Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4129: Đừng nhiều lời




“Thật sự?”

Chim Thần Ma động lòng, thật ra lúc đầu óc con hàng này không động kinh cũng khôn khéo lắm chứ chả đùa.

“Đừng nhiều lời.” Dương Bách Xuyên sốt ruột truyền âm.

Cuối cùng chim Thần Ma cũng truyền âm lại: “Nhóc, ngươi cũng đừng quên cung cấp tiên đan cho lão tử đấy, nếu không về sau đừng hy vọng lão tử nghĩ kế cho ngươi.”

Ngay sau đó, chim Thần Ma dừng một lát lại mở miệng: “Thật ra cũng chẳng có cách gì đâu, dù ta có nói cho ngươi cách phá giải trận pháp phù văn thượng cổ này thì ngươi cũng đếch có năng lực để phá, mấu chốt là còn cần thời gian học tập trận pháp. Vậy nên, cách đơn giản nhất là bốn người các ngươi tập trung lực. lượng lại, tìm kiếm điểm yếu của trận pháp, dứt khoát cứng rắn phá trận là xong.”

“Được lắm~ Mấy lời này của ngươi chẳng phải vô ích à? Ai mà không biết phải cứng rắn phá trận?” Dương Bách Xuyên tức tối mắng.

Chim Thần Ma chửi: “Cái thứ gà luộc nhà ngươi, không nghe rõ hả? Lão tử nói phải tìm điểm yếu của trận pháp á, ngươi nghe không hiểu à?”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, hắn thật sự không nghe hiểu những lời này, bèn hỏi: “Vậy đừng vô nghĩa nữa, nói mau đi, điểm yếu năm ở nơi nào trên cửa? Ngươi cứ chỉ thẳng cho ta không phải xong rồi sao?”

Chim Thần Ma trầm ngâm một lát rồi nói: “Ba đồ án trên cửa đá chính là ba nhược điểm đấy, các ngươi ra tay công kích cả ba điểm cùng một lúc, hẳn có thể xóa bỏ trận pháp, thử xem đi.”

Nghe chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên lập tức trợn mắt, có điều hẳn không mắng chửi con chim kia nữa, cuối cùng thứ này cũng có chút tác dụng, chỉ là Dương Bách Xuyên cứ cảm giác không đáng tin cậy mấy.

Sau một hồi truyền âm nói chuyện với chim Thần Ma, họ Dương nào đó mới quay sang, bàn với ba người Đỗ Kiệt Bân: “Lão Đỗ này, trên cánh cửa đó có ba vị trí tương đối yếu nhược, ba người trong số chúng ta sẽ chia ra tấn công cùng lúc ba điểm đó, người còn lại đứng ngoài hỗ trợ.

Ta nghĩ thế này, A Thiện sẽ là người đứng ngoài hỗ trợ, còn ba người chúng ta sẽ phụ trách tấn công trận pháp, mỗi người một điểm. Có điều, thời điểm tấn công trận pháp phải nhất quán, bằng không sẽ kích phát trận pháp hoạt động, dẫn tới ba hoa văn trên cửa sẽ liên kết lại với nhau, đến lúc đó dù có thử lại cũng khó mà thành công. Mọi người thấy sao, có vấn đề gì không?”

“Làm theo lời ngươi đi." Đỗ Kiệt Bâ nói. “Ta cũng thấy không thành vấn đề.” Lão Mộ hưởng ứng.

Về phần A Thiện, hắn ta vốn ít nói, thế nên chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ý hắn ta cũng không có ý kiến gì.

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên mở miệng: “Thế bắt đầu thôi, có thành công hay không thì cũng phải thử một phen mới biết được.”


Theo suy đoán của hắn thì, dù sao trận pháp ở đây cũng đã tồn tại được một thời gian dài, trải qua biết bao năm như vậy, không chừng năng lượng duy trì hoạt động của trận pháp đã hao hụt không ít, mà có khi chẳng còn lại bao nhiêu cũng nên.

Hồi còn ở Tu Giả Giới, Dương Bách Xuyên đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự, thế nên trong lòng khá là nắm chắc. Với cả, hiện tại, tuy không dám nhận là đi guốc trong bụng chim Thần Ma, nhưng ít nhất hắn cũng đã có chút hiểu biết về tính cách của nó. Con chim này rất ít khi chịu chỉ dẫn cho hắn, nhưng một khi đã mở miệng thì tám mươi, chín mươi phần trăm là hiệu nghiệm.

“Được, cùng chuẩn bị thôi.” Đỗ Kiệt Bân đáp, sau đó quay sang căn dặn A. Thiện: “A Thiện này, lát nữa người sẽ đứng ngoài trợ giúp bọn ta, chỉ cần có ai trong số ba người bọn ta có biểu hiện kiệt sức, ngươi hãy lập tức xông lên hỗ trợ.”

“Rõ, thiếu chủ.” A Thiện nghiêm mặt

“Bách Xuyên này, giờ chúng ta cần làm gì? Ngươi cứ việc nói, ta và Lão Mộ sẽ chấp hành ngay.” Hiện Đỗ Kiệt Bân vô cùng tin tưởng Dương Bách Xuyên.

“Được thôi, thế ta xin phép mặt dày chỉ huy mọi người một lần vậy. Lão Mộ, ngươi phụ trách tấn công đan dược trên cửa, Lão Đỗ, ngươi sẽ chịu trách nhiệm

tấn công hoa văn hình đan lô, còn ta sẽ là hoa văn ngọn lửa.” Dương Bách Xuyên cũng chẳng thèm khách khí làm gì.

Sau khi bốn người chuẩn bị xong xuôi, Dương Bách Xuyên gọi kiếm Đồ Long ra, cầm chặt trong tay.


Trên tay Lão Mộ xuất hiện luồng khí u ám. Còn Đỗ Kiệt Bân thì mở “xoạch” chiếc quạt xếp của mình ra.

Tiên lực cực mạnh lần lượt lưu động giữa ba người, dày đặc đến nỗi như hoá thành sương mù phủ kín khắp thông đạo dẫn đến Đan Môn.

Ngay tại giây phút nào đó, Dương Bách Xuyên khẽ gật đầu ra hiệu với Đôz Kiệt Bân và Lão Mộ, rồi bất ngờ vung kiếm: “Tấn công.”

“Âm..”

Ba người đồng thời ra tay, đồn hết sức tấn công vào ba điểm trên cửa là đan dược, đan lô và ngọn lửa.

Trong tiếng nổ rền vang, đòn tấn công của ba người đã đánh trúng Đan Môn.

Chớp mắt một cái, từ ba hoa văn trên Đan Môn bất ngờ toả ra hào quang màu vàng chói loá. Kèm theo đó là một cơn sóng nhiệt cực nóng ập vào mặt...

Giờ phút này, trước ánh hào quang chói loà, ba người Dương Bách Xuyên vô thức nhắm chặt mắt lại.

Họ cảm nhận được trước mặt bỗng xuất hiện luồng khí cực nóng, bên tai lại văng vẳng tiếng la thất thanh của A Thiện: “Mau lui ra sau.”

Kỳ thật, dù A Thiện không nhắc nhở, ba người Dương Bách Xuyên cũng đã cảm nhận được rằng vào lúc họ nhắm mắt, một luồng khí cực mạnh đang phụt thẳng về phía họ, thế nên đã nhanh chân lùi về sau rồi.

Nghe thấy tiếng hét của A Thiện, ba người tăng tốc rút lui, đồng thời cảm nhận được có một cỗ sức mạnh tới từ bên ngoài đang bao bọc lấy họ. Nhưng họ tuyệt nhiên không phản kháng, bởi họ đây là A Thiện đang giúp họ.

Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhóm Dương Bách Xuyên đập mạnh người vào vách tường trong thông đạo.

"Hự.” Khí huyết trong cơ thể bắt đầu sôi trào, quay cuồng cả lên.

Thật ra, lưồng sức mạnh che phủ lấy họ ban nãy không chỉ đến từ mỗi A Thiện mà phần nhiều còn tới từ luồng khí cực nóng kia, chính nó đã cuốn họ đập vào vách tường.