Sau khi Yến Vô Lượng phản ứng lại, ông ta quát lớn với chúng tiên nhân, đồng thời cũng thẹn quá hóa giận, ông ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục nghiêm trọng.
€ó một loại cảm giác như chơi diều hâu cả đời, rồi cuối cùng bị quả nhiên là tức tới hồn lìa khỏi xác.
Sau mệnh lệnh, tiên nhân của Thượng Huyền Tiên Môn lần lượt đuổi theo Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Yến Vô Lượng cũng bước thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên đã rời khỏi vòng vây, cách xa Yến Vô Lượng hơn hai trắm mét.
Đầu óc của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, chú ý quan sát tới mọi động tĩnh của Yến Vô Lượng, Dương Bách Xuyên không giả bộ được nữa, khí tức quanh người vừa thu lại, hẳn lập tức bỏ chạy.
Hơn nữa còn lớn tiếng mảng: “Lão tặc Yến Vô Lượng, tiểu gia không chơi với ông nữa, lần sau gặp mặt sẽ là ngày chết của ông.”
Nếu như lúc trước ở trong vòng vây, Dương Bách Xuyên không có chút tự tin nào đối phó với Yến Vô Lượng và đám thuộc hạ của ông ta, nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng chạy ra được khỏi đó.
Lúc mắng, Dương Bách Xuyên đã vận chuyển khí tức toàn thân, vèo một cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc, hắn cắn răng thiêu đốt lực lượng trong cơ thể, chỉ có như vậy thì hắn mới chắc chắn chạy thoát được, nếu chậm một bước sẽ bị Yến Vô Lượng đuổi kịp.
Vậy nên, lúc này Dương Bách Xuyên không dám khinh thường, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.
Dù sao thì hắn cũng không có cách nào đối đầu trực diện với Yên Vô Lượng.
Hắn dùng lực lượng tứ tượng Chu Tước trong Càn Khôn Đạo Nguyên đã hao. tổn quá lớn, không còn sức dùng lần hai để tấn công nữa.
Sau này vẫn nên ít dùng sức mạnh tứ tượng Chu Tước thì hơn, chỉ có thể dùng làm đòn sát thủ.
Sau khi Dương Bách Xuyên đốt sức mạnh bên trong cơ thể để tăng tốc độ, hẳn trực tiếp hóa thành một tia chớp, mấy cái lên xuống đã biến mất phía cuối chân trời.
Nếu đổi thành người bình thường thì sẽ không làm như vậy, thiêu đốt tiên lực. trong cơ thể phải trả một cái giá không nhỏ, nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì mất luôn tu vi, cái giá này đối với bất kỳ tiên nhân nào cũng không thể chịu nổi.
Vậy mà tiên tiểu tử Dương Bách Xuyên này lại chọn làm như vậy.
Không thể không nói, hắn quả thật là một người quyết đoán.
Nhưng cũng chính vì như vậy, nếu hôm nay Yến Vô Lượng để cho Dương Bách Xuyên chạy thoát, sau này hắn sẽ trở thành một mối họa lớn.
Yến Vô Lượng không thể không lo lắng. Nghĩ tới đây, Yến Vô Lượng nói với hai Kim Tiên ở bên cạnh: “Đuổi theo cho ta,
nhất định không được tha cho hắn, để ta xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiên lực mà thiêu đốt.”
Dứt lời, bản thân Yến Vô Lượng cũng tăng tốc độ.
Dù sao thì bọn họ cũng tràn đầy tiên lực, hơn nữa dốc toàn lực thì tốc độ cũng không chậm, cộng thêm tiên thức đuổi theo, cho dù Dương Bách Xuyên có thể kéo dài được khoảng cách tạm thời, nhưng chỉ cần không sai phương hướng thì sẽ không lạc mất dấu.
Cơ thể của tên tiểu tử kia đang suy yếu nhưng vẫn thiêu đốt tiên lực trong cơ thể, làm vậy thì khác nào cái chết, đợi khi tiên lực cạn kiệt thì hắn ta sẽ chết.
Vậy nên Yến Vô Lượng đã hạ quyết tâm, cho dù không đuổi kịp Dương Bách Xuyên thì cũng không thể cho hắn dừng lại, nếu hắn ta đã có mong muốn thiêu đốt tiên lực trong cơ thể vậy thì bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi tự thiêu mình thành xác khô.
Một cuộc chiến rượt đuổi bắt đầu.
Bên kia, Đỗ Bân nhìn thấy cảnh tượng này thì lo lắng nói: “Cha, chúng ta giúp Vân Tử đi, nếu không hắn sẽ chết mất.”
“Nếu con thật sự muốn giết hắn thì bây giờ đi chào hỏi vị lão tiền bối năm đó, chỉ cần con bái sư thành công thì không cần phải sợ Thượng Huyền Tiên Môn, đến lúc đó bảo vệ Dương Bách Xuyên là chuyện đơn giản, Yến Vô Lượng sẽ không dám làm bừa.” Đỗ Nhân Kiệt trầm giọng nói.
“Nhưng Vân Tử sợ là không qua nổi cửa ải này, đợi con bái sư trở về thì hắn đã chết từ lâu rồi.” Đỗ Kiệt Bân trừng mắt nói.
Đỗ Nhân Kiệt lắc đầu: “Nếu Dương Bách Xuyên đã dám thiêu đốt tiên lực trong cơ thể, chứng minh hắn đã nắm chắc khả năng chạy thoát từ tay Yến Vô Lượng, nếu không thì đằng nào cũng chết, còn cần phải chạy làm gì?
Vậy nên cha nghĩ nhất định Dương Bách Xuyên có thể thoát được kiếp này, quan trọng là chuyện sau này, nếu con thật sự muốn giúp Dương Bách Xuyên thì nghe cha đi, bây giờ đi thăm hỏi vị tiền bối kia, hiện tại con đã mở Phong Lôi tiên thể, bái sư hẳn là không thành vấn đề, vì để Thái Thanh Tiên Môn chúng ta bớt giết chóc, cũng vì cứu Dương Bách Xuyên, đi bái sư đi !“
Nghe cha mình nói vậy, Đỗ Kiệt Bân thấy cũng có lý, hắn gật đầu nói: “Được rồi, việc này không thể chậm trễ, con sẽ đi trước ~”
“Đi đi, cha đã truyền tin cho ông nội con rồi, lát nữa các con đi trước, trên đường sẽ có người chăm sóc, cha phải trở về tiên môn sắp xếp một chút, lần này chắc chắn Yến Vô Lượng sẽ không chịu từ bỏ ý định, Dương Bách Xuyên chắc chắn có thể thoát khỏi truy giết của Yến Vô Lượng.
Ngược lại, Yến Vô Lượng sẽ trút giận lên Thái Thanh Tiên Môn chúng ta, thế nên lần này con đi bái sư cũng là đi cầu viện binh, thực lực của ca và Yến Vô Lượng ngang nhau, nếu ông ta đánh tới cửa thì ta không sợ, chỉ sợ là ông ta sẽ trở về mời vị Hỗn Nguyên Đạo Tiên tới đối phó với Thái Thanh Tiên Môn của
chúng ta.
Vậy nên con trai, lần này con gánh vác trách nhiệm rất quan trọng, nhất định phải đi nhanh về nhanh, sau khi bái sư thì mời tới cứu viện, nếu không Thái Thanh Tiên Môn chúng ta sẽ không thoát khỏi bị tiêu diệt, đợi sau khi trở về, cha sẽ cố gắng kéo dài thời gian đợi con, cũng không cần phải lo lắng chuyện của
Dương Bách Xuyên, lần này chắc chắn hắn có thể trốn thoát, cha cũng sẽ để ý tin tức của Dương Bách Xuyên, nếu giúp được thì tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn...”
Sau khi bàn bạc với cha mình, Đỗ Kiệt Bân trực tiếp rời khỏi đây.