Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 613




Vừa muốn cười thành tiếng, khóe mắt anh nhìn thấy trong tay ông cụ Vương Huyền Cơ b ắn ra một phát, không biết là vật gì bắn lên đùi Vương Tông Nhân, lập tức Vương Tông Nhân cũng không tự chủ được quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Chỉ nghe ông cụ cười ha ha nói: “Anh bạn nhỏ Bách Xuyên, đứa nhỏ Tông Nhân này nói cũng muốn bái nhập môn hạ của cậu.”  

Dương Bách Xuyên muốn bật cười, sao có thể không hiểu ý của ông cụ, rất rõ ràng là ông cũng muốn Vương Tông Nhân bái sư.  

Nhưng Vương Tông Nhân không có phản ứng gì, ông cụ sốt ruột trực tiếp ra tay để cho cậu ta quỳ xuống.  

Đối với việc này Dương Bách Xuyên cười nói: “Theo lý thì tu vi của tôi vẫn còn kém cỏi, không đủ thu nhận đệ tử, nhưng các cậu đều là người quan trọng của tôi, tôi không thể không đồng ý. Tuy nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, hôm nay tôi tự mình ngông cuồng thu nhận hai người làm đệ tử, nhưng mà trước mắt chỉ có thể ghi danh, tôi phải đến Nam Quốc một chuyến, trở về mới nói đến chuyện nhận đệ tử, trong khoảng thời gian đó, hai người có thể đến Cố Đô tìm chị em nhà họ Lục.”  

Hai người vừa nghe vậy, Dương Bách Xuyên xem như đã đồng ý, chỉ thiếu nghi thức thu nhận đệ tử, lúc này bọn họ mừng rỡ, vội vàng nói cảm ơn: “Cám ơn sư phụ ~”  

“Đứng lên đi~” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất vui vẻ, Độc Cô Hối là kiếm tiên, mà ở trong mắt anh, Vương Tông Nhân chỉ có thiên phú linh căn là tứ hệ linh căn bình thường, là thiên phú linh căn vô cùng kém, ngược lại hoàn toàn với Độc Cô Hối có đơn hệ linh căn.  

Nhưng nghe Vương Huyền Cơ nói, Vương Tông Nhân lại là kỳ lân nhi của nhà họ Vương, nói cách khác số mệnh của Vương Tông Nhân rất cường đại.  

Mặc dù thiên phú tu chân quan trọng, nhưng số mệnh quan trọng hơn, cái gọi là số mệnh chính là cơ duyên của tu chân giả, ví dụ như trong điều kiện tương tự, những người có vận may lớn thường có tỷ lệ có được thiên tài địa bảo lớn hơn người khác.  

Cho nên số mệnh cũng là một phần thực lực.  

Trong người Vương Tông Nhân có vận may, cũng đủ bù đắp cho thiên phú yếu kém của cậu ta.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất hài lòng về hai đệ tử trong tương lai này.  

Chờ sau khi hai người đứng dậy, Độc Cô Hối nhìn thoáng qua Vương Tông Nhân rồi đột nhiên hỏi: “Sư phụ, chúng con đã tính toán, con bái ngài làm sư phụ sớm hơn Tông Nhân một phút, có phải nói con chính là đại sư huynh đúng không?”  

Dương Bách Xuyên vừa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, thằng nhóc Độc Cô Hối này cũng rất thú vị đấy.  

Vương Tông Nhân vừa nghe đã nóng nảy: “Hôm nay chúng ta chỉ ghi danh vào môn hạ của sư phụ, vẫn chưa chính thức bái sư, lần này không tính.”  

“Ha ha ~ hai người cũng đừng cãi nhau nữa, theo lý thì Độc Cô Hối chính là đại sư huynh, được rồi, hai người đi xuống đi, bọn ta còn phải bàn chuyện chính sự.”  

Dương Bách Xuyên nhìn hai người có dấu hiệu tranh đấu nên bảo bọn họ đi xuống.  

Chờ sau khi Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân rời đi, trong sân chỉ còn lại ba người Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình và Vương Huyền Cơ.  

......  

Ngày hôm sau Dương Bách Xuyên rời khỏi Yên Kinh đi thẳng đến Nam Quốc, anh nghe theo đề nghị của Vương Mộ Sinh, anh không ngồi máy bay mà là ngồi xe buýt đi đường bộ, từ Quảng Tây tiến vào Nam Quốc.  

Đương nhiên, Vương Mộ Sinh nói, ở bên đó ông đã sắp xếp một đội giao dịch đánh bạc thuộc công ty quân đội Trung Quốc.