Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 520




Chất liệu của thứ này vô cùng đặc thù, Thủy Vô Ngân đã đem thứ này sát bên người thì nhất định chính là một thứ quan trọng, nhưng Dương Bách Xuyên lại nhìn không ra nguyên nhân, tiện tay vứt vào không gian của bình Càn Khôn, muốn trở về tìm  u Dương Ngọc Thanh xem một chút, cô ấy chính là giáo sư nghiên cứu văn tự Trung Quốc.  

Sau đó anh cùng Ngô Mặc Thu đi ra khỏi ám thất, sau khi đi lên mới phát hiện, Thủy Thần Thạch hôn mê bất tỉnh rồi.   

Cô bé tự trách mình, Dương Bách Xuyên cười cười nói: “Cái này không trách em, chạy thì chạy đi, dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc, chúng ta trở về.”

Sau khi hai người lái xe về biệt thự đã hai giờ chiều, cuối cùng ra ngoài này cũng báo thù cho Lâm Hoan, nhưng dường như nguy cơ gia đình Lâm Hoan bị hại vẫn chưa kết thúc.  

Bởi vì Thủy Vô Ngân nói anh em bọn họ làm việc vì tiền, nói cách khác có thể là kẻ thù của ba Lâm Hoan đang âm thầm nhắm vào, có lần đầu tiên chắc chắn có lần tiếp theo. Phải nói chuyện này cho Lâm Hoan, để cô đánh thức ba cô, không chừng lần sau sẽ nhắm vào ba hoặc mẹ cô.  

Còn Lâm Hoan tạm thời điều dưỡng ở bên cạnh Dương Bách Xuyên là sẽ không gặp nguy hiểm gì, ba người phụ nữ trong biệt thự ai cũng lợi hại hơn người kia.  

Đừng nhìn nội lực Khưu Vân yếu, nhưng cô xuất thân là sát thủ, có thủ đoạn.  

Độc Cô Vô Tình lại là cao thủ Ám Kình tầng tám đỉnh phong, thi triển kiếm pháp toàn thân có lẽ cũng đối đầu với cao thủ Ám Kình tầng chín được.  

Song hồn cộng sinh của chị em nhà họ Lục càng không cần phải nói, mặc dù bây giờ tu vi chỉ Luyện Khí kỳ tầng ba, nhưng lại có thần hồn cảnh giới Kim Đan kỳ, là tu chân giả chính tông.  

Huống chi trong biệt thự còn có Kiều Phúc và chị em nhà họ Ngô ở đây, có thể nói biệt thự của Dương Bách Xuyên cực kỳ an toàn.  

Sau khi dừng xe, Dương Bách Xuyên lập tức bảo bé loli Ngô Mặc Thu đi nghỉ ngơi. Anh đi vào đại sảnh, vừa đi vào lập tức hơi ngẩn người, chỉ thấy ba mẹ Lâm Hoan trong phòng khách đang cười nói chuyện phiếm với mấy cô gái.  

Tuy nhiên, Độc Cô Vô Tình lại không có mặt.  

Đi cùng ba mẹ Lâm Hoan là Lâm Hoan, Khưu Vân, Lục Vũ Thư.  

Đầu Dương Bách Xuyên hơi đau, trong nhà anh có mấy cô gái ở đây, không biết ba mẹ Lâm Hoan sẽ nghĩ như thế nào.  

Nhưng mà người ta đã vào cửa rồi, anh chỉ có thể kiên trì đi vào, cũng đúng lúc nói chuyện hôm nay.  

Lâm Hoan đã thấy Dương Bách Xuyên đi vào từ xa, đứng dậy lại nói: “Sao cậu lại không bắt máy? Tôi gọi cho cậu cả chục lần, ba mẹ đến gặp tôi cũng chờ cậu, đã đợi hơn tiếng rồi.”  

“Tôi ra ngoài làm việc, không mang theo điện thoại.”  

Dương Bách Xuyên thuận miệng nói dối, thật ra anh bỏ điện thoại vào không gian bình Càn Khôn. Mỗi lần ra ngoài làm việc, đụng phải võ cổ giả đều sẽ cất điện thoại, để tránh điện thoại đột nhiên đổ chuông sẽ gây phiền phức không đáng có.  

“Mau qua đi, tôi đã nói dối giúp cậu, nói mấy người bọn họ đều là bệnh nhân của em họ cậu, đừng để lộ.” Lâm Hoan nhỏ giọng nói.  

Dương Bách Xuyên cho cô một ánh mắt yên tâm rồi đi qua, dù sao anh cũng không liên quan gì đến Khưu Vân các cô, cây ngay không sợ chết đứng.  

“Chú dì, xấu hổ quá, vì cháu ra ngoài làm chút chuyện nên về trễ.” Anh cười, chào hỏi ba mẹ Lâm Hoan.  

“Không sao, bọn chú không mời mà đến mong cháu đừng để ý. Ngày mai chú sẽ đi công tác, mẹ bé Hoan cũng muốn đến thăm nó nên hôm nay đánh bạo tới tận nhà làm phiền!” Lâm Chấn Hải nói đâu ra đấy.  

Dương Bách Xuyên vội vàng nói không phiền, bảo Khưu Vân đi pha một ấm trà mới, đồng thời cũng nghe được chuyện ba Lâm Hoan muốn đi công tác, nghĩ chút đã biết có thể đi điều tra vụ án gì đó. Trong lòng anh hơi lo lắng, Lâm Chấn Hải là quan tốt, Dương Bách Xuyên định nói cho ông biết một tiếng.  

Chờ Khưu Vân pha trà xong, Dương Bách Xuyên cũng đuổi Lục Vũ Thư phía sau đi, dù sao chuyện muốn nói là chuyện gia đình Lâm Hoan.