Dương Bách Xuyên nghe thấy hai chữ kho báu, lỗ tai liền dựng thẳng lên.
Bây giờ anh đang nhìn thấy, một đôi chị em bị tra hỏi này, có lẽ là tổ tiên có kho báu gì đó mới bị người của Xương Hoa chú ý đến.
Chỉ là không biết, nếu như hai người đó là võ cổ giả thì làm sao có thể bị bắt được?
Đối với một cô gái nhỏ tuổi hơn anh mà lại có thể bình tĩnh được khiến cho Dương Bách Xuyên bội phục, lời nói của cô ta rất chính xác, tư duy cũng rất rõ ràng.
Quả thật, ở trong mắt Dương Bách Xuyên, nếu như hai chị em này không đáng tin cậy mà nói ra cái kho báu tổ tiên gì đó, vậy thì các cô cũng sẽ không có giá trị lợi dụng, thứ đang chờ đợi hai người là một con đường chết.
Còn không nói ra, tuy rằng tạm thời da thịt sẽ phải chịu chút khổ, nhưng ít nhất cái mạng nhỏ vẫn có thể giữ được.
Dương Bách Xuyên nghe được người trung niên nói "Kho báu được nhà cô giấu ở nơi này".
Hai thông điệp quan trọng được thể hiện trong lời tuyên bố này.
Thứ nhất, rất có thể, hai chị em này là tên cướp.
Thứ hai, trên cơ sở điều thứ nhất, những tên cướp này đã giấu kho báu ở đây vào vài năm trước.
Về phần kho báu gì, Dương Bách Xuyên nghĩ đến chắc chắn sẽ không đơn giản.
Bởi vì bất kể là hai chị em này bị bắt cóc hay là sát thủ Xương Hoa, đều là võ cổ giả.
Kho báu có thể được võ cổ giả coi trọng, phải là số lượng lớn đến mức kinh người, còn nếu là tiền tài bình thường, Dương Bách Xuyên nghĩ ngay cả tổ chức Xương Hoa còn có thể còn chướng mắt.
Hoặc là trong kho báu chắc chắn có thứ gì đó khiến cho võ cổ giả cảm thấy hứng thú hoặc là nó có lợi ích đối với võ cổ giả.
Kể từ ngày đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú.
Hôm nay gặp phải những cô gái bị sát thủ Xương Hoa giam giữ ở chỗ này, anh sẽ nghĩ biện pháp cứu người.
Nhưng bây giờ, trước tiên không nên vội vàng, nghe kết quả rồi nói sau, nếu có thể chia một chén canh cũng không tệ đúng không?
Chỉ nghe thấy người trung niên hừ lạnh, nói: “Hừ, Khưu Vân, đừng quên chị em hai người là được tổ chức nuôi dưỡng lớn lên, chẳng lẽ ơn dưỡng dục của tổ chức còn kém so với kho báu của nhà hai cô sao?”
“Ha ha ha ~” Cô gái được gọi là Khưu Vân cười thê thảm: “Tổ chức? Ha ha, sao có thể, nếu như ông giết Trần Bách Vạn, hủy diệt Xương Hoa thì chị em chúng tôi sẽ nói cho các người biết kho báu của nhà chúng tôi ở đâu, ha ha~”
Khưu Vân điên khùng cười khổ, đúng như người trung niên nói, từ nhỏ cô và chị của cô đã được tổ chức Xương Hoa nhận nuôi, từ năm ba tuổi đã tiến cửa của tổ chức Xương Hoa ở Tây Bắc, mười hai tuổi bị Trần Bách Vạn đưa ra khỏi biên giới và đưa vào căn cứ sát thủ Xương Hoa ở nước ngoài...
Từng bước từng bước chật vật sống sót với chị gái của mình, mười ngày trước khi về nước, lại trở về cửa khẩu Tây Bắc lần nữa, nhưng cũng đúng vào mười ngày trước hai chị em cô cũng đã phát hiện ra bí mật về việc bồi dưỡng sát thủ của Trần Bách Vạn.
Bí mật này là do lão người mù trấn giữ, phục vụ Xương Hoa nói cho hai người chị em cô, là bí mật về thân thế của hai chị em.
Trong trí nhớ khi còn bé, nhà các cô bị cháy, ba mẹ đều bị thiêu chết trong biển lửa, kết quả điều tra chính thức là tự nhiên bốc cháy, năm đó cô và chị gái mình ở trường mẫu giáo mới có thể tránh được một kiếp, sau đó được Trần Bách Vạn nhận nuôi.