắt Sắt nếm thử món ăn Chung Ly Uyên làm, phát hiện cũng không hề kém như trong tưởng tượng, mặc dù mùi vị không bằng Chung Ly Tà nấu, nhưng lại ngon hơn rất nhiều so với những quán ăn bình thường.
Sau buổi cơm trưa, Chung Ly Tà đưa Tiền Sắt Sắt về phòng để xem sách thuốc mới mua, còn mình thì không biết đi đâu.
Xem sách thuốc trong chốc lát, Tiền Sắt Sắt không chịu được nữa, chạy tới cửa nhìn một hồi phát hiện Chung Ly Tà không có ở ruộng thuốc, nghĩ đến kỹ năng bơi lội tệ hại của mình, Tiền Sắt Sắt liền muốn đến hồ nước phía sau để luyện tập.
Vừa đến gần hồ nước, Tiền Sắt Sắt đã nghe thấy tiếng nước chảy, ghé đầu nhìn sang, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Chung Ly Tà bước từ trong nước ra. Làn da trắng mịn còn đọng những hạt nước trong suốt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc đen tuyền dính sát vào bắp thịt. Tiền Sắt Sắt chỉ cảm thấy lỗ mũi ngưa ngứa, chất lỏng ấm áp liền chảy ra.
Tiền Sắt Sắt có chút không bỏ được cảnh đẹp trước mắt, tiếp tục nhìn ngắm, trong lòng thầm cảm thán thật là yêu nghiệt mà.
Vừa lúc đó có một giọng nam vang lên sau lưng Tiền Sắt Sắt.