Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương đều có năng lực tâm hồn cảm ứng, cả hai đều phát hiện thấy bất thường.
Chỉ có Yến Xích Hà ngây ra, nhưng khi thấy Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương đều trở nên nghiêm túc, hắn ta cũng trở nên căng thẳng.
Ở nơi này nếu không đề cao cảnh giác thì sẽ ăn hành.
Vả lại, cho dù Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương không có tâm hồn cảm ứng đi chăng nữa, chỉ dựa vào tu vi cũng có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh thay đổi.
Lúc này rừng sương mù có tầm nhìn rất hẹp, rõ là rất vắng vẻ. Dương Bách Xuyên chăm chú nhìn về phía trước, bởi vì hắn cảm nhận được sát khí truyền tới từ phía trước.
Gió hơi lớn.
Yến Xích Hà sát lại gần hắn hỏi nhỏ: "Chủ nhân, có phải lão già Đông Nhan Tiên Nhân kia bẫy chúng ta không?"
Dương Bách Xuyên vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nói: "Không đâu, sát khí này lóe lên rồi biến mất ngay, nếu Đông Nhan muốn ra tay với chúng ta thì không cần phiền phức như vậy. Vả lại hắn còn trông mong chúng ta lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ. Không phải hắn đâu, hẳn là có người khác. Hãy cẩn thận đề phòng, chưa biết chừng sẽ có một cuộc chém giết đấy."
"Thuộc hạ đã biết.' Yến Xích Hà gật đầu, xoay người nhìn về một hướng khác. Lúc này ba người quay lưng vào nhau, canh chừng ba hướng.
Cách đó ba mươi mét, Đông Nhan và thuộc hạ cũng phát hiện thấy bất thường.
"Chủ thượng, hình như hai người này chuyên nhằm vào Dương Bách Xuyên." Một thuộc hạ của Đông Nhan lên tiếng.
Ba người bọn họ có bí pháp mở con mắt giữa trán, có thể nhìn rõ cảnh vật trong rừng sương mù. Bọn họ phát hiện ra cách chỗ nhóm ba người Dương Bách Xuyên không xa có hai tiên nhân Kim Tiên đại viên mãn đang theo dõi hắn.
Đông Nhan mỉm cười đáp: "Đoán chừng trong khu rừng sương mù này không chỉ có hai Kim Tiên, ngay từ đầu bản tọa đã phát hiện ra có nhiều khí tức, hiển nhiên không phải bám theo chúng ta thì chính là bám theo Dương Bách Xuyên. Bây giờ xem ra khả năng bám theo Dương Bách Xuyên cao hơn."
"Đúng vậy. Mặc dù bản tọa đã kiểm tra mấy lần mà không phát hiện ra điều gì, nhưng bản tọa khẳng định có ít nhất ba thế lực đi theo chúng ta. Vì vậy, tiếp theo. mọi người phải cẩn thận chút." Đông Nhan nhắc nhở hai thuộc hạ.
"Chủ thượng, nếu bọn họ nhằm vào Dương Bách Xuyên thì chúng ta nên làm thế nào? Có cần giúp hắn không? Chủ thượng còn phải dựa vào hắn để lấy Quỷ. Mẫu Hoa Lệ mà." Tên thuộc hạ trước đó hỏi.
Đông Nhan lắc đầu: "Tạm thời lẳng lặng quan sát diễn biến. Phần lớn những người này đến vì Minh Văn Đạo Phù trên người Dương Bách Xuyên, tất nhiên trong đó có người của Tiên Đan Lâu, các thế lực khác là ai tạm thời vẫn chưa biết, chúng ta cứ quan sát trước rồi tính sau.
Trước kia tên nhãi Dương Bách Xuyên có thể trốn thoát từ trong tay Cố Liên Hoa, hơn nữa còn ẩn nấp năm trăm năm mới xuất hiện, có thể thấy hắn có chút bản lĩnh. Nhất là nữ tử bên cạnh Dương Bách Xuyên mang lại cho bản tọa cảm giác rất nguy hiểm. Nàng ta là Yêu Tiên không tầm thường chút nào, mà vẫn chưa biết bản thể của Yêu Tiên này là gì.
