Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 481




Trận Huyết Hồn Niết Bàn lập tức bị phá giải, sương mù đẫm máu xung quanh tế đàn cũng tan biến.  

Đúng lúc này, một giọng nói hổn hà hổn hển vang lên: "Tiểu bối dám phá hỏng chuyện tốt của bà đây, đúng là chán sống mà!"

Giọng nói thình lình vang lên làm Dương Bách Xuyên giật mình. Dường như giọng nói này phát ra từ bốn phương tám hướng, mà cũng tựa như vang lên trong đầu anh.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên kinh ngạc tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên lại có một giọng nói khác vang lên: "Chị ơi, đừng!"  

Một trước một sau đều là giọng nữ.  

Giọng của người trước the thé, giọng của người sau êm ái.  

Một người quát mắng, một người khuyên nhủ.  

Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu ong ong, đau như sắp nứt ra, giống như bị kim châm vậy.  

Anh biết rõ tình huống này hơn ai hết.  

Đây là tấn công linh thức.  

Mấy ngày trước anh đã luyện thành Kinh Nguyên Thần tầng hai, có thủ đoạn công kích khống chế linh thức. Lần này anh đến sào huyệt của Xương Hoa đánh bọn chúng te tua chính là nhờ sức mạnh tấn công linh thức.  

Nghiệp quật không chừa một ai, Dương Bách Xuyên không ngờ mới đó thôi đã có người dùng linh thức tấn công mình.  

Hơn nữa anh không nhìn thấy bóng dáng người nào hết.  

Dương Bách Xuyên sợ vỡ mật.  

Linh thức này mạnh hơn linh thức của anh gấp nhiều lần.  

Nó đột ngột xông vào thức hải của anh, anh hoàn toàn không có sức chống cự.  

Dương Bách Xuyên bất giác dùng sức mạnh linh thức của mình phản kháng, nhưng buồn thay anh phát hiện ra đối mặt với linh thức này, anh chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi đối đầu với thiếu niên mười một mười hai tuổi, hoàn toàn không có khả năng phòng thủ và phản kháng.  

Hai bên vừa đụng độ, anh đã bị linh thức này đánh cho thất khiếu chảy máu.  

Nguy cơ trước nay chưa từng có ập đến, Dương Bách Xuyên cảm thấy bóng tối chết chóc bao phủ. Thoáng chốc anh cảm nhận được thần hồn của mình đang run rẩy, có thể tan biến bất cứ lúc nào.  

"Lão già cứu con!"  

Dương Bách Xuyên gần như là dốc toàn sức lực hét to gọi sư phụ trong lòng.  

Anh cảm thấy nếu sư phụ không ra tay, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh.  

"Hừ!"  

Một tiếng hừ lạnh vang lên như sấm trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng thở phào một hơi.  

Anh nghe ra đây là giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà.  

Sau đó, anh lại nghe thấy tiếng thét thảm thiết của một người phụ nữ: "Á... Ông là ai?"