Lúc này anh đã hiểu ra đám người này thuộc gia tộc Đoan Mộc, là thế lực đứng đầu giới võ cổ giả Nam Quốc.
Không biết bọn họ đến hóng cái gì?
Lẽ nào thật sự muốn nuốt riêng miếng thịt béo bở là mình đây?
Dương Bách Xuyên vừa nghĩ vừa quan sát bốn người xung quanh. Anh thấy sau khi người của gia tộc Đoan Mộc xuất hiện, mặt cả bốn người kia đều biến sắc.
Xem chừng bọn họ rất kiêng dè người của gia tộc Đoan Mộc.
Dương Bách Xuyên không tài nào hiểu nổi.
Bốn người đều có tu vi Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, mà ông lão dẫn đầu gia tộc Đoan Mộc cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn sau, cho dù bên cạnh ông ấy có hai Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa đi chăng nữa cũng chẳng có lý do gì khiến bốn cao thủ hàng đầu kiêng dè như vậy mới phải.
Nhưng thực tế đúng là như thế.
Trong lúc Dương Bách Xuyên hãy còn nghi vấn, cuộc đối thoại giữa hai bên đã giải đáp nghi vấn của anh.
Lão già Thân Đồ nhìn ông lão dẫn đầu gia tộc Đoan Mộc, lạnh lùng hừ mũi: "Đoan Mộc Hành Thiên, thằng nhãi này đã ra khỏi địa bàn của gia tộc Đoan Mộc các ông rồi, nó sống hay chết chẳng liên quan gì đến nhà Đoan Mộc các ông đúng không?
Hay là Đoan Mộc Hành Thiên ông cũng muốn chia một chén canh? Nếu đúng là như vậy thì không hợp quy tắc nhỉ?"
Tiếp đó, lão nhân yêu dõng dạc nói: "Phải đó! Tôi chưa từng nghe nói gia tộc Đoan Mộc các ông tốt bụng bảo vệ khách hàng về đến quê hương. Đoan Mộc Hành Thiên, tôi khuyên ông đừng đối địch với chúng tôi."
"A Di Đà Phật, Đoan Mộc thí chủ, nếu ông muốn nhúng tay thì phải nghĩ kỹ xem có thắng được bốn người chúng tôi hay không. Đừng quên chúng tôi có bốn người, còn đám binh tôm tướng cua của gia tộc Đoan Mộc các ông... ha ha, so về nhiều người thì bốn bên chúng tôi cộng lại không thua gì gia tộc Đoan Mộc các ông đâu."
Dứt lời hòa thượng rởm đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng sáo vang dội, tức thì xung quanh xuất hiện mười mấy võ cổ giả có sức mạnh không yếu, ít nhất cũng ở Ám Kình tầng năm.
Còn tên ninja Nhật Bản kia thì vẫn im lặng, nhưng xem ra cũng chẳng phải đèn cạn dầu.
Dương Bách Xuyên tiếp tục quan sát, anh cũng muốn nghe ông lão Đoan Mộc Hành Thiên của gia tộc Đoan Mộc sẽ trả lời như thế nào.
Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ, từ tu vi của Đoan Mộc Hành Thiên và thái độ cung kính của người phụ trách thị trường đổ thạch Đoan Mộc Lôi có thể thấy ông ấy là người quyền cao chức trọng trong gia tộc Đoan Mộc.
Nếu ông ấy là người quyền cao chức trọng trong gia tộc Đoan Mộc, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng mình có thể hỏi thăm tin tức về mẹ.
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang trù tính trong lòng, rốt cuộc Đoan Mộc Hành Thiên cũng lên tiếng.
Đoan Mộc Hành Thiên không đáp lời bốn người Thân Đồ lão quỷ, mà nhìn tảng đá to bên trái rồi chậm rãi cất lời: "Nếu lão phu không nhìn nhầm thì người bạn phía sau tảng đá hãy ra ngoài đi."
Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Dương Bách Xuyên. Không ai phát hiện ra phía sau tảng đá to cách đó hơn ba mét có người.
Chẳng cần nghĩ cũng biết kẻ không bị mọi người phát hiện ra cũng là một cao thủ.
Dĩ nhiên đối với Dương Bách Xuyên mà nói, không có ai ở trong phạm vi linh thức của anh mà anh không phát hiện ra.
Đoan Mộc Hành Thiên nói xong, quả nhiên có một người bước ra từ phía sau tảng đá to. Đó là một người lùn béo ục ịch, cao chưa đầy một mét.
Nhưng dáng vẻ lại là người già, tóc và râu rất dài, bạc phơ. Ít nhất người này cũng bảy tám mươi tuổi.
Người lùn này nói với Đoan Mộc Hành Thiên: "Thương Hoan quốc tịch Lào xin chào tộc trưởng Đoan Mộc, chào các vị đồng đạo. Mọi người cứ tiếp tục đi, lão phu chỉ hóng chuyện thôi, hì hì!"
Người lùn tự giới thiệu là Thương Hoan này chào hỏi mấy người Đoan Mộc Hành Thiên bằng tiếng Trung. Ông ta nói mình chỉ hóng chuyện, nhưng ở đây không có ai tin ông ta.
Đoan Mộc Hành Thiên cười ha hả: "Hay lắm, hôm nay hiếm khi tụ tập!" Đoan Mộc Hành Thiên mỉa mai một câu, sau đó nhìn gã người lùn: "Từ lâu đã nghe đồn nước Lào có một thiên tỉnh giả giỏi độn thổ, hôm nay xem như tôi được nhìn thấy chân dung rồi."
Đoan Mộc Hành Thiên mỉm cười nói xong, sau đó đột nhiên đổi giọng, giọng điệu vô cùng ngang ngược và sắc bén: "Nếu hóng chuyện thì cút lẹ cho lão phu."