Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4198




Dương Bách Xuyên híp mắt, đánh tiếng ra hiệu cho Đỗ Nhân Kiệt cùng xông lên, sau đó năm chặt kiếm Đồ Long trong tay, vận nội công, thôi thúc ra chút Thanh Liên Tiên Hỏa, rồi bỗng dưng biến mất, lao thẳng về phía chiến trường giữa Tuyết Hương và hai Đại La.

Tất nhiên Dương Bách Xuyên không tự tin tới độ mình có thể đánh thắng tận hai Đại La, nhưng hắn biết Tuyết Hương có cách giải quyết hai người đó. Giờ chỉ cần hắn và Đỗ Nhân Kiệt chen vào gây rối là có thể giúp Tuyết Hương sáng tạo cơ hội liền.

Dương Bách Xuyên tự tin tới vậy là bởi vì hắn nhận ra đến tận bây giờ, Tuyết Hương vẫn chưa biến trở về bản thể, chứng tỏ nàng không hề tung hết sức, hoặc cũng có thể là vì mỗi hai Đại La này thôi còn chưa đủ đô để nàng phải biến trở về bản thể.

Dương Bách Xuyên hiểu rõ thực lực của Tuyết Hương hơn bất cứ ai. Bởi hồi trước, ở dưới đáy hồ, hắn đã từng được lĩnh giáo hơi thở khủng khiếp đó của nàng.

Tuy hiện tại Dương Bách Xuyên không thể nhìn thấu cảnh giới thật sự của hai Đại La, nhưng nếu xét về mặt khí thế thì chắc chắn hai người đó vẫn còn kém xa Tuyết Hương.

Giờ hắn chỉ cần chen vào, giúp nàng cầm chân một trong hai Đại La là đủ rồi. Vì vậy hắn mới gọi cả Đỗ Nhân Kiệt theo.

Đỗ Nhân Kiệt đã huy động bốn Kim Tiên của Thái Thanh Tiên Môn cùng gia nhập, dù sao thì hiện tại, toàn bộ đệ tử của Thượng Huyền Tiên Môn đều đã ngã xuống, kẻ địch chỉ còn lại mỗi hai Đại La, nên chuyện mọi người cùng hợp tác đối phó cũng là bình thường.

Có cô gái mà Dương Bách Xuyên dẫn theo ở đây, Đỗ Nhân Kiệt tin chắc muốn giết chết hai Đại La mà Yến Vô Lượng mời tới hoàn toàn không thành vấn đề.

Chớp mắt một cái, Đỗ Nhân Kiệt dẫn theo bốn vị trưởng lão Kim Tiên, tề tựu đông đủ bên cạnh Dương Bách Xuyên.

Sơ phẩm Kim Tiên Yến Xích Hà đứng cách đó không xa cũng bay về phía họ.

Thấy mọi người đã có mặt đông đủ, vì sắp tới sẽ phải ác chiến một trận nên Dương Bách Xuyên không chút khách khí mà nói thẳng với Đỗ Nhân Kiệt rằng: “Các vị tiền bối và ta hãy cùng hợp tác giữ chân một trong số hai Đại La, người còn lại cứ giao cho Tuyết Hương xử lý.”

Đỗ Nhân Kiệt không có ý kiến gì với sự sắp xếp này của Dương Bách Xuyên, vì ông ta biết đây là cách phân chia hợp lý nhất rồi, bèn gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ làm theo những gì hiền chất vừa nói. Ta đề nghị chúng ta hãy cầm chân gã Đại La cao gầy, bởi gã là sơ phẩm Đại La, hẳn sế dễ cho chúng ta hơn một chút. Nhưng mọi người tuyệt đối đừng lơ là, phải thật cẩn thận, vì cao thủ Đại La không phải hạng vừa đâu.”

Dương Bách Xuyên gật đầu tán thành, cảnh giới của hắn thấp nên không nhìn thấu được Đại La cảnh, nhưng là Kim Tiên đại viên mãn, chắc chắn Đỗ Nhân Kiệt có thể phân biệt được rõ ràng.

Chỉ khi cảnh giới giữa hai bên chênh nhau một bậc thì mới nhìn thấu được đối phương, còn thua quá xa thì có mà nằm mơ. Thế nên Dương Bách Xuyên mới đồng ý với đề nghị chọn kiềm chân Đại La cao gầy, do gã mới là sơ phẩm của Đỗ Nhân Kiệt.

“Được rồi, xông lên.” Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa dẫn đầu tấn công, lưu loát vung kiếm, chém một nhát về phía gã Đại La cao gây đứng cách đó một khoảng xa.

“Uỳnh..”

Chỉ trong nháy mắt, nhát chém đã hóa thành luồng kiếm khí dài mười mấy mét, bay thẳng về phía gã Đại La cao gầy.

“Hừ!”

Đối phương hừ nhẹ một tiếng, trở tay tung một chưởng thật mạnh, chống lại kiếm khí của Dương Bách Xuyên, kiếm khí gần như bị đánh tan ngay lập tức.

Có điều, chừng một giây sau, bàn tay của gã bỗng run lên, còn bốc cả khói trắng. Bấy giờ, gã Đại La cao gầy chợt ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên.

Đường đường là cao thủ Đại La lại bị một trung phẩm Chân Tiên đánh bị thương, nếu truyền ra ngoài chắc chẳng ai tin, nhưng thực tế lại chính là như vậy đó.

Lúc này, trong lòng tiên nhân cao gầy có hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là tức giận ngút trời. Cơn đau bỏng cháy nơi lòng bàn tay gã lúc này là bằng chứng thuyết phục cho thấy trong kiếm khí của tên Chân Tiên tóc trắng đứng đẳng xa kia có ẩn chứa tiên hỏa cao cấp, bằng không đừng mơ động được dù chỉ là một sợi lông của gã.

“Chết đi!” Đúng lúc này, Đỗ Nhân Kiệt dẫn theo bốn vị Kim Tiên xông tới.

“Tự tìm đường chết.” Cao thủ Kim Tiên cười khẩy một tiếng, sát khí lập tức bao trùm khắp bốn phía.

Hôm nay xui xẻo chạm trán một cô gái yêu tộc sở hữu tu vi ngang với Đại La cảnh lại mạnh đến độ dù hai Đại La bọn họ hợp tác với nhau cũng chẳng đánh hạ được nàng, trái lại còn bị cô gái đó chèn ép đủ đường, đánh mà uất ức vô cùng, cộng thêm chẳng mấy chốc đám người Yến Vô Lượng đã bị tiêu diệt, tất cả khiến hai gã Đại La cảm thấy vô cùng bực bội.

Đương nhiên, một kẻ như Yến Vô Lượng có chết cũng chẳng phải vấn đề to tát, họ mới không thèm để tâm làm gì, điểm mấu chốt năm ở thân phận của Yến Vô Lượng kia, hay nói đúng hơn là vì trong số các tiểu thiếp của chủ thượng, có một người là em gái của Yến Vô Lượng.

Lý do họ rời núi cũng là vì phụng mệnh của chủ thượng, tới làm chỗ dựa cho Yến Vô Lượng. Giờ Yến Vô Lượng đã chết, hai người họ còn bị một cô gái yêu tộc ép đến thở không nổi, chưa hết, tự dưng lại xuất hiện một tên Chân Tiên nhỏ bé nhưng lại thương tổn được gã, rồi chớp mắt một cái đã bị mấy tên Kim Tiên vô liêm sỉ bao vây, đánh hội đồng...

Không ngoài dự đoán, lửa giận trong người tiên nhân cao gầy lập tức bốc lên hừng hực, gã há miệng nói to với đồng bạn mập lùn đang chuyên tâm đối phó Tuyết Hương rằng: “Mập, tạm thời cầm cự một mình nhé, để ta giải quyết đám ranh kia trước đã."

“Tên gầy kia, giờ phút nào rồi mà vẫn còn tâm trạng để ý tới mấy con kiến đó thế, tập trung giải quyết con nhỏ này với ta trước đi chứ?” Đại La mập lùn sốt ruột quát, hắn ta biết rất rõ cô gái trước mặt đáng sợ cỡ nào, nếu tên gầy rời khỏi cuộc chiến này, tình hình của hắn ta sẽ vô cùng nguy hiểm.