Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4149: Sau khi hắn bước vào




Quạt xếp trong tay sáng chói, lực Tiên Nguyên mạnh mẽ bùng nổ, biến thành từng khí lưu tản ra khắp nơi.

Đỗ Kiệt Bân đã ra tay trước. Hắn ta mang theo sát ý, muốn trả thù cho Lão Mạc và A Thiện.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Yến Vô Sơn, hắn vô cùng chắc chắn bản thân có thể đánh bại Yến Vô Sơn.

Trước đó hắn là cảnh giới Thiên Tiên sơ phẩm cũng có thể chống lại Yến Vô Sơn, bây giờ sau khi bước vào Chân Tiên cảnh, hẳn lại càng không hề kiêng dè.

Dương Bách Xuyên phát hiện Càn Khôn Đạo Nguyên trong người cũng có chút thay đổi.

Lúc trước sau khi dung hợp năng lượng đen trắng trong bình Càn Khôn, Đạo Nguyên của hắn đã biến thành màu đen trắng, nói một cách chính xác là màu Lưỡng Nghị, là đan Âm Dương.

Sau khi hắn bước vào Chân Tiên cảnh lại phát hiện trên Càn Khôn Đạo Nguyên xuất hiện bốn minh văn, trong đó có một minh văn lóe sáng, ba minh văn

còn lại thì ảm đạm không có ánh sáng.

Dương Bách Xuyên không hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, trong minh văn lóe sáng chứa đựng năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa hình như năng lượng này còn không giống lực Tiên Nguyên, cũng không biết là cái gì, hắn nghĩ đợi sau này tìm hỏi linh hồn của bình Càn Khôn.

Có điều chuyện quan trọng bây giờ vẫn là đối phó Yến Vô Sơn.

Lão Mạc và A Thiện đã chết, Dương Bách Xuyên không cần hỏi cũng đoán được là có liên quan tới đám người Yến Vô Sơn.

Dương Bách Xuyên có ấn tượng không tệ về Lão Mạc và A Thiện, cũng cảm thấy áy náy, vì theo hắn thấy, Lão Mạc và A Thiện, thậm chí là Đỗ Kiệt Bân đều bị hắn liên lụy.

Hắn giết chết người thừa kế của Tiên Môn đệ nhất thế giới Đại Thanh Thượng Huyền Tiên Môn Yến Ngũ Xích, lúc này Yến Vô Sơn tìm tới chắc chắn là nhắm vào hắn. Lúc trước hắn đã nghe lời chim Thần Ma tiến vào trong lò luyện đan, đến mật thất dưới lòng đất và có được truyền thừa của Kỳ Quân Tiên Nhân, nên khi Yến Vô Sơn tìm tới không phát hiện ra hắn.

Tất nhiên lửa giận của Yến Vô Sơn đã trút lên người Đỗ Kiệt Bân, mà Lão Mạc và A Thiện là tùy tùng trung thành của Đỗ Kiệt Bân, dĩ nhiên bọn họ sẽ bảo vệ cho Đỗ Kiệt Bân chạy trốn, cho nên đã hy sinh bản thân.

Chỉ đáng tiếc hắn đã ra ngoài chậm một bước.

Bây giờ đối mặt với kẻ đầu sỏ Yến Vô Sơn này, Dương Bách Xuyên thầm nhủ trong lòng: “Lão Mạc, A Thiện ta trả thù cho các ngươi.”

Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, chợt lách mình xông thẳng về phía Yến Vô Sơn.

“Yến Vô Sơn chịu chết đi.”

Lúc này hắn cũng không mượn sức mạnh của Hắc Liên, hoàn toàn điều động sức mạnh trong người, trút vào kiếm Đồ Long, tiến tới gần.

Sau khi tu vi bước vào Chân Tiên cảnh, mặc kệ là sức mạnh hay tốc độ thì đều đạt đến trình độ bản thân hắn cũng không ngờ tới.

Vừa lách mình đã đến chỗ cách Yến Vô Sơn một mét, tốc độ chẳng khác nào quỷ mị.


Hắn bổ một kiếm về phía Yến Vô Sơn.

Yến Vô Sơn cũng bị Dương Bách Xuyên hù dọa, không ngờ tốc độ của tiểu tử này lại nhanh tới mức đó, hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta.