Nếu những người này đánh với Dương Bách Xuyên có thể khiến nữ tử tên Tuyết Hương kia bị thương nặng, thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta. Đến lúc đó chỉ còn lại một mình Dương Bách Xuyên, vậy chẳng phải là bản tọa có thể bắt chẹt thoải mái sao... Ha hal"
"Chủ nhân anh minh, thuộc hạ hiểu rồi. Chờ nữ tử tên Tuyết Hương bên cạnh Dương Bách Xuyên bị thương, chúng ta mới xuất hiện cứu người. Đến lúc đó Dương Bách Xuyên còn phải cảm ơn chủ thượng, cũng không gây nên sóng gió gì." Tên thuộc hạ này cũng biết nịnh nọt.
Nhưng tên thuộc hạ kia của Đông Nhan Tiên Nhân lại lo lắng nói: "Chủ nhân... thuộc hạ sợ là nếu như người của Tiên Đan Lâu thật sự xuất hiện thì chúng ta đối phó thế nào? Nếu Gốc Liên Hoa thật sự xuất hiện, vậy bên cạnh này ta ắt sẽ có cao. thủ cấp bậc Đại La..."
"Đừng lo vấn đề này, chúng ta cũng là tu vi Đại La mà. Hơn nữa ở trong rừng sương mù, lẽ nào chúng ta lại rơi vào thế yếu?" Đông Nhan híp mắt nói.
Tên thuộc hạ sửng sốt, sau đó hiểu ra: "Cũng đúng, thuộc hạ quên mất ưu thế của chúng ta trong rừng sương mù..."
Đông Nhan nói: "Được rồi, chú ý quan sát đi, nếu vẫn còn thế lực khác xuất hiện thì lập tức báo cáo. Hai ngươi tách ra quan sát, nhớ là đừng để người khác phát hiện ra hành tung của các ngươi."
"Vâng, thuộc hạ hiểu."
Vèo vèo! Hai thuộc hạ của Đông Nhan biến mất trong rừng sương mù. Phù văn giữa trán Đông Nhan Tiên Nhân lại sáng lên, hắn ta nhìn về phía ba người Dương Bách Xuyên.
Thật ra Minh văn giữa trán hắn ta là một loại bùa mở ra con mắt, chuyên dùng để đối phó với hoàn cảnh có tâm nhìn hẹp như là sương mù dày đặc, chỉ cần có tiên thạch là mua được.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên không biết Tiên Giới có loại bùa này.
Hơn nữa, lão già Đông Nhan nói rằng đã có chuẩn bị trong rừng sương mù không phải là nói dối.
Hắn ta tiêu tốn thời gian mấy trăm năm mới điều tra được ở thành Tiên Đan có một cây yêu thụ Quỷ Mẫu, mà rừng sương mù là con đường nhất định phải đi qua.
Để tránh cho người khác biết đến sự tồn tại của yêu thụ Quỷ Mẫu, hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức cho rừng sương mù, không chỉ bày trận mà còn tìm hiểu rất nhiều nơi trong rừng sương mù, cho nên hắn ta mới chiếm ưu thế ở nơi này.
Hắn ta không sợ thế lực khác xuất hiện, trái lại còn muốn xem thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, cũng hi vọng có người đối phó với Dương Bách Xuyên, tốt nhất là đả thương Tuyết Hương - người khiến hắn cảm thấy nguy hiểm nhất bên cạnh Dương Bách Xuyên, đến lúc đó hắn ta sẽ ra mặt giúp Dương Bách Xuyên, hay nói chính xác hơn là trực tiếp khống chế Dương Bách Xuyên lấy Quỷ Mẫu Hoa Lệ cho hắn ta. Lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ, lợi dụng Dương Bách Xuyên xong thì giết hắn lấy Minh Văn Đạo Phù, như vậy hắn ta chính là người thắng lớn.
Đông Nhan Tiên Nhân nghĩ tới đây, khóe môi bất giác cong lên.