"Sáu phần?" Vương Kiêm Gia không kìm được thốt lên.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn sang Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên ái ngại nói: "Chú Vương, cháu chỉ nắm chắc nhiều nhất là bảy phần thôi. Sáu phần là tỉ lệ khá đảm bảo, ít nhất sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của ông Vương. Thật sự là nhiều hơn thì cháu không nắm chắc."
Dương Bách Xuyên tưởng rằng bởi vì tỉ lệ thành công khá thấp nên họ mới nhìn mình. Có điều nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, mặc dù ông nội của Vương Tông Nhân không phải võ cổ giả, nhưng lại là người đức cao vọng trọng trong quân đội Trung Quốc, tình trạng sức khỏe của ông cụ không chỉ là chuyện của nhà họ Vương.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên biết ông cụ Vương, tuy ông cụ đã lui xuống tuyến hai từ lâu nhưng câu chuyện về ông vẫn để lại dấu ấn sâu đậm. Ông cụ Vương là một trong số ít ỏi những người thuộc thế hệ trước, gọi là bảo vật quốc gia cũng không ngoa.
Cho nên tình trạng sức khỏe của ông cụ cực kỳ quan trọng, không thể qua loa lơ là.
Tuy nhiên, sau đó Dương Bách Xuyên lại phát hiện thấy bất thường, bởi vì bốn anh em Vương Mộ Sinh và Vương Huyền Cơ đều nhìn mình với vẻ mặt vui mừng.
Anh thầm nghĩ lẽ nào mình nghĩ sai rồi?
Quả nhiên sau khi tỉnh táo lại, Vương Mộ Sinh kích động túm lấy mu bàn tay của Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, có thật là cháu nắm chắc sáu phần, thậm chí bảy phần không?"
"Thưa chú Vương, cháu không dám nói chơi. Cháu nắm chắc sáu phần có thể lấy mảnh đạn ra mà không làm tổn thương tới tính mạng của ông Vương, tuy nhiên vẫn có rủi ro. Đó là sau khi lấy mảnh đạn ra, chưa chắc ông Vương sẽ tỉnh lại. Bởi vì mảnh đạn đã đè lên mạch máu và dây thần kinh quá lâu, cho dù thành công lấy nó ra, ông Vương cũng khó mà hồi phục trong thời gian ngắn."
Dương Bách Xuyên ăn ngay nói thật.
Vương Mộ Sinh biết đây là kết quả tốt nhất rồi. Chuyên gia mổ hộp sọ lấy đạn cũng chỉ nắm chắc nhiều nhất là ba phần, hơn nữa không dám đảm bảo sự an toàn tính mạng.
Nhưng Dương Bách Xuyên có thể nắm chắc sáu phần, mà còn không gây nguy hiểm tới tính mạng. Đúng là... y thuật cao siêu.
Nhất thời bốn anh em đều nhìn ông hai Vương Huyền Cơ. Bọn họ không biết rốt cuộc trình độ y thuật của Dương Bách Xuyên có thần kỳ như vậy hay không, cho nên không dám tùy tiện quyết định. Nhưng ông hai thần tiên hoàn toàn có thể làm chủ.
Vương Huyền Cơ nở nụ cười. Thật ra ông không rõ y thuật của Dương Bách Xuyên, cũng không biết Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi cho cháu trai hay không, nhưng ông biết rõ một điều.
Bản lĩnh của Vương Huyền Cơ không phải là thực lực võ cổ Ám Kình tầng chín, mà là thuật xem tướng đoán mệnh trong Huyền học, Thiết Khẩu Thần Toán không phải hư danh.
Giới võ cổ đều biết ông giỏi bói toán, chỉ có bản thân ông mới biết mình am hiểu nhất là xem tướng đoán mệnh.
Trong mắt Vương Huyền Cơ, tướng mạo của Vương Huyền Cơ mơ hồ không rõ, cả đời ông hiếm khi gặp tướng mạo kiểu này. Ông chỉ từng gặp một người có tướng mạo mơ hồ vào mấy chục năm trước. Lúc đó người nọ được giới võ cổ tôn xưng là người đứng đầu dưới Tiên Thiên, về sau trở thành thần thoại Tiên Thiên...
Tướng mạo của Dương Bách Xuyên cũng mơ hồ không rõ, nhưng Vương Huyền Cơ có thể nhìn thấy mây tía lượn lờ trên đỉnh đầu anh đã ngưng tụ thành hoa, đây là người cực kỳ may mắn.
Vì vậy Vương Huyền Cơ cho rằng Dương Bách Xuyên nhất định có thể chữa khỏi cho cháu trai mình. Hơn nữa, ông đã bói cho nhà họ Vương một quẻ, quẻ phán có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an, còn có xu thế rồng bay lên cao.