Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 470




Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên ôm Khâu Vân lăn đến góc tường, dặn dò cô trốn kỹ. Nhưng đúng lúc này anh ngửi thấy được một mùi máu tươi, phát hiện phía sau lưng của Khâu Vân thấm đẫm máu.  

Anh biết ngay vừa rồi cô nhóc này cứu anh nên mới bị trúng đạn, nhưng cũng may không trí mạng.  

Trong lòng bùng lên cơn giận dữ, gầm to một tiếng, thả người bay ra ngoài cửa sổ.  

Trong đại viện ngoài cửa sổ, có mười mấy danh thủ cầm súng hoặc võ cổ giả cầm đao kiếm, không cần hỏi cũng biết tất cả những người này là thành viên sát thủ Xương Hoa. Tu vi cao, nhưng phần lớn là Minh Kình, tu vi cao nhất là Ám Kình tầng năm.  

Không cần tốn nhiều sức Dương Bách Xuyên có thể giế t chết những người này, nhưng bởi vì Khâu Vân bị thương nên trong lòng rất nghẹn khuất, ra tay không chút lưu tình. Dương Bách Xuyên thả linh thức ra, dùng thân pháp và chiêu thức của Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, giế t chết bọn họ như gió cuốn mây tan.  

Trong phút chốc trong sân liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, chỉ cần bị kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên chạm phải, tất cả đều đầu mình hai nơi.  

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Dương Bách Xuyên đã chém giết hơn nửa.  

Sau đó một vài người sợ hãi, kinh hoảng chạy trốn.  

Đối với những người chạy trốn này, Dương Bách Xuyên không có hứng thú đuổi theo, đều là mấy tên sát thủ có nội lực không sâu, không gây nên nổi sóng gió. Anh còn đang lo lắng cho vết thương của Khâu Vân trong hầm trú ẩn và Trần Bách Vạn đang chạy trốn.  

Giế t chết Trần Bách Vạn mới có thể giải quyết triệt để hang ổ sát thủ Xương Hoa ở Tây Bắc.  

Nhìn đống thi thể nằm ngang dọc trong viện, Dương Bách Xuyên dùng Chân Nguyên Ly Hỏa, hủy xác xóa dấu vết.  

Sau đó trở lại hầm trú ẩn, chữa trị vết thương cho Khâu Vân.  

Vết thương của cô nằm ở xương quai xanh, viên đạn mắc kẹt trong xương cốt, trên trán đầy mồ hôi.  

Dương Bách Xuyên xé rách quần áo của cô, lộ ra tấm lưng trắng tinh, sắc mặt của Khâu Vân đỏ bừng, nhưng cô không nói gì, cô biết Dương Bách Xuyên muốn chữa thương cho mình.  

“Cố chịu đựng, tôi lấy viên đạn ra cho cô.”  

“Tiên sinh cứ làm đi, tôi chịu đựng được.”  

Dương Bách Xuyên cũng không nói nhiều, dùng tay ấn ở trên miệng vết thương của Khâu Vân, vận chuyển công pháp, mạnh mẽ hút viên đạn ra bên ngoài.  

Khác với lần hút viên đạn của Ninh Kha ra, lần này tu vi của Dương Bách Xuyên tăng lên rất nhiều, tốc độ cũng nhanh không ít.  

Tầm năm phút sau, viên đạn bị anh hấp thụ ra, sau đó dùng chân khí khôi phục lại miệng vết thương cho Khâu Vân.  

Rất nhanh miệng vết thương đã dần phục hồi lại, lúc này không còn trở ngại, Dương Bách Xuyên dừng tay.