Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4166: Đây là cái nhìn đầu tiên




Dương Bách Xuyên bị ngã đến choáng váng đầu óc, nhưng tỉnh táo lại rất nhanh. Tiếp đó hắn nhìn thấy nơi này là một sơn động lớn, không giạn rộng lớn hơn mật thất kho báu kia năm sáu lần.

Tuy nhiên ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hít sâu một hơi.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, một cặp đèn lồng khổng lồ xuất hiện trong tâm mắt hắn.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên không thật sự cho rằng đó là một cặp đèn lồng.

Lúc nãy ở mật thất, trên nóc mật thất xuất hiện dòng xoáy ánh sáng, cùng với một móng vuốt to tóm lấy hắn, hơn nữa hắn không có sức kháng cự.

Điều này nói lên kẻ đáng gờm mà hắn gặp trong hồ nước đã xuất hiện. Hiện tại hắn có thể đoán được lúc đó sau khi hắn tiến vào bình Càn Khôn, bình Càn Khôn không chìm xuống đáy hồ mà bị kẻ đáng gờm kia, hoặc nói là kẻ vừa rồi đã bắt hắn lấy đi.

Hiển nhiên bảo vật chính là bảo vật của kẻ đáng gờm này, sau khi lấy được bình Càn Khôn, đối phương đã ném vào kho báu.

Mà động tĩnh hắn tấn công tường đá của mật thất đã đánh động tới kẻ đáng. gờm, thế nên hắn mới bị đối phương bắt đến đây.

Bây giờ nhìn thấy cặp đèn lồng đỏ khổng lồ này, phán đoán đầu tiên của Dương Bách Xuyên là mắt.

Ở Tu Chân Giới hắn đã từng trải qua tình huống tương tự, mắt của một số yêu tu cường đại to lớn trông như cặp đèn lồng khổng lồ.

Đây là cái nhìn đầu tiên của Dương Bách Xuyên.

Quả nhiên sau khi quan sát kỹ, hắn hít sâu một hơi, trước mặt hắn là một loài vật khổng lồ.

Một sinh linh toàn thân trắng như tuyết, trên đầu có một cái sừng, cơ thể to như vạc nước cuộn tròn lại, thoạt nhìn dài gần trăm mét, sau lưng mọc một đôi cánh trắng, dưới bụng có vuốt rồng, ngoại hình giống rắn nhưng Dương Bách Xuyên khẳng định tuyệt đối không phải rắn.

Đây là thứ gì? Là tiên thú, hay là hung thú? Tóm lại là Yêu tộc...

Nhìn móng vuốt, Dương Bách Xuyên xác định móng vuốt vừa mới xuất hiện chính là móng vuốt đã bắt hắn lúc nãy.

Lúc này, chim Thần Ma lên tiếng: "Wow, đây là một con Độc Giác Song Dực Long, chẳng phải loài này đã tuyệt chủng từ lâu rồi ư, sao lại gặp một con ở đây? Thằng nhóc thúi, xem ra ngươi gặp rắc rối lớn rồi, nó đúng là cấp bậc Đại La đấy!"

"Độc Giác Song Dực Long? Cũng là Long tộc à?" Dương Bách Xuyên chưa từng nghe thấy cái tên này.

"Nói đúng ra là rồng biến dị trong Long tộc thời viễn cổ, có huyết mạch Thần Long, nhưng ở một số phương diện khác lại có thiên phú dị bẩm. Có một cái tên khác mà ít người biết đến: Côn Long.

Thằng nhãi ngươi đừng nghĩ rằng Long tộc quá mạnh, thời viễn cổ có rất nhiều thần thú không hề thua kém Long tộc, thậm chí còn mạnh hơn.

Chẳng hạn như con Độc Giác Song Dực Long trước mặt, biến dị rất mạnh. Thực lực của Độc Giác Song Dực Long trưởng thành không thua gì Thần Long mạnh nhất Long tộc, mạnh hơn rất nhiều Long tộc. Thời viễn cổ, Long tộc có rất nhiều chủng tộc.


Long tộc biến dị thế này có thần thông thiên phú kỳ lạ, không thể coi thường. Từ khí tức có thể phán đoán đây hẳn là một Độc Giác Song Dực Long chưa trưởng thành. Nó không phải hung thú, mà là tiên thú có trí tuệ.

Trong truyền thuyết, thời viễn cổ Độc Giác Song Dực Long đi theo yêu tổ Côn Bằng, tiếc là đã tuyệt tích cùng Côn Bằng. Không ngờ chúng ta lại gặp một con ở đây, thật hiếm có!" Lúc này chim Thần Ma giống như một chuyên gia lịch sử cái gì cũng biết.

Nghe chim Thần Ma giảng giải, Dương Bách Xuyên cảm thấy mới lạ, cái tên Côn Long nghe rất khí phách.

Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên không quan tâm kẻ đáng gờm trước mắt tên là gì, điều hắn quan tâm hơn cả là kế tiếp phải làm thế nào?

Theo lời chim Thần Ma, từ khí tức có thể phán đoán Độc Giác Song Dực Long trước mặt là cấp bậc Đại La. Đối mặt với sinh linh cấp bậc này, hắn hoàn toàn không nắm chắc phần thắng.

Vấn đề hiện tại là có thể thoát khỏi họa này hay không, đây mới là điều quan trọng.

"Đừng luyên thuyên nữa, ngươi nói xem có cách nào đối phó với Côn Long gì đó không?" Dương Bách Xuyên khẽ quát chim Thần Ma.

"Chưa trưởng thành thì nó chỉ được coi là Độc Giác Song Dực Long, Côn Long là tên sau khi trưởng thành." Đang lúc mấu chốt mà chim Thần Ma vẫn không quên sửa đúng cho Dương Bách Xuyên.

"Đệch, chim khốn, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn sửa đúng mấy vấn đề này. Lão tử hỏi ngươi có cách nào đối phó với nó không, chứ ta thì bó tay hết cách. Ngươi muốn làm đồ lót dạ cho nó hả?" Dương Bách Xuyên tức giận gào lên với chim Thần Ma.

"Tên gà mờ nhà ngươi có bị ngu không hả? Nếu Điểu gia ta có thực lực thì đã xử ngươi từ lâu rồi, còn để cho ngươi ngược đãi lão tử chắc? Ngay cả ngươi cũng bó tay hết cách, thì lão tử có cách gì chứ?

Ngươi sợ cái gì? Nếu Độc Giác Song Dực Long muốn giết ngươi thì cmn lúc nãy nó đã bóp nát ngươi rồi, còn tha cho ngươi đến giờ sao? Hơn nữa, ngươi không thấy là đến giờ nó vẫn không làm gì ngươi à?" Chim Thần Ma cũng hét lên với Dương Bách Xuyên.

Dứt lời nó lại bổ sung thêm một câu: "Sợ đếch gì, lát nữa quan sát tình hình, nếu Độc Giác Song Dực Long thật sự muốn giết ngươi thì ngươi cứ tiến vào trong không gian của ngươi là được.

Nhắc mới nhớ, ngươi xem có thể thu lão tử vào trong không gian của ngươi trước không? Dù sao lão tử cũng không có pháp lực, không giúp gì được cho ngươi đúng không?"