“Ở nhà họ Đoan Mộc, ông ngoại con đã đưa con đến nhà kho để xem. Có hàng trăm hóa thạch, nhưng không có hóa thạch nào có thể khiến bình Càn Khôn biến hóa. Con cũng rất khó hiểu, rõ ràng nhìn qua đều là hóa thạch giống nhau, nhưng lại không thể gây ra động tĩnh gì, tại sao vậy ạ? Sư phụ, người có biết không?”
Dương Bách Xuyên hỏi Sư phụ Vân Thiên Tà.
Sau khi trầm ngâm một lúc, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong tâm trí anh: “Địa Long là họ hàng xa của dòng họ Thần Long, tuy nhiên chúng không phải là giống rồng thuần chủng. Địa Long là một loại mãnh thú thời tiền sử, cực kỳ mạnh mẽ, là một trong những bá chủ ở thời Hồng Hoang, trong huyết mạch có trộn lẫn máu rồng.
Người ta đồn rằng Địa Long đẻ trứng, một vạn năm đẻ một quả, lại thêm một vạn năm mới nở. Trứng Địa Long chính là tinh hoa của đất trời, năng lượng bên trong vượt quá sức tưởng tượng, có điều cuối cùng không biết vì sao tộc Địa Long đều bị diệt sạch.
Quả là một điều kỳ diệu khi hóa thạch Địa Long vẫn còn sót lại ở địa cầu, việc nó đã bị mai một trong dòng sông lịch sử cũng không kỳ lạ, có thể bảo tồn đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, ở thời Hồng Hoang cũng có bao nhiêu Địa Long đâu. Dù sao thì về sau con cũng nên chú ý hơn, những hóa thạch như trứng Địa Long còn quý hơn cả linh thạch, nếu con hấp thụ được một viên thì có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ cũng nên.”
“A, lão già chết tiệt, có mỗi một viên đã bị bình Càn Khôn hấp thụ mất rồi, tim con đau quá!” Dương Bách Xuyên nghe tin mình có thể đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, trong lòng lập tức xao xuyến.
“Thôi đi, thằng nhóc con đừng được tiện nghi mà còn thích khoe mẽ, con có biết nước Sinh Mệnh xuất hiện trong lần bình Càn Khôn nâng cấp tương đương với việc tặng con ba lá bùa cứu mạng không! Về sau chỉ cần thần hồn không bị hủy diệt, cơ thể có bị tổn thương nghiêm trọng đến mức nào, có nước Sinh Mệnh, con cũng sẽ không chết được.
Tuy nhiên, nước Sinh Mệnh trong bình Càn Khôn có một quy tắc mà con phải nắm vững, đừng đến lúc đó lại mắc sai lầm. Con cũng thấy đấy, trạng thái ban đầu của nước Sinh Mệnh là ba giọt, sau khi dùng một giọt sẽ tự động bổ sung lại một giọt nhưng cần một khoảng thời gian nhất định chứ không phải bất cứ lúc nào cũng được. Theo quan sát của ta, sử dụng một giọt thì phải mất ba ngày sau mới bổ sung lại được.”
Nghe sư phụ nói về quy luật của nước Sinh Mệnh, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thấy yên tâm. Linh thức anh tiến vào trong bình Càn Khôn, quả nhiên nhìn thấy nước Sinh Mệnh trên tảng đá xanh đã biến thành ba giọt, hai giọt đã sử dụng đã được bổ sung lại.
Lúc trước trở về từ Nam Quốc, anh vẫn không nhìn qua, càng không biết quy luật thời gian nước Sinh Mệnh bổ sung, hiện tại sư phụ đã quan sát được cần ba ngày là có thể tái tạo lại.
Trong lúc hai thầy trò đang trò chuyện, Kiều Phúc dẫn theo chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu quay lại.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên thân thể Hầu Đậu Đậu có một vết thương rất sâu, giống như nó vừa bị một con quái thú nào đó cào bị thương vậy.
Anh hỏi Kiều Phúc mới biết được hóa ra lúc đối phương tìm thấy Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, bọn chúng đang chiến đấu với một đàn ưng núi, những vết thương trên cơ thể của Hầu Đậu Đậu là do ưng núi tạo ra.
Nếu không phải Kiều Phúc sợ Dương Bách Xuyên đang lo lắng chờ đợi thì anh ta đã muốn trả thù cho Hầu Đậu Đậu rồi.
Dương Bách Xuyên nhìn thương tích trên bụng Hầu Đậu Đậu, miệng vết thương rất sâu, có thể thấy cả ruột.
Chồn nhỏ ở bên cạnh anh kêu chít chít khoa tay múa chân, mách nó và Hầu Đậu Đậu bị một đàn ưng núi bắt nạt.
Dương Bách Xuyên bảo Kiều Phúc lui xuống, anh trừng mắt nhìn chồn nhỏ: “Đi, đào một đường thông xuống ngôi mộ dưới lòng đất cho tao, đào lớn một chút, tao muốn đi xuống xem thử, ai biểu bọn mày suốt ngày không chịu ngồi yên, đáng đời bị đám ưng núi ức hiếp.”
Sau khi mắng chồn nhỏ một trận, nó lén lút nhìn Dương Bách Xuyên, không dám tức giận kêu chít chít nữa. Hiện tại nó rất có tính người, tất nhiên có thể nhìn ra và hiểu được câu mắng của Dương Bách Xuyên.