Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 526




Nghe Lưu Tích Kỳ nói, Dương Bách Xuyên sửng sốt, sau đó trừng mắt: “Lưu Thiết Đản, thằng nhóc cậu thành thật khai báo đi, có phải cậu thích em gái tôi hay không?”  

Lưu Tích Kỳ: “Ặc… Không có…”   

Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ, sao không nhìn ra ý của cậu ta chứ, anh có thể vứt Lưu Tích Kỳ cả con phố ấy chứ.  

Đối với việc Lưu Tích Kỳ thích em gái Dương San San của mình, Dương Bách Xuyên không phản đối, nhưng có một điều kiện tiên quyết, em gái phải đồng ý mới được.  

Thật ra trong lòng anh nghĩ rằng nếu Lưu Tích Kỳ có thể trở thành em rể của mình cũng khá được.  

Thấy mặt thằng anh em này đỏ bừng, không còn không còn khí phách của tổng giám đốc Lưu trung tâm mua sắm trước đây, trong lòng Dương Bách Xuyên cười xấu xa, trầm giọng cố ý nói: “Ai da… Thiết Đản à~ cậu không có cơ hội đâu. San san đã có bạn trai rồi, đã hẹn hò từ cấp ba, bây giờ hai người cùng nhau vào Đại học Cố Đô. Lần này cậu quay về cũng tiện đường đón bạn trai San san tới đây. Lần trước tôi về quê, cậu kia cũng khá được…”  

“Cậu nói bậy ~”  

Lưu Tích Kỳ Đằng đột ngột đứng dậy, mặt trắng bệch cắt ngang Dương Bách Xuyên, ánh mắt tràn đầy tơ máu tức giận hét về phía về phía Dương Bách Xuyên: “Tôi vẫn luôn để ý San San, lúc học cấp ba cô ấy không có bạn trai, có nam sinh tỏ tình còn bị cô ấy mắng, không thể nào, không thể ~ cậu đang gạt tôi….”  

“Ặc ~”  

Dương Bách Xuyên bị tiếng hét giận dữ của Lưu Tích Kỳ hù, anh không nghĩ tới Lưu Tích Kỳ lại phản ứng mạnh như thế, lần này càng xác định thằng nhóc này thích em gái San San.  

Thật ra ba người đã bên nhau từ nhỏ, anh và Lưu Tích Kỳ bằng tuổi nhau, em gái Dương San San nhỏ hơn hai người bốn tuổi, chênh lệch tuổi tác không lớn.  

Lúc này nhìn thấy Lưu Tích Kỳ hoảng loạn như thế, sau khi Dương Bách Xuyên phục hồi tinh thần, cười như nắc nẻ.  

“Ồ ha ha ~”  

Nửa ngày sau, Dương Bách Xuyên ngưng cười, nước mắt cũng chảy ra, nói: “Được rồi, Lưu Thiết Đản còn nói không có ý gì với San San, chuyện San San ở cấp ba sao cậu còn biết rõ hơn anh trai ruột là tôi chứ?”  

“Đm… Tôi tôi tôi… Tôi thích em gái chúng ta thì sao? Cậu nói cho tôi biết, tên nam sinh đuổi theo San San là ai, ông đây quay về gi ết chết cậu ta.” Lưu Tích Kỳ nghẹn ngào đỏ mặt, cuối cùng cũng thừa nhận thích San San, hơn nữa vẻ mặt hung dữ muốn gi ết chết nam sinh đuổi theo Dương San San.  

“Mẹ ơi, Thiết Đản cậu… Thằng nhóc cậu cũng có thể ư…”  

“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, mau nói cho tôi biết, San San… Có phải đã có bạn trai không?” Lúc hỏi, mặt Lưu Tích Kỳ khẩn trương.  

Dương Bách Xuyên vui vẻ cười ha ha không nói lời nào.  

“Ông nội à, cậu nhanh nói đi!”  

Lưu Tích Kỳ lập tức đi tới, dáng vẻ như nếu không có được đáp án thỏa đáng thì cậu ta sẽ đánh Dương Bách Xuyên.  

“Dừng dừng dừng, tổng giám đốc Lưu bớt giận, tôi nói tôi nói, anh đây sợ cậu đấy ~”  

Dừng lại một chút, ánh mắt muốn giết người của Lưu Tích Kỳ khiến Dương Bách Xuyên vội vàng nói: “Cái đó… Tôi đùa cậu mà thôi, San San nhà tôi là học sinh giỏi, sao có thể yêu đương lúc học cấp ba chứ, yên tâm yên tâm ~ Ha ha!”