Ông ta biết tốc độ của Chân Tiên cảnh, chắc chắn không đạt tới tốc độ này, cảm giác bây giờ chỉ riêng tốc độ của Dương Bách Xuyên đã có thể sánh ngang

với cấp bậc Kim Tiên.

Nháy mắt, Yến Vô Sơn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng vung roi Phần Thiên trong tay quất đánh kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên.

“Âm ầm!" Hai người giao chiến.

Trong tiếng nổ vang, Yến Vô Sơn liên tục lùi về phía sau, roi Phần Thiên trong tay chấn động, sau đó hỏa diệm và ánh sáng bên trên trở nên vô cùng ảm đạm.

Thấy vậy, trong lòng Yến Vô Sơn bắt đầu nhỏ máu, ông ta phát hiện sau một đòn này, roi Phần Thiên của ông ta đã hiện đầy vết nứt.

Đây là Tiên Khí dùng Tiên Hồn bản mệnh nuôi dưỡng, bỗng chốc đã bị kiếm của Dương Bách Xuyên đánh trọng thương.

Tiên Khí bản mệnh nối liền với Tiên Hồn, Tiên Khí bị hao tổn, cái bị thương đầu tiên chính là Tiên Hồn.

Cộng thêm lực chấn nhiếp mạnh mẽ hùng hậu, khiến Yến Vô Sơn phun ra máu già.

Cả người chấn động, ông ta cảm nhận được thực lực bây giờ của Dương Bách Xuyên đã mạnh tới mức ông ta không dám tưởng tượng. Lúc này, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên.

Nháy mắt bị thương, Yến Vô Sơn đã quay người, dứt khoát bỏ chạy.

Ông ta là lão hồ ly Kim Tiên áp chế cảnh giới, biết ở lại tiên phủ Đại La dây dưa với Dương Bách Xuyên chính là tìm cái chết, nên dứt khoát chạy trốn ra khỏi tiên phủ Đại La. Huynh trưởng Yến Vô Lượng và trưởng lão trong môn đã canh giữ ở ngoài, đến lúc đó cho dù có mười Dương Bách Xuyên cũng khó thoát cái chết.

Thế nhưng Yến Vô Sơn muốn chạy?

Dương Bách Xuyên sẽ cho ông ta cơ hội sao?

Sao hắn có thể không nhìn ra Yến Vô Sơn muốn chạy chứ?

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, thúc giục sức mạnh toàn thân, lại lách mình lần nữa, không đuổi theo Yến Vô Sơn, mà lao thẳng đến lối ra của hang núi, chém một kiếm về phía cửa lớn.

“Âm!”

Cửa hang núi bị tảng đá lào rào rơi xuống bịt kín, chặn đứng đường đi của Yến Vô Sơn.

“Còn muốn chạy? Không có cửa.”

Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười, trở tay xuất kiếm với Yến Vô Sơn.

“Âm ầm ầm!”

Sau ba kiếm liên tiếp, Yến Vô Sơn hoảng sợ bay ngược về phía sau, đập mạnh

lên tường đá của đại sảnh, Tiên Khí roi Phần Thiên trong tay ông ta đứt thành mấy đoạn.

“Oa... Phụt... Đừng giết ta, ta là đệ đệ của môn chủ Thượng Huyền Tiên Môn Yến Vô Lượng, ngươi giết ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt...”

Lúc này Yến Vô Sơn bị thương nặng, bắt đầu xin tha.

Dương Bách Xuyên híp mắt, thu kiếm Đồ Long, bước ra một bước lao thẳng tới chỗ Yến Vô Sơn, vung nắm đấm, nói: “Dù ngươi có là đệ đệ của Diêm Vương Gia, tiểu gia cũng giết không tha, chết đi!”

Lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vung nắm đấm, bùng ra kim quang sáng chói, trong lòng chợt động trực tiếp thi triển Kim Cang Ấn trong thần thông Chí Tôn, đập mạnh về phía Yến Vô Sơn.

“BịchI”

Trong tiếng vang trầm thấp, huyết vụ bắn tung tóe.

Yến Vô Sơn trực tiếp bị Dương Bách Xuyên đánh nổ, biến thành huyết vụ.

“Phù! Đã nói muốn đánh nổ ngươi thì sẽ phải đánh nổ ngươi.”

Nhìn máu loãng thịt vụn trên mặt đất, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.