Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 585




Điều không ai biết là Vương Huyền Cơ đã bị sốc sau khi dùng đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên.  

Đêm hôm đó, sau khi từ nhà họ Triệu trở về, Vương Huyền Cơ đã dùng đan Bồi Nguyên, kết quả một viên đan Bồi Nguyên làm cho nội lực của ông đã nhiều năm không có lấy nữa phần dao động đột nhiên có chút bế tắc và lỏng lẻo.  

Từ mười năm trước, Vương Huyền Cơ đã tìm kiếm đột phá, đi chu du khắp núi sông, nhưng dù gian khổ khó khăn cũng không có tiến bộ.  

Cơ sở tu luyện của ông là Hắc Ám viên mãn tầng chín, kế tiếp chính là thần thông bẩm sinh, cảnh giới võ công mà ở thời hiện đại hầu như không ai có thể đạt tới.  

Điều đáng tiếc là mười năm qua không có tiến bộ đã khiến Vương Huyền Cơ từ bỏ bước đột phá của mình, những năm gần đây, các chức năng của toàn thân đều kém đi và dần lão hóa, ông cũng nhận thấy rõ chuyện này.  

Vì vậy, bản thân ông đã từ bỏ việc theo đuổi võ thuật để tiến bộ hơn, cho rằng huyền thoại bẩm sinh chỉ là truyền thuyết, có lẽ không ai có thể đủ trình để đạt được.  

Chỉ còn chờ một ngày nào đó quay về với cát bụi.  

Không ngờ, một viên đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên đã mang lại cho ông một niềm hy vọng lớn lao.  

Sau khi uống vào, sinh khí lão nhân trong cơ thể sau một đêm khôi phục, nội lực gần mười năm không hề lay chuyển cũng tăng lên một ít.  

Chỉ là một sự gia tăng nội lực nhỏ đã cho phép Vương Huyền Cơ mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, hay nói đúng hơn là cảm nhận được điều đó.  

Dù chỉ là cảm giác mơ hồ nhưng Vương Huyền Cơ tin chắc rằng đằng sau cánh cổng đó chính là cánh cổng thần thoại trong truyền thuyết.  

Sức sống trong cơ thể được phục hồi giúp ông có đủ niềm tin, tin rằng một ngày nào đó ông sẽ đạt được công lực thần thoại bẩm sinh.  

Ông nghĩ rằng với sự già đi của cơ thể mình sẽ có thể sống nhiều nhất là một năm rưỡi nữa thôi, nhưng bây giờ ông thực sự cảm thấy rằng sống thêm mười tám năm nữa cũng không có vấn đề gì cả.  

Những thay đổi này, Vương Huyền Cơ biết đều do đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên mang đến cho ông.  

Thần thoại không còn là giấc mơ nữa.  

Chỉ cần đủ hiểu, Vương Huyền Cơ cảm thấy mình có thể bước vào cảnh giới huyền thoại đó trong vòng năm năm tới đây.  

Cho nên ông đối với Dương Bách Xuyên đầy lòng biết ơn, không ai biết được trong lòng ông đã kích động nhiều thế nào.  

Gặp lại Dương Bách Xuyên, ông cụ không quan tâm sự ngạc nhiên của thế hệ trẻ, niềm nở bước đến chào đón anh.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra sự khác biệt ở Vương Huyền Cơ, khi buông bỏ linh cảm, anh đã tìm thấy sức sống và sự thay đổi của khí, máu và hơi thở của ông, sau khi suy nghĩ một hồi, anh biết mình đã được một chút thành tựu.  

“Chúc mừng ông.” Đối mặt với Vương Huyền Cơ, anh chúc mừng ông một tiếng.  

"Ha ha, phải nói là lần nảy bần đạo đã nợ anh bạn nhỏ Bách Xuyên đây một ân huệ lớn. Lần này tôi được như vậy phải cảm ơn anh bạn nhỏ chứ, cảm ơn rất nhiều.” Vương Huyền Cơ nhìn Dương Bách Xuyên lịch sự nói.  

Dương Bách Xuyên không trốn tránh mà nhận món quà này, vì anh hiểu rằng ông cụ đang ám chỉ đan Bồi Nguyên, nếu không nhận món quà này từ ông, nó sẽ để lại trong lòng ông một nỗi vướng bận, làm cho ông cứ cảm thấy áy náy về ân huệ này, về sau cũng không tốt cho tâm cảnh võ thuật của ông.