Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 464




Cuối cùng giọng nói Khưu Vũ càng ngày càng nhỏ, hơn nữa nói hai câu thơ cuối cùng, nếu không cẩn thận nghe cũng không nghe thấy, nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe không dứt một chữ dừng lại ở trong tai, trong lòng thầm nghĩ: “Vẫn là một nữ thiếu nữ văn thơ, trước khi chết còn nhắc tới hai câu thơ, nhưng mà nhìn như thế nào cũng không giống thơ tình!”  

“Chị, em đã nhớ kỹ, chị ơi. Chị ơi...” Khưu Vân lớn tiếng kêu to, nhưng chị gái cô lại nhắm hai mắt lại.  

Sự sống tan biến là đã chết.  

......  

Dương Bách Xuyên đợi Khưu Vân một hồi, thấy cô thương tâm khóc không có ý dừng lại, mở miệng nói: “Đừng khóc, người chết không thể sống lại, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.” Trong lúc nói chuyện còn kéo cô đi ra ngoài.  

Nhưng Khưu Vân đấu tranh nói: “Tôi muốn đưa chị gái tôi đi chôn cất.”   

Trong lòng Dương Bách Xuyên tức giận.  

Bây giờ còn đang ở trong ổ sói, trên người lại muốn mang theo một người chết làm sao đi ra ngoài?  

Anh không nhịn được muốn mắng cô, nhưng lời nói đến bên miệng lại nhịn xuống, bởi vì trong mắt Khưu Vân nhìn thấy là sự quật cường và kiên định, còn xen lẫn bi thương.  

Ngẫm lại cũng hiểu, dù sao cũng là chị gái của người ta, cũng không thể vứt xác mặc kệ.  

Mặc kệ, có thể nghĩ đến mang thi thể chị gái đi, tuy rằng cô gái này là sát thủ, nhưng vẫn không mất đi tình cảm, còn có thể cứu.  

Anh vội nói với cô: “Từ nơi này chúng ta đi ra vẫn chiến đấu, mang thi thể không tiện, như vậy đi trên người tôi có loại hóa chất thiêu đốt thi thể, thiêu thi thể chị gái cô rồi mang theo tro cốt đi cùng có được không?”  

“Đa tạ tiền bối.” Mặt Khưu Vân còn nước mắt nhưng cũng không khóc nữa, cô đồng ý rồi nói cảm ơn.  

“Cô lùi ra sau một chút, tôi thiêu thi thể.” Nói xong, anh ngăn cản tầm mắt Khưu Vân, trong tay xuất hiện Chân Nguyên Ly Hỏa đánh vào thi thể Khưu Vũ, ngay lập tức bắt đầu thiêu đốt, anh làm gì có chất hóa học gì, vốn dĩ là muốn che giấu Khưu Vân mà thôi, thi triển Chân Nguyên Ly Hỏa.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lại như là ảo thuật biến ra mấy quả pháo thiêu đốt thi thể của vài tên sát thủ Xương Hoa, để tránh ở chỗ này gây bệnh gì đó, dù sao cũng phải hủy diệt vết tích.  

Chân Nguyên Ly Hỏa chỉ mất mười mấy giây đã thiêu thi thể thành tro tàn.  

Khưu Vân ôm tro cốt của chị gái cho vào trong y phục, đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên cảm ơn một lần nữa: “Cảm ơn tiền bối.”  

“Sao lại không được tự nhiên như vậy, tôi là Dương Bách Xuyên, cô có thể gọi tên tôi, hoặc là gọi tôi tiên sinh cũng được, đừng gọi tiền bối, nghe rất không được tự nhiên.” Dương Bách Xuyên bị Độc Cô Vô Tình gọi tiên sinh thành thói quen, vẫn là tiên sinh nghe thuận tai hơn.  

“Cảm ơn tiên sinh.”  

“Được rồi đừng cảm ơn, tôi hỏi cô, những người phụ nữ trong nhà tù cách vách là sao vậy?”  

“Thưa tiên sinh, đều là những người phụ nữ đáng thương bị người Xương Hoa bắt tới để làm công cụ trút giận, nếu có thể thì xin tiên sinh dẫn đi cùng.” Khưu Vân nhớ kỹ lời dặn dò trước khi chết của chị gái là phải làm nhiều việc thiện, nên sẽ bắt đầu từ giờ phút này.  

Dương Bách Xuyên đếm đầu người, cái này dễ làm.  

Anh trực tiếp đi qua chặt đứt xích sắt của nhà giam, bảo Khưu Vân sắp xếp các cô cùng đi ra ngoài là được.