Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 607




“Điểm này chắc là không thành vấn đề, mấy năm nay Thần Long Đàm vẫn có chút của cải, xin tiên sinh nói xem cần linh dược gì, xem tôi có thể gom đủ không?” Ánh mắt Ngô Nam tỏa sáng, nếu Dương Bách Xuyên thật sự có thể luyện chế ra số lượng lớn đan Bồi Nguyên, đối với Thần Long Đàm chính là chuyện tốt.  

Mấy năm nay cùng một số dị năng giả và võ cổ giả khu vực ngoài tranh đấu, làm cho thành viên Thần Long Đàm tổn thất không nhỏ, có thể dùng đan Bồi Nguyên tăng thực lực lên, tuyệt đối sẽ làm những người điên khu vực ngoài kia bị thương nặng.  

Cho nên Ngô Nam rất để ý.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nói ra vài loại linh dược chủ yếu của đan Bồi Nguyên, ít nhất phải trên một năm tuổi, tầm thường đều qua trăm năm, đây là đều những dược liệu để luyện chế ra đan Bồi Nguyên mà có thể tìm được trên Trái Đất.  

Anh vốn không có bao nhiêu hy vọng, trong đó còn có những dược liệu chính cần ít nhất ba trăm năm, cũng không biết có thể tìm được hay không, dù sao giống như sơn cốc của Hầu Đậu Đậu cũng không phải là nơi tầm thường, lần trước anh lấy được linh dược từ nơi này, vẫn là một phần do Tư Không Nguyên nuôi cấy.  

Nhưng mà không ngờ sau khi nói xong, Ngô Nam trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu tiên sinh chỉ cần tiên sinh mấy loại này, chúng tôi đều có thể kiếm được, hơn nữa năm tuổi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, nhưng không biết tiên sinh một lần có thể luyện chế ba viên đan dược không?”  

“Ba viên?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc vì lời nói của Ngô Nam, cũng nghe được ông ấy nói mấy loại linh dược này đều có thể tìm đủ, lần này trong lòng anh rất vui, thật đúng là có thể tìm đủ, âm thầm mắng mình nói quá ít.  

“Chậc ~ Nếu luyện chế không được ba viên thì một viên cũng được, ta cũng từng nghe qua về con đường luyện đan của tông môn cổ xưa như Võ Đương, nhiều nhất có thể luyện chế ba viên, chỉ cần mỗi tháng tiên sinh có thể luyện chế một viên đan Bồi Nguyên cho Thần Long Đàm, ngày sau tiên sinh có nhu cầu, Thần Long Đàm tuyệt đối sẽ mở rộng cửa nghênh đón tiên sinh.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi hột, một lò của ông đây có thể luyện chế mười hai viên đấy, một viên ư?  

Ha ha ha, đây là muốn tiếp tay cho tôi làm giàu sao.  

Nhưng anh cũng không có ý định quá đen tối, trầm tư một lát mới kìm nén kích động nói: “Vậy thì vừa rồi tôi nói chỉ mới nói những dược liệu chủ yếu, còn cần một vài linh dược phụ, để tôi về lập một danh sách, nếu ông có thể tìm đủ, mỗi tháng tôi sẽ cung cấp cho Thần Long Đàm ít nhất ba viên đan Bồi Nguyên.”  

“Tiên sinh nói thật sao?” Trên mặt Ngô Nam mừng rỡ, kích động hỏi.  

“Đương nhiên thật ~”  

Cuộc nói chuyện càng giống như giao dịch hơn, đối với song phương đều là đôi bên cùng có lợi, cuối cùng cũng quyết định.  

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên muốn đi Nam Quốc, cần mượn lực lượng tình báo của Thần Long Đàm, muốn nói ra nhu cầu của mình.  

Đối với việc này Ngô Nam trả lời là mọi thứ đều được thông qua, nhưng có một điều, một khi Dương Bách Xuyên gây ra chuyện gì ở Nam Quốc, tất cả đều không liên quan đến Thần Long Đàm, là hành động cá nhân, không hề liên quan đến quốc gia.  

Dương Bách Xuyên cũng hiểu được mấu chốt trong đó nên đồng ý mọi việc, dù sao anh gia nhập Thần Long Đàm với tư cách là một thành viên trên danh nghĩa, cũng cần tự do,... cũng không muốn bị các quy tắc và luật lệ ràng buộc.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên cho Ngô Nam một danh sách linh dược cần tìm, trên đó viết ước chừng gấp ba lần lượng linh dược cần dùng, dù sao lợi ích thế này không chiếm thì phí, linh dược ở trong tay võ cổ giả cũng không phát huy được hiệu quả cao nhất của nó, vào tay anh có thể luyện chế thành đan và giao cho bọn họ mới có giá trị thật sự.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng nhận được một thân phận của Thần Long Đàm, các loại giấy tờ quốc gia trong đó cũng bao gồm chứng nhận sử dụng súng, nhưng đối với anh thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.