Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 785




“Ha ha ha, được.” Đinh Dương cười to, lập tức chuyển lời: “Lão phu nghe nói Dương Bách Xuyên đạo hữu là cháu ngoại của ông, chắc là gia tộc Đoan Mộc mấy người có đan Bồi Nguyên chứ?”  

Vừa nghe vậy, sắc mặt Đoan Mộc Hành Thiên thay đổi, bây giờ ông ấy mới hiểu được, thì ra Đinh Dương muốn thông qua chủ ý của mình để lấy đan dược của cháu ngoại, ông ấy hít sâu một hơi nói: “Tiền bối Đinh, tuy Bách Xuyên là cháu ngoại của tôi, nhưng đan dược thật sự không có, hơn nữa chúng tôi cũng mới nhận nhau không lâu, điểm này chắc tiền bối Đinh của biết rõ chứ.”  

Đinh Dương nhìn thấy đây chính là Đoan Mộc Hành Thiên không phối hợp, sắc mặt trầm xuống, nhưng đảo mắt lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên cười ha ha: “Dương tiểu hữu, gia tộc của ông ngoại cậu hiện giờ rất khó khăn ở nước ngoài, tiểu hữu có bằng lòng giao ra đan Bồi Nguyên đổi cho gia tộc của ông ngoại cậu một chút sự an toàn không?”  

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nhìn về phía Đinh Dương, không nghĩ tới vẫn có người chưa từ bỏ ý định, Đinh Dương này còn vô sỉ hơn Nguyên Thần Tử, lại dám lấy ông ngoại ra uy hiếp mình, thật đáng chết.

Rất rõ ràng, Đinh Dương đang uy hiếp trần trụi, thế lực võ cổ giả nước ngoài và võ cổ giả Trung Quốc hiện nay là hai cá thể.  

Tuy rằng ở cùng nhau trong đại hội cổ võ, nhưng làm việc, hành động đều theo hai hướng khác nhau.  

Dương Bách Xuyên không biết Thần Tông của Đinh Dương này thế nào, nhưng chắc có thể cũng là tông môn cổ xưa, lại bị thế lực Trung Quốc coi là ma đạo.  

Giờ phút này, mặc dù Đinh Dương cười nói giống như Di Lặc Phật, nhưng ai cũng biết ông ta rất nham hiểm.  

Nguyên Thần Tử ở một bên thấy vậy, trong lòng vui vẻ nở hoa, có người tìm Dương Bách Xuyên gây phiến phức, ông ta rất vui mừng.  

Chỉ có ánh mắt Bách Sơn trừng mắt nói: “Lão ma Đinh, ông muốn gây chuyện?”  

Đinh Dương luôn mỉm cười như Phật Di Lặc, biểu cảm như heo chết cũng không mở thùng nước sôi, cười ha hả nói: “Bách Sơn, đừng nói lung tung, tôi chỉ là nói ra tiếng lòng của mọi người thôi, nói trắng ra hôm nay còn không phải đều vì đan dược trên người Dương tiểu hữu sao?  

Bách Sơn, ông chính là người thông minh nhất trong chúng ta, trực tiếp bái sư tổ, lần này được rồi, phương thuốc trên người Dương tiểu hữu chẳng phải đã trở thành vật trong túi của Võ Đang ông sao?  

Sao keo kiệt thế? Còn không để cho người ta nói chuyện sao? Người khác sợ ông nhưng họ Đinh tôi thì chưa chắc đâu, đừng dùng ánh mắt uy hiếp tôi, lão phu không sợ đâu, ha ha ha ~”  

Lời nói của Đinh Dương không ấm không nóng, nhưng vừa nói ra làm cho những người khác đều nhìn về phía Bách Sơn với ánh mắt khác thường.  

Sắc mặt Bách Sơn xanh mét giận dữ nói: “Lão ma Đinh, ông đừng ngậm máu phun người, sư tổ Bách Xuyên đích thật là truyền nhân của sư phụ chưởng giáo đời thứ nhất Võ Đang tôi, là sư tổ của Võ Đang tôi, ông đang muốn chia rẽ bọn tôi sao ~”  

Nói đến cuối cùng, Bách Sơn có chút sốt ruột nhìn về phía Dương Bách Xuyên, vội vàng giải thích: “Sư tổ, ngài đừng nghe Lão ma Đinh nói bậy, Bách Sơn tuyệt đối không lừa gạt sư tổ.”  

Dương Bách Xuyên phất tay về phía Bách Sơn, ý bảo hắn ta đừng nói nữa, còn nói nữa chắc chắn có thể bị Đinh Dương nắm lấy điểm yếu, xem như anh đã nhìn ra, Đinh Dương này chính là một hồ ly mặt cười, nhìn như Phật nhưng thực ra nội tâm là ma.  

Tâm người này rất mưu mô, không thể không cẩn thận, hơn nữa anh còn nhìn ra được, Bách Sơn đường đường là Tiên Thiên tầng hai nhưng đối mặt với Đinh Dương lại có vẻ kiêng kỵ, điều này chứng tỏ Đinh Dương là Tiên Thiên tầng một này, thủ đoạn không đơn giản.  

Hơn nữa, nhìn thấy ông ta uy hiếp ông ngoại, Dương Bách Xuyên không thể không cẩn thận ứng phó, ở trong lòng anh, người thân quan trọng hơn đan dược rất nhiều.  

Ngẫm lại, sau đó trong đầu Dương Bách Xuyên nảy ra một chủ ý, nhìn quanh giữa sân có mấy đại Tiên Thiên, cuối cùng rơi vào trên người Đinh Dương, anh híp mắt cười nói: “Đinh Dương đúng không? Thu hồi ý xấu của ông đi, Bách Sơn nói tôi có quan hệ xa xưa với Võ Đang, tôi thừa nhận, cũng xác thực có chuyện này, cho nên ông vẫn nên thu hồi ý nghĩ hèn hạ của ông lại đi.