Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 426




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông trung niên không trả lời Dương Bách Xuyên, ngược lại liếc mắt sang Độc Cô Vô Tình, chậm rãi mở miệng: "Độc Cô Vô Tình, hôm nay cô muốn xen vào chuyện giữa Trần Bách Vạn tôi và Dương Bách Xuyên đúng không, chẳng lẽ cô muốn trở thành kẻ địch của Xương Hoa?"  

Độc Cô Vô Tình rút nhuyễn kiếm bên hông nắm trong tay, nhìn anh ta nói: "Không nghĩ tới đường chủ khu Tây Bắc Trần Bách Vạn lại tự mình tới đây, thất lễ rồi! Chẳng qua tôi thiếu nợ nhân tình của anh Dương, chuyện hôm nay không thể lùi bước. Nếu như có thể, tôi bằng lòng làm người giải hòa, hy vọng ngài Trần và ngài Dương buông tha hiềm khích lúc trước, không biết hai người nghĩ sao?"  

Độc Cô Vô Tình chưa từng gặp qua đường chủ phân khu Tây Bắc Trần Bách Vạn của tổ chức sát thủ Xương Hoa nhưng không có nghĩa là cô không biết anh ta. Giới cổ võ này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần là người có chút danh tiếng thì ai cũng biết, ít nhất đã từng nghe qua.  

Trần Bách Vạn híp mắt lại, tất nhiên anh ta cũng không xa lạ gì nhân vật lãnh tụ như Độc Cô Vô Tình. Hơn nữa đêm qua anh ta phái Mạc Đông Thiên đi gặp Dương Bách Xuyên, nửa đường lại bị một kiếm của Độc Cô Vô Tình chặt đứt cánh tay. Dựa theo lời của Mạc Đông Thiên thì kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình đã đạt đến cảnh giới ông ta không thể giải thích vì sao.  

Cho nên Trần Bách Vạn khá kiêng dè Độc Cô Vô Tình, càng thêm kiêng kỵ thế gia kiếm đạo Độc Cô, nếu như có thể không cần đối đầu với đối phương thì khỏe hơn rất nhiều.  

Đêm nay, anh ta chỉ muốn mạng của Dương Bách Xuyên, bởi vì Dương Bách Xuyên giế t chết em trai anh ta Trần Bách Thiên, đồng thời cũng là nhân vật được ông chủ lớn phía sau treo thưởng cao. Hơn nữa sóng gió đan Trú Nhan cũng làm Trần Bách Vạn đứng ngồi không yên, giá trị con người Dương Bách Xuyên hiện tại rất cao.  

Anh ta muốn cướp đoạt cách điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên và đan Trú Nhan từ trên người Dương Bách Xuyên, sau đó giế t chết anh, báo thù cho em trai Trần Bách Thiên cũng như cho ông chủ sau lưng một câu trả lời.  

Vốn dĩ hôm nay anh ta định giết tới nhà, kết quả lại trong nhà không có ai chỉ thấy một con khỉ rất có linh tính. Thế nên anh ta dùng nó thử ước hẹn với Dương Bách Xuyên, không nghĩ anh thật sự đến đây.  

Có điều, Trần Bách Vạn chào hỏi với Độc Cô Vô Tình chỉ vì anh ta không muốn xung đột với nhà Độc Cô ở Ba Thục mà thôi, không có nghĩa là ông ta sợ.  

Nghe Độc Cô Vô Tình nói xong, Trần Bách Vạn cười phá lên, mãi một lúc lâu mới dừng lại, hừ một tiếng: "Dương Bách Xuyên giết em trai tôi, Độc Cô tiểu thư nghĩ rằng có thể hòa giải được không? Nếu như Độc Cô tiểu thư khăng khăng muốn giúp đỡ cậu ta, vậy cũng đừng trách Trần Bách Vạn tôi vô tình, ra tay."  

Dứt lời, ngay hiện trường lập tức xuất hiện thêm ba người, đều được trang bị cả người, che kín mặt.  

Trong nhận biết của Dương Bách Xuyên, hai người trong ba người này là Ám Kình tầng bảy, tên còn lại là Ám Kình tầng tám. Cộng thêm Trần Bách Vạn và Mạc Đông Thiên, tổng cộng hai gã cổ võ giả Ám Kình tầng tám và ba gã cổ võ giả Ám Kình tầng bảy.  

Quả nhiên bọn họ có chuẩn bị mà đến.  

Trần Bách Vạn ra lệnh, anh ta và một gã áo đen Ám Kình tầng tám cộng thêm một gã Ám Kình tầng bảy đặt mắt lên người Độc Cô Vô Tình, Mạc Đông Thiên và tên còn lại theo dõi Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đắng chát nhưng ở thời điểm này anh biết rõ không được phép run sợ, chỉ có thể liều mạng một lần, Đồ Long Kiếm trong tay vận chuyển chân khí, phát ra từng tiếng rung động mãnh liệt.  

Một giây sau, Trần Bách Vạn đánh tới.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình bên cạnh thét lớn, nhảy lên chắn trước mặt Dương Bách Xuyên, đối đầu với Trần Bách Vạn.