Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 993




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, chết đi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đánh thẳng xuống.  

Anh không có hứng thú kéo dài với người này.  

“A ~ đừng giết tôi.” Người này kêu la thảm thiết, bị dọa choáng váng, nhưng đón tấn công vẫn giáng xuống, trong tay ông ta cầm một thanh đao dài, dùng hết tất cả chân nguyên ngăn cản.  

Nhưng cũng chỉ là bọ ngựa hấp hối, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.  

Người này tiếp tục la hét nhưng lại phát hiện mình chưa chết, chỉ là xương cốt bị chặt đứt vài cái.  

“Mình… Chưa chết?” Ông ta tự hỏi.  

Dương Bách Xuyên muốn giữ lại người sống để hỏi chuyện của Hạ Lộ.  

Tạm thời anh sẽ không giết ông ta.  

Bay người qua đó, trực tiếp nhấc người này lên, bay lại chỗ tên Tiên Thiên tầng ba Thần Tông đang ngất kia, ném cùng một chỗ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên quay người nhìn về phía tảng đá lớn, lạnh lùng nói: “Tự ra hay để tôi đánh ra?”  

Ẩn giấu sau tảng đá lớn chính là tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia, ông ta không chạy, Dương Bách Xuyên cũng không ra tay, giữ tên này lại chính là để lập uy.  

Hiệu quả không phải lập uy ở chỗ này mà là tuyên truyền bằng miệng, anh muốn giữ lại tên này vì lý do đó.  

Lời vừa nói xong, đằng sau tảng đá lớn vang lên âm thanh: “Đừng đừng đừng! Thả tôi ra.”  

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, run rẩy đi ra. Ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên hạ gục cao thủ Tiên Thiên ba tầng trong nháy mắt. Mặc dù ông ta là Thiên Tỉnh dị năng giả, nhưng cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên tầng một. Ở trước mặt Dương Bách Xuyên không nhấc nối suy nghĩ phản kháng, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ mạng.  

“Ông là người phương nào? Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt hỏi ông ta.  

“Tôi… Tôi tên Hòa Sơn, không thuộc về bất cứ thế lực nào, tôi là Tán Tu, Dương môn chủ tha mạng, tôi chỉ đến xem náo nhiệt.” Hòa Sơn kinh hồn táng đảm.  

“Hừ ~ xem náo nhiệt? Nghe đây, cho ông một cơ hội sống, tự cắt đứt một tay tôi sẽ tha chết cho ông, nếu không tôi tự mình ra tay.” Hôm nay muốn lập uy, Dương Bách Xuyên không tính toán giữ lại thiện tâm. Nếu hôm nay thực lực của anh không đủ, hoặc Vân Môn không có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, những người này sẽ hủy diệt Vân Môn.  

Hòa Sơn nghe thấy Dương Bách Xuyên nói làm chính mình tự cắt đứt một cánh tay, trên mặt âm u, cân nhắc một lúc, cuối cùng cắn răng, nâng tay trái xuống đao chặt đứt tay phải của chính mình.  

“A ~”  

Tiếng kêu thảm thiết của Hòa Sơn vang vọng trên đỉnh núi, cánh tay phải của ông ta bị bản thân chặt đứt, máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để Dương Bách Xuyên ra tay ông ta sẽ mất mạng, không bằng chặt đứt một cánh tay đổi một mạng còn có lời hơn.  

“Coi như ông biết điều.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không để ý đến Hòa Sơn, nhìn về phía người của Thần Tông và  m Nguyệt Tông.  



“Nói cho tôi biết sự mất tích của Đàm chủ Thần Long Đàm có liên quan đến Thần Tông,  m Nguyệt Tông các người hay không. Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thể làm tôi vừa lòng, các người tự biết hậu quả.” Dương Bách Xuyên rét lạnh nói.  

“Tôi nói…”  

“Tôi nói…”  

Hai người đồng thanh nói.  

Tiếp theo hai người lần lượt trả lời, quả nhiên Hạ Lộ mất tích có liên quan đến Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Không khác với suy đoán của anh mấy, lúc trước sau khi đi ra từ đạo tràng Vu Hàm, Thanh Thành Thần Tông và  m Nguyệt môn đã tản ra tin tức Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm bị Dương Bách Xuyên giết chết. Sau đó hai tông môn lớn này đã phái ra hai tên Tiên Thiên tầng ba đến giết Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào Hoa Hạ, hai tên Tiên Thiên tầng ba đã bị Hạ Lộ ngăn lại.  

Sau một trận đại chiến, kết cục là ba người đều bị thương, hai tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông và  m Nguyệt Môn rời khỏi Hoa Hạ. Lúc đó Hạ Lộ bị thương nặng nhưng chưa chết, dựa theo lời nói của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, Hạ Lộ không sống được.  

Dương Bách Xuyên chấn động, sau trận chiến đó Hạ Lộ không trở lại Thần Long Đàm, khả năng cao dữ nhiều lành ít.  

Nếu vậy lúc cô ấy bị trọng thương sắp chết sẽ đi nơi nào? Không ai biết, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ đến hai nơi, đầu tiên là chỗ lão đạo đã cứu cô ấy, thứ hai là quê của Hạ Lộ. Hạ Lộ từng nói với anh, trong Trường Giang có cá Rồng.  

Nếu cô trọng thương không trở về Thần Long Đàm, vậy cũng chỉ có thể đi đến hai chỗ này.  

Sau khi nghe xong đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên rất đau, tức giận giơ tay đánh mạnh về phía hai người kia.  

“A ~”  

“Mày….”  

Hai tên Thần Tông và Âm Nguyệt Môn không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ ra tay, nói chuyện không giữ lời.  

Nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã chết tại chỗ.  

Bên kia, tên Thiên Tỉnh dị năng giả cắt đứt một tay bị dọa run người, sợ Dương Bách Xuyên cũng giết ông ta.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hận Thần Tông và  m Nguyệt Môn, trực tiếp giết chết hai người nay, coi như trả thù cho Hạ Lộ, dù sao giết người của hai tông này cũng không đủ anh nguôi giận.  

Dương Bách Xuyên hét to, âm thanh vang lên như sấm, dùng chân khí nói: “Từ bây giờ, cho dù là võ cỏ giả hay Thiên Tỉnh dị năng giả, dám can đảm bước vào phạm vi mười dặm của thôn Dương Gia, giết không tha.”  

Âm thanh truyền khắp mấy dặm núi lớn, quay đầu lại nói với tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia: “Cút!”