*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hahaha... Lão già Đoan Mộc, không ngờ Dương Bách Xuyên lại là cháu ngoại của ông. Hừ, hôm nay lão phu lại càng muốn giữ cậu ta lại, người đâu, ra tay."
Liên Thành Hải Bằng cười to ra lệnh.
Trong nháy mắt, ba người Dương Bách Xuyên, Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn đang chạy như điên lập tức dừng lại.
“A Văn, ông đưa cậu chủ đi, tôi sẽ ở lại giữ chân bọn họ.” Đoan Mộc Lôi gầm lên, xông ra trước chặn sáu bảy người lại.
“Được, ông cẩn thận một chút.” Tính cách Đoan Mộc Văn trầm mặc, chỉ nói một câu với Dương Bách Xuyên: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta đi thôi.” Vừa nói vừa nắm lấy tay của Dương Bách Xuyên.
Ngay lúc này, anh bỗng nhiên tỉnh lại, né khỏi tay của ông ấy: “Cháu sẽ không đi!”
Một câu nói đơn giản, trong ánh mắt Dương Bách Xuyên lại đầy kiên định, quay đầu nhìn thoáng qua ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên đang đánh nhau với Liên Thành Hải Bằng.
Đúng vậy, rời đi không phải tính cách của Dương Bách Xuyên anh, vừa rồi anh quá khiếp sợ nên chưa lấy lại tinh thần đã bị Đoan Mộc Lôi kéo đi một đoạn, hiện tại anh sẽ không rời đi.
Hơn nữa, người ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên mà anh chưa từng gặp mặt có thể vì anh mà liều mạng, chẳng lẽ Dương Bách Xuyên anh thì không thể?
Anh đường đường là tu chân giả, chẳng lẽ lại đi sợ cổ võ giả?
Quả thật Liên Thành Hải Bằng rất lợi hại, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, tu vi của ông ta vẫn chỉ dừng lại ở Ám Kình tầng chín đỉnh phong mà thôi.
Theo lời ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, sự lợi hại của Liên Thành Hải Bằng không phải ở công lực của ông ta mà là độc công tà thuật, có thể điều khiển sâu độc của đối phương.
Thế nhưng những thứ này lại chẳng là gì đối với Dương Bách Xuyên, có Chân Nguyên Ly Hỏa trong, chẳng lẽ anh lại sợ đám sâu độc nho nhỏ này?
Hiện tại cho dù muốn đi cũng không đi được, sáu cổ võ giả xuất hiện trước mặt ba người bọn họ đều là cao thủ Ám Kình tầng chín.
Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, rõ ràng những người này là tay sai Liên Thành Hải Bằng gọi ra để cản đường bọn họ, không nghĩ tới ông ta không chỉ có thực lực cường đại mà thế lực sau lưng cũng không thể xem thường.
Nghe xong những lời của Dương Bách Xuyên, ánh mắt của Đoan Mộc Văn lóe lên, hơi thưởng thức anh.
Thật ra ông ấy và Đoan Mộc Lôi cũng chỉ nghe gia chủ nói Dương Bách Xuyên là cháu ngoại mình trên đường đi mà thôi. Đối với hành động liều chết bảo vệ anh khiến cho đệ tử nhà Đoan Mộc bỏ mạng của gia chủ, ngoài miệng Đoan Mộc Văn không nói gì nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.