Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4257: Vừa đi vừa trò chuyện




Vừa đi vừa trò chuyện.

Hắn bảo Đông Nhan nói những chuyện liên quan tới Yêu thụ Qủy Mẫu, lão già này cũng không do dự mà bắt đầu kể chỉ tiết.

“Tình huống cơ bản của Yêu thụ Qủy Mẫu lần trước ta cũng đã nói qua cho ngươi, tiếp theo sẽ nói tới chỗ đáng sợ của Yêu thụ Qủy Mẫu, thật ra đây là một loại giống như cây hòe mở linh trí thành yêu, càng giống thể biến dị hơn, bình thường thì một nghìn năm sẽ thành yêu, vạn năm thành đại yêu, mười vạn năm được gọi lão yêu.

Cây ta tìm được hẳn là lão yêu vạn năm, bình thường thì một gốc cây hòe giống như cả rừng rậm chọc trời, thật ra kể từ lúc này, chúng ta đã bước vào địa bàn của lão yêu Quỷ Mẫu.

Nhưng mà không phải lo lắng, chỉ cần không trêu chọc tới những cây này thì sẽ không bị tấn công, nguy hiểm nhất là khi lại gần bản thể, bản thể của lão yêu quái này rất khổng lồ, bước vào trong phạm vi một trăm mét sẽ bị tấn công, dây leo vừa chắc vừa mềm không thua kém gì với tiên khí hạ phẩm, quất vào người thì tà khí sẽ xâm nhập vào cơ thể, còn có độc, cũng khiến người ta sinh ra ảo giác và tê liệt.

Đương nhiên đây chưa phải là chỗ đáng sợ nhất, kinh khủng nhất là bản thể có thể phân ra chín gốc yêu thụ, tạo thành Quỷ Mẫu Cửu Sát Trận muốn đòi mạng, một khi bị nhốt vào trong thì sẽ rất khó thoát thân.

Nhưng may mà gốc Yêu thụ Qủy Mẫu kia vẫn chưa được vạn năm, chúng ta có thể đối phó được, vậy nên đừng quá lo lắng, chỉ cần cẩn thận chút là được, lấy được Quỷ Mẫu hoa lệ thì chúng ta rút, sẽ không có nguy hiểm...”

Nghe Đông Nhan nói xong, Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng hắn cũng không tin toàn bộ.

Lão già này nói thì nghe đơn giản lắm, nhưng Yêu thụ Qủy Mẫu là cái dạng gì thì phải gặp mới biết được, chỉ khi tiếp xúc mới dám chắc chăn, hơn nữa Dương Bách Xuyên cảm thấy lão già này không hề nói ra thực lực thật sự của Yêu thụ Qủy Mẫu ..

Rất có thế là muốn đào hố cho hắn.

Dù sao thì hắn cũng không xem lời lão già Đông Nhan này nói là thật, ngược lại trong lòng càng cảnh giác hơn.

Trên đường đi, cả hai bên đều có những suy nghĩ riêng... Trong rừng rậm u tối cũng không đi nhanh được, nhưng cũng không xuất hiện chuyện gì, có Đông Nhan dẫn đường bọn họ tránh được một số sinh vật núp sâu trong rừng.

Dương Bách Xuyên biết lão già này quen thuộc đường đi ở đây, cho nên cũng không lo lắng gì.

Đi bộ mất bảy ngày mới được ba trăm dặm. Sau này thứ bảy, cuối cùng họ cũng tới nơi.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy một cái cây lớn cao chọc trời, hoặc nói đúng hơn là cây khổng lồ.

Đứng cách năm - sáu trăm mét đã có thể nhìn thấy.


Một cây cao chót vót màu xanh đậm, cành cây như mọc lên bầu trời, hòa vào biển sao, nhìn không thấy đỉnh.

Bên dưới chiếm cả một diện tích đất rộng, nhìn giống như một rừng cây um tùm.

Nhưng Đông Nhan nói đây chỉ là nhánh cây của lão yêu Quỷ Mẫu mà thôi.

Muốn lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ tinh túy nhất của đóa hoa thì phải tiến vào trong, lại gần thân cây bởi vì Quỷ Mẫu Hoa Lệ cũng có hạn, không phải chỗ nào của cây cũng có, cả một cái cây lớn như vậy nhưng cũng chỉ có chín đóa hoa to bằng quả dưa hấu, bên trong chính là Quỷ Mẫu Hoa Lệ.

Mấy người nhìn thấy bản thể yêu thụ Qủy Mẫu, thì dừng lại cách năm sáu trăm mét.

Lúc này Đông Nhan cười nhìn Dương Bách Xuyên: “Dương đạo hữu, bắt đầu từ bây giờ, một khi bước gần bản thể yêu thụ Quỷ Mẫu thì chúng ta sẽ bị vô nhánh cây tấn công, vô cùng nguy hiểm, nếu ngươi không muốn đi mạo hiểm thì nói cho †a cách lấy Quỷ Mẫu Hoa Lệ, để một mình ta đi thôi, đợi tới khi lấy được thì đương nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi, thấy thế nào?

Lúc này, vẻ mặt Đông Nhan vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ như thật sự suy nghĩ cho Dương Bách Xuyên.

Nhưng mà.

Dương Bách Xuyên cười lạnh, hắn híp mắt nói: “Ý tốt của Đông Nhan đạo hữu ta xin nhận, nhưng nếu đã mạo hiểm thì tất nhiên phải đi cùng nhau, Dương Bách Xuyên ta không phải loại người thấy có nguy liền chùn bước, huống chỉ sao ta có thể để một mìn ông đi mạo hiểm được, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người khác chê cười hay sao, đi thôi, cùng nhau đi, có nguy hiểm thì mọi người cùng gánh vác, chết thì cùng chết, haha ~”

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, vẻ mặt Đông Nhan càng ngày càng đen ~