Thủ đoạn của Dương Bách Xuyên chỉ có thể áp dụng với Tuyết Hương, người chưa từng trải đời, nếu là người khác, hắn có thể sẽ bị tát chết.
Đáng tiếc Tuyết Hương là một cô gái non nớt, đơn thuần, bị Dương lừa gạt cũng không có chút cảm giác nào.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết rất rõ mấu chốt là Tuyết Hương có thiện cảm tự nhiên với hẳn, nếu không thì khó mà nói được.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên đột nhiên muốn tìm hiểu vì sao Tuyết Hương tự nhiên có cảm tình với hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có linh hồn Càn Khôn mới có thể giúp hắn trả lời vấn đề này, về phần chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên không có hi vọng.
Sau đó Dương Bách Xuyên hỏi: "Càn Khôn, ngươi có biết vì sao nàng ấy này lại có thiện cảm với ta không? Nàng ấy nói ta có khí chất mà nàng ấy thích ~"
"Rất đơn giản, bởi vì ngươi tu luyện Đạo Thần Công Pháp. Càn Khôn Tạo Hóa Công là công pháp tu luyện bậc nhất thế gian, sức mạnh khí tức tỏa ra gần với thiên đạo nhất, không có gì ngạc nhiên khi Tiểu Bằng Long này có cảm giác thân thiết với ngươi, bởi vì tổ tiên bọn họ ở thời viễn cổ cũng tu Đạo Thần.
Cho nên nàng ấy đã cảm nhận được luồng khí quen thuộc trên người ngươi, có lẽ cũng là do cô đơn lâu ngày, trong suy nghĩ của nàng ấy, sẽ xem ngươi như đồng loại, ở Tiên Giới không có ai tu Đạo Thần, ngươi là độc nhất vô nhị.” Linh hồn Càn Khôn đưa ra một lời giải thích.
Dương Bách Xuyên có vẻ khá hợp lý, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đang giao tiếp với linh hồn Càn Khôn trong đầu, vừa nhìn Tuyết Hương thiền định, cũng không có thúc giục nàng ấy.
Suy cho cùng, trong lòng một yêu tiên giản dị như Tuyết Hương, từ khi có trí nhớ nàng ấy đã biết mình phải bảo vệ trứng Côn Bằng và chờ Côn Bằng ra đời, đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đối với nàng ấy.
Hiện tại Dương Bách Xuyên nhờ nàng ấy dẫn hắn đi xem Côn Bằng trứng, ngay cả Tuyết Hương ngây thơ cũng không thể không suy nghĩ.
Dương Bách Xuyên vô sỈ căn bản không quấy rầy Tuyết Hương suy nghĩ, hắn biết lúc này yên lặng chờ đợi là lựa chọn tốt nhất, thúc giục nàng ấy sẽ phản tác dụng.
Dù sao, tiểu nha đầu này hắn cũng đã nắm chắc.
Đây là hậu quả của việc chưa trải đời, khi gặp những người như Dương Bách Xuyên, bị bán còn giúp đếm tiền.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên đã lợi dụng sự tin tưởng của Tuyết Hương, điều này thực sự có chút vô liêm sỉ.
Nhưng theo hắn thì điều đó không thành vấn đề, miễn là hắn không có ác ý với nàng ấy.
Về phần trứng Côn Bằng~
Dương Bách Xuyên quyết tâm phải lấy được, dù sao nếu không lấy được, sớm muộn người ta cũng sẽ phát hiện ra nơi này, lúc đó Tuyết Hương và Trứng Côn Bằng cũng không giữ được.
Đúng là Tuyết Hương hiện tại cực kỳ mạnh mẽ đối với Dương Bách Xuyên, nhưng chỉ vậy thôi, chung quy thì nàng ấy vẫn chỉ ở cấp độ Đại La, nhưng trong cả Tiên Giới thì Đại La thực sự không là gì cả.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên cũng tìm được lý do để mình cảm thấy an tâm.
Kỳ thật hắn biết không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cuối cùng trong lòng Dương Bách Xuyên cũng không tốt lắm, hắn nói không quan tâm, nhưng thực tế thì sao? Hắn vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã lợi dụng sự tin tưởng đơn giản của Tuyết Hương dành cho hắn.
Đi tới một lúc, thấy Tuyết Hương loay hoay một lúc, nàng ấy lại ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên, nói: "Được, ta dẫn ngươi đi gặp Tiểu Bằng."
"Được, nên làm~" Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi.
"Đi với ta~" Tuyết Hương vừa nói vừa quay người đi về phía hang động mà Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy trước đó và nghĩ rằng đó là lối ra.
Dương Bách Xuyên nghỉ ngờ đi theo Tuyết Hương vào trong hang, nhưng không nhịn được hỏi: "Tuyết Hương, đây là lối ra sao?"
"Không, đây chính là nơi ở của Tiểu Bằng, nơi này là đáy hồ sơn địa, căn bản không có đường ra khỏi hang động, muốn ra ngoài cần phải có bí pháp mới mở. được thông đạo." Giờ khắc này, khi Tuyết Hương lên tiếng, Dương Bách Xuyên có loại cảm giác như nhất thời ảo giác.
Bởi vì hắn dường như nhìn thấy khóe miệng Tuyết Hương nở một nụ cười tinh quái khi nói về lối ra ngoài, tuy nhiên, khi Dương Bách Xuyên nhìn nàng ấy, nàng ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc hoặc thậm chí ngây thơ như cũ, không hề có chút dấu vết nào. nó chút nào Khoảnh khắc xảo quyệt trước đó.
"Ảo giác rồi~" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng.
Sau khi theo Tuyết Hương vào hang, họ chỉ đi được vài bước là đến cuối hang.
Nói cách khác, đã đến trước một cánh cổng.
Hang động này cao và rộng hơn chục mét, rất rộng rãi.
Đi được khoảng năm mươi sáu mươi mét thì dừng lại, thứ xuất hiện trước mặt là một kết giới màu trắng đục chói mắt, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ từ xa.
Hắn không cần hỏi cũng có thể nói, nếu có người muốn đến gần nơi này, nhất định sẽ không có kết quả tốt, kết giới phản phệ là khó có thể tưởng tượng.
Quả nhiên, Tuyết Hương nói: “Đây là kết giới hình thành từ xưa, lực công kích rất mạnh mẽ, về sau đừng xông vào nơi này, nếu không sẽ bị đày vào khe nứt không gian và sẽ không bao giờ quay lại nữa~”
Dương Bách Xuyên cảm thấy như nàng ấy này đang cố tình hù dọa hắn. Bất quá hắn chỉ có thể viết ra, nhưng trong lòng lại nói:
“Sau này, không có sau này, sau này không tồn tại, ta sẽ không ở đây quá lâu, ta phải đưa cả ngươi và trứng Côn Băng ra ngoài."
Tất nhiên, cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên cũng từ bỏ ý định trộm trứng Côn Bằng